Trái Tim Của Kẻ Sát Nhân

Chương 7: Em gái bướng bỉnh




- Tiểu thư! Như vậy không được đâu... lỡ bà quản gia mà thấy...!! - Cô hầu hốt hoảng nhìn Mary từ trong phòng tắm bước ra.

Trên người cô lúc này chỉ là chiếc váy ngủ mỏng tang, dài ngang đùi. Phần cổ trễ lấp ló bờ ngực căng tròn của thiếu nữ tuổi mười sáu.

- Kệ bà ta! - Mary đáp gọn lỏn cắt ngang lời.

- Không được đâu! Người mau thay bộ khác đi!

- Không thích! - Cô hững hờ trả lời rồi đi ra ngoài.

" Tưởng ta thích mặc bộ đồ này lắm sao? Nếu không phải bọn họ đủ cách muốn điều khiển thì cũng không dẫn đến chuyện này" - Mary vừa đi vừa thầm nghĩ.

- Em gái! Đã ra rồi sao? - Dương Phong trìu mến nhìn cô.

- Nếu anh đã cất công như vậy, em cũng không còn cách nào khác! - Cô nhếch môi trả lời.

- Ngồi xuống đây nào! Hôm nay anh đã cho người làm rất nhiều món cho em! - Anh ân cần kéo ghế ra giúp cô.

Mary liếc qua bàn ăn. Quả thực có rất nhiều món, giống như chuẩn bị cho một bữa tiệc vậy. Nhưng tuyệt nhiên không có món gà hầm mà cô hầu đã nói.

- Em ăn thịt bò đi! - Dương Phong đẩy đĩa thịt về phía cô.

Mary không nói gì, lấy đũa gắp một ít rau bỏ vào bát mình.

- Em ăn nhiều một chút! - Anh nhíu mày rồi khẽ cười xoa đầu cô.

- Tiểu thư! Bộ váy phu nhân chuẩn bị có điều gì khiến người không vừa ý sao? - Bà quản gia khẽ hắng giọng lên tiếng.

- Có! - Mary thờ ơ trả lời.

- Người...! - Bà tức giận định quát lên.

- Em gái ta còn nhỏ, suy nghĩ chín chắn! - Dương Phong bình thản ngắt lời.

- Nhưng cũng không thể để vậy được! Còn đâu là gia quy nữa! Với cả, tiểu thư cũng không được ăn thịt và cơm! Như vậy sẽ...!! - Giọng bà ta có phần dịu lại, liên tục nhắc nhở.

Vừa nghe như vậy, Mary bình thản gắp vào bát mình một miếng đùi gà nướng mật ong thơm lừng, coi lời bà quản gia như gió thổi bên tai.

- Tiểu thư! Người không được như vậy! - Bà ta thảng thốt rồi gắt um lên.

- Tiểu thư Hải Băng đang ốm! Để cho em gái ta bình phục lại đã! - Dương Phong một lần nữa lại phải lên tiếng, giọng anh vẫn vang lên đều đều như vậy.

- Thiếu gia không nên nuông chiều tiểu thư như vậy! Hai năm nữa đã phải gả đi rồi! - Bà thở dài ngao ngán.

- Chỉ để em ấy ăn một miếng gà đấy thôi! Vừa lòng bà chưa?- Dương Phong nhâm nhi li rượu trên tay mình, ngồi ngả lưng vào chiếc ghế nhưng êm ái.

Mary im lặng không nói gì, khẽ lườm nguýt hai người trước mặt, đổ cả đĩa thịt bò vào bát mình rồi ăn ngon lành.

- Tiểu thư quá ngang bướng rồi! Khi nào phu nhân về tôi sẽ thông báo lại chuyện này! - Bà quản gia gầm gừ rồi đi ra ngoài.

" Một cô gái cá tính! " - Dương Phong cười thích thú nhìn Mary.

- Em ăn nhiều vào! - Anh nhẹ nhàng nói.

Cô dừng đũa, với tay rót đầy một ly rượu trước mặt mình.

- Không tốt đâu! - Dương Phong giữ lấy ly rượu nhắc nhở.

Mary mặc kệ lời anh nói, đưa ly rượu lên môi uống cạn đến giọt cuối cùng.

- Thiếu gia! - Một tiếng gọi nghiêm nghị nhưng có phần kính cẩn vang lên.

Âm thanh này phần nào thu hút sự chú ý của Mary.

Cô ngẩng đầu lên. Một chàng trai dáng vẻ cao lớn bước vào, đưa về phía Dương Phong một chiếc điện thoại.

Vẻ đẹp của anh ta như một sự quyến rũ khó cưỡng. Một chàng trai mang vẻ đẹp bụi bặm ngang tàng, khoác trên mình bộ chiếc áo sơ mi với quần bò phóng khoáng nhưng cũng đủ để lộ rõ những cơ thịt nóng ấm chắc khỏe.

Nhưng có lẽ điều khiến Mary thích nhất ở anh là mái tóc. Tóc anh mang một màu đỏ trầm bí ẩn quyến rũ nao lòng, dài khẽ rủ chấm ngang mắt. Bộ tóc ấy không được giữ nếp bóng bẩy bằng gel, cũng không được chải chuốt cẩn thận, dù ở cách xa cũng có thể cảm nhận được sự bồng bềnh tự nhiên.

Nghe điện thoại xong, sắc mặt Dương Phong chợt tối sầm lại. Anh đưa điện thoại cho chàng thanh niên kia rồi mặc áo khoác vào.

- Em gái! Anh đi có chút việc, tối sẽ trở về với em! - Đối với Mary, gương mặt anh giãn ra phần nào, nhẹ nhàng nói.

Chưa kịp để cô nói gì, anh đã vội vàng đi ra ngoài.

- Đi luôn đi, đỡ ngứa mắt! - Mary bĩu môi lầm bầm.

Chờ cho anh đi được quãng xa, cô liền phẩy tay nói với người hầu xung quanh.

- Mọi người ra ngoài hết đi!

- Nhưng...! - Họ lưỡng lự nhìn nhau.

- Không nhưng nhị gì cả, mau ra ngoài đi! Nhanh lên!

Để họ ra ngoài, Mary nhanh chóng lấy cốc sữa trước mặt uống sạch.

- Thật là tự mình hại mình! Sao rượu của anh ta mạnh quá vậy! - Cô thở phào nhẹ nhõm.

~~~~~~~

- Tiểu thư! Người mau ngủ sớm đi, bà quản gia không cho phép ngủ muộn đâu! - Cô hầu nhỏ giọng nhắc nhở.

- Ở, ta biết rồi! - Mary ậm ờ trả lời, mắt không rời khỏi màn hình ipad.

Cô với tay tắt đèn. Cả căn phòng rộng lớn bị nuốt chửng bởi bóng tối tĩnh mịch, chỉ còn ánh sáng le lói từ chiếc ipad trên tay Mary.

- Sao mãi không tải được phim nhỉ? - Cô lầm bầm.

Mary vào phần cài đặt.

" Con mẹ nó! Mất wifi rồi! "

Cô tức giận quăng chiếc ipad sang bên cạnh, lấy những thứ mình có được bên cạnh ném hết xuống đất. Sau một hồi trút giận, trên giường của mary chỉ còn tấm đệm cùng chiếc ipad bị vứt chỏng chơ.

- Nhất định là bà ta đã rút dây ra! Đã vậy thì tôi sẽ cắm lại, xem bà làm gì được!

Nghĩ là làm, Mary phóng dậy khỏi giường, mở cửa nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Đi qua phòng dành cho người hầu, thấy đèn bên trong đã tắt cô an tâm hơn phần nào.

Trong lòng vui mừng định đi tiếp nhưng Mary khựng lại, lầm bầm

" Nó ở đâu nhỉ? "

Cô gãi đâu, băn khoăn suy nghĩ, chẳng lẽ lúc này lại phải đi tìm. Hay trở về phòng rồi đi ngủ? Không được, phim đang đến phần cao trào, cô không thể để lỡ.

Đang mải suy nghĩ, bỗng từ trong bóng tối một cánh tay lớn vòng qua ôm chặt lấy eo của Mary. Cô giật sợ hãi định hét lên thì ngay lập tức một bàn tay khác giữ chặt miệng.

- Ưm...

- Suỵt! - Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên từ sau tai cô, phả lại vào gáy làn hơi nóng ấm.

Mary nhíu mày. Cô có thể cảm nhận được một cơ thể cao lớn đang áp sát vào mình từ phía sau. Mary lấy hết sức cựa người nhằm thoát khỏi hắn ta.

- Ngoan nào!

Nhưng cũng vì vậy, tay hắn càng thêm siết chặt hơn, không thể cử động dù chỉ một chút.

- Đi về phía trước! - Hắn thì thầm.

Cô sợ hãi nuốt khan, chân run rẩy chôn chặt xuống đất, trán dần túa ra những giọt mồ hôi mặn chát.

- Đi nào! - Hắn đẩy nhẹ vào lưng cô thúc giục.

Mary giật nảy mình, lo lắng bước chầm chậm về phía trước.

- Đúng rồi tốt lắm! - Tiếng nói nhỏ nhẹ ấy lại một lần nữa phả vào gáy cô.

Mary có thể cảm nhận được sự hài lòng của hắn ta.

" Muốn điều khiển tôi sao? " - Cô thầm nghĩ.

Đi được một đoạn khá xa về phía cuối hành lang, hắn có vẻ đã nới lỏng bàn tay ở eo cô ra.

- Sắp tới rồi! Tốt lắm!

Mary khẽ bặm môi. Sắp tới nơi? Hắn định làm gì cô? Định đưa cô tới đâu?

Nếu không thoát khỏi hắn bây giờ, rất có thể cô sẽ gặp nguy hiểm, không thể để cho hắn được toại nguyện.

Cắn chặt răng, Mary vùng thoát khỏi vòng tay hắn. Người đàn ông kia còn chưa kịp phản ứng gì thì cô bằng ánh trăng le lói rọi qua cửa sổ mà lấy hết sức đá vào hạ bộ của hắn.

Nhưng người đàn ông này khỏe hơn cô nghĩ. Hắn không một chút biểu hiện gì là đau đớn, ngay lập tức ghìm chặt lấy cổ tay Mary.

" Cái tên khó ưa! " - Cô chau mày nghĩ thầm.

- Chết đi! - Mary giận dự hét lên, đồng thời một lần nữa đá vào hạ bộ của hắn.

Có vẻ như hai lần liên tiếp khiến hắn cảm thấy khó chịu. Hắn bất đắc dĩ buông lỏng tay cô ra, cơ thể hơi cúi xuống. Hai tay hắn ôm lấy " nơi đang bị tổn thương trầm trọng "

Vốn dĩ lúc này Mary có thể chạy thoát thân nhưng tính cách của cô không cho phép điều đó xảy ra. Qua ánh sáng mờ nhạt, cô có thể thấy tóc hắn ta khá dài.

- Lần này mày tới số rồi! - Cô cười nhếch môi nhìn hắn.

Mary cúi người, lấy tay giữ lấy một nắm tóc trên đầu hắn ta, nghiến răng mà kéo thật mạnh.

- A... a... a...! - Hắn đưa tay giữ lấy tóc mình, miệng không ngừng kêu lên.

Mày là ai? Có ý định gì? - Mary hỏi lớn.

- Bỏ ra, bỏ ra! - Hắn bỏ qua câu hỏi của cô, chỉ liên tục để ý tóc của mình.

- Bỏ ra hả? - Cô cười nhạt rồi chau mày dùng tay giằng xé mái tóc hắn ta không thương tiếc.

Đầu của hắn hết bị kéo theo tóc sang phải rồi lại sang trái như một món đồ.

- Có chuyện gì vậy? - Một tiếng hỏi bỗng chốc vang lên, kèm theo đó là đèn điện vụt mở.

Mary nhìn từ hướng tiếng nói phát ra. Bà quản gia đứng với vẻ mặt nghiêm nghị, phía sau là một đám đông người hầu run rẩy nhưng hóng chuyện.

Họ nhìn Mary nắm tóc người đàn ông áo đen đang nằm bò lê lết dưới sàn nhà rồi xì xào bán tán với nhau.

- Tiểu thư! Có chuyện gì vậy? - Bà quản gia cau mày hỏi lại.

- À... ừ!

Cô giật mình nhớ ra. Mary cúi người nhìn người đàn ông mình đang nắm tóc. Chà, anh ta khá đẹp trai và bí ẩn trong bộ đồ đen.

- Buổi tối tôi... khát nước nên xuống lấy, hắn từ đâu xuất hiện uy hiếp nên...!! - Cô ngập ngừng nhìn bà quản gia giải thích rồi lại nhìn tên trộm đang nhăn nhó khổ sở.

- Chuyện gì mà ồn ào vậy? - Một giọng nói không thể quen thuộc hơn được nữa vang lên.

Đám đông người hầu chẳng ai bảo ai tự động rẽ thành hai hàng dài nghiêm chỉnh. Dương Phong xuất hiện, kế bên anh là chàng vệ sị thường ngày.

Nhưng lần này không phải là bộ vest xám lịch thiệp mà lại lại là một chiếc áo choàng tắm trắng muốt.

Có lẽ anh vừa tắm xong. Trên mái tóc rối còn đọng lại vài giọt nước trong veo giống như pha lê vậy, long lanh đẹp đẽ dưới ánh sáng của đèn điện. Qua cái dây eo cài hờ hững, bờ ngực rắn khỏe vô tình được khoe ra dưới ánh nhìn ngưỡng mộ của bao cô gái.

Chẳng hẹn nhau, tất thảy các cô hầu ai nấy đều đỏ mặt hết cả lên, người thì ngại ngùng quay đi, người khác bạo dạn hơn thì nhìn anh chăm chú.

- Em gái! Có chuyện gì vậy? - Anh mỉm cười dịu dàng tiến về phía cô, một nụ cười có thể làm rung động bất cứ cô gái nào.

- À... hắn... hắn... có ý đồ xấu...!! - Sau một hồi ngây ngất, Mary trở về với thực tại, lúng túng trả lời.

Dương Phong khẽ nhướn mày, ung dung khoanh tay trước ngực rồi ra hiệu cho vệ sĩ đi bên cạnh mình.

Nhận được lệnh, anh chàng kia mau chóng tiến tới, đưa người kia đi.

- Được rồi mọi người. Chuyện đã tạm ổn, mọi người mau trở về phòng và tiếp tục giấc ngủ! - Dương Phong nhanh chóng nói để mọi người đi về phòng.

Mọi người đi hết rồi, anh quay sang Mary.

- Em gái! Về phòng thôi, đừng sợ! - Dương Phong nhẹ nhàng đỡ lấy cô.

" Anh bị thần kinh sao? Ai sợ? " - Mary thầm nghĩ.

Cô khẽ đẩy anh ra rồi ung dung bước đi, dáng vẻ vô cùng cao ngạo.

Dương Phong thoáng bất ngờ rồi cũng bật cười đi theo cô.

Mary mở cửa bước vào phòng nhưng anh cũng nhanh chân vào theo

- Anh về phòng đi! Vào phòng tôi làm gì?

- Anh muốn bảo vệ em! - Dương Phong nhún vai.

- Bảo vệ gì? Sao phải bảo vệ? - Mary chau mày.

- Ai mà biết được còn có đồng bọn của hắn trong căn phòng này hay không! Anh nên ở lại để bảo vệ em!

" Ừm... cũng không tệ! Quả thực mình cũng hơi sợ. Ai biết chắc được đêm nay mình sẽ được an toàn hay không! "

Ngẫm nghĩ một hồi rồi cô cũng đồng ý cho anh ở lại.

- Anh nằm ở...!

Mary đặt một chiếc gối ở ghế sô - pha rồi định bảo anh ngồi ở đó nhưng khi quay lại đã thấy Dương Phong nằm trên giường của mình.

- Anh đang làm cái gì vậy? Mau ra khỏi giường của tôi! - Cô gần như hét lên.

- Bình tĩnh nào em gái! Chúng ta là anh em, ngủ cùng một giường cũng đâu có sao! Với lại, khi nằm cạnh em, anh mới có thể chắc chắn bảo vệ em kĩ hơn!

Mary chép miệng. Anh nói cũng không sai. Cô nguôi ngoai nằm xuống mép giường bên kia, đắp chiếc chăn mỏng ngang eo mình.

- Nằm ngoài đấy lúc ngủ rất dễ bị ngã!

Dương Phong lên tiếng, đồng thời kéo giật chăn lại, cơ thể Mary cũng vì vậy mà lăn vào trong.

Cô bất ngờ bị lăn mạnh vào lòng anh. Hai cơ thể trong phút chốc áp sát lấy nhau.

Cơ thể anh toát ra một hương thơm thật kì diệu. Nó không có mùi hóa học như những loại nước hoa đắt tiền. Rất khó để có thể diễn tả nhưng có lẽ đó là mùi hương từ chính cơ thể anh. Nó mạnh mẽ nam tính nhưng cũng có chút gì đó dịu dàng êm ái.

- Anh... anh làm cái gì vậy? - Cô lúng túng lùi về phía sau.

- Ngoan nào, ngủ đi! - Dương Phong bật cười xoa đôi má ửng hồng đáng yêu của cô.

Mary hất tay anh ra, quay lưng lại về phía anh. Có lẽ cô cảm thấy có chút rung động lạ kì trước nụ cười của anh.

- Em ngủ chưa? - Im lặng một hồi anh lên tiếng.

-...! - Dù chưa ngủ nhưng Mary im lặng không trả lời.

- Em ngủ rồi sao? - Dương Phong chồm dậy, nhìn gương mặt cô.

~~~~~~~~~

Ai đi qua xin để lại một trái tim trước sự lười biếng của chế! Lười viết quá! Huhu.

Mà yêu nhau hay như nào thì nói ra, không là mất nhau mãi mãi đấy, hí hí!!:))))