Trái Tim Của Kẻ Sát Nhân

Chương 24: Sự quan tâm ngọt ngào




Chưa đầu năm phút sau, chiếc trực thăng từ trên cao dần xuất hiện hạ cánh xuống, tiếng ì ầm càng lúc càng to dần.

Mary sững sờ nhìn lên, chưa bao giờ cô thấy một chiếc trực thăng như vậy ở ngoài đời thực.

- Đi nào! - Dương Phong mỉm cười kéo cô vào trong.

- Anh giàu đến mức độ nào đấy? - Cô nghi hoặc quay sang hỏi anh, mong muốn có được câu trả lời thỏa đáng nhất có thể.

- Hỏi về vấn đề tài sản của người khác có vẻ không hợp lý cho lắm! - Vừa cẩn thận cài dây an toàn cho Mary anh vừa trả lời.

" Xem ra cứ ở bên cạnh anh ta sau này về già không làm việc cũng chẳng cần lo chết đói! " - Cô ngẫm nghĩ một hồi.

Mary mỉm cười đắc ý rồi tự cảm thấy bản thân quả thật là một thiên tài, có tầm nhìn xa trông rộng.

- Em không cần đắc ý đến mức độ đấy đâu! Ngủ đi, khi nào đến anh sẽ gọi! - Dương Phong bật cười nhẹ xoa đầu cô.

" Anh ta đọc được suy nghĩ của mình sao? - Mary hoang mang nuốt khan nằm xuống, tuy vậy vẫn gối đầu lên chân anh.

Cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, trong giấc mơ, dường như có đôi tay nhè nhẹ đang vỗ về, có cơ thể ấm áp mang hương thơm nhẹ nhàng ôm lấy cô. Thật thoải mái!

Ngủ được một lúc Mary lại tỉnh dậy. Cô dụi dụi mắt ngáp ngắn ngáp dài.

- Sao lại dậy rồi? - Rời mắt khỏi tập tài liệu xuống anh dịu dàng hỏi.

- Không muốn ngủ nữa! - Mary trả lời, ngồi dậy dựa lưng vào ghế.

- Em đói chưa? Ở trong tủ kia có đồ ăn đấy!

Cô mở tủ, lôi ra một mớ đồ ăn vặt, lại toàn là đồ cô thích nữa. Mary bóc ra ăn ngon lành thì chợt nhận ra Dương Phong đang nhìn mình chăm chú, chính xác hơn người ta gọi đó là ngắm.

- Đừng nhìn em như thế! - Cô đưa miếng bánh lên đặt vào miệng anh.

Dương Phong mở miệng ngậm lấy miếng bánh đồng thời ngậm luôn tay cô. Ngón tay nhỏ bé thon gọn bị đầu lưỡi ướt át trêu đùa nghịch ngợm.

- Anh làm gì vậy? - Mary hốt hoảng giật mình, chột dạ lo lắng nhìn về phía phía phi công, người khác mà nhìn thấy cảnh này cô chỉ còn cách chui xuống đất.

Anh nhả tay cô ra, đầu ngón tay đã ướt đẫm bóng loáng, Dương Phong ghé sát tai cô thì thầm " Anh muốn ăn em! ".

" Anh muốn chết à? " - Mary tức giận đánh vào vai anh, hai má đỏ ửng hết cả lên.

- Ăn em xong, có chết cũng cam lòng! - Anh bật cười, ôm lấy cô vào lòng đầy yêu thương cưng chiều.

Chiếc trực thăng dần hạ cánh ở một bãi đất trống. Dương

Phong cẩn thận đưa cô xuống như một đứa trẻ.

- Tắm biển, em muốn đi tắm biển! - Mary phấn khích lay lay tay anh.

- Ngoan nào, em vào trong resort nghỉ ngơi đi đã! - Anh kéo cô về phía một resort rộng lớn phía trước.

Mary nhanh nhảu đi trước anh, vào trong khu nhà vô cùng sang trọng đẹp đẽ, được trang trí theo phong cách tối giản, cảm giác rất dễ chịu.

Chiếc cầu gỗ nhỏ màu nâu đậm giản dị dẫn vào bên trong, bên dưới là dòng suối chảy róc rách, được điểm tô bằng vài loại cỏ xanh bắt mắt.

Phía bên trong được lấy màu bạc làm màu chủ đạo, không quá nổi bật nhưng vẫn đem lại cảm giác sang trọng. Phần lớn góc tường được trưng bày chủ yếu là những tủ rượu lớn nhỏ, bên trong những chai rượu cổ lâu đời được đặt một cách trang trọng. Điều đó đủ để thấy chủ nhân có hứng thú với rượu đến cỡ nào.

Đặc biết, nơi này sử dụng những chiếc cửa sổ lớn bằng kính, mọi hướng đều có thể nhìn ra biển với khung cảnh đẹp nhất, chắc hẳn đã được tính toán rất tỉ mỉ. Những chiếc rèm lụa mềm mại màu bạc bay bay trong cái gió của biển cả càng khiến nơi đây đẹp, đẹp đến mê người.

- Tiểu thư, xin mời đi theo lối này! - Một cô gái lên tiếng, dẫn Mary đi tới một căn phòng.

Khung cảnh phía bên trong càng khiến Mary thêm choáng ngợp. So với căn phòng ở nhà, nơi này quả thực rộng hơn rất nhiều. Chiếc giường ngủ to lớn quay về phía cửa sổ, thuận tiện nhìn ra biển. Phía bên ngoài còn có chiếc hồ bơi nhỏ, được trang bị nước nóng cùng thiết bị tạo sóng hiện đại.

Cô nuốt khan. Căn phòng này rộng như vậy, chắc hẳn giá ở đây một đêm rất đắt.

Rồi Mary chợt nhớ ra. Cô đi vào phòng tắm để thay quần áo.

Đến khi cô trở ra thì đã thấy Dương Phong đợi sẵn ở ngoài từ lúc nào.

Trên người cô chỉ có duy nhất bộ bikini hai mảnh quyến rũ. Khe ngực đầy đặn nhô cao trên phần áo trắng.

Dương Phong gian tà ngắm nhìn thân hình trước mặt, dục vọng trong lòng anh lại bắt đầu nổi lên khó mà kiểm soát.

- Để mai đi ra biển được không? - Anh lên tiếng, không rời mắt khỏi người cô.

- Tại sao? Hôm nay trời rất đẹp mà! - Mary khó hiểu nhìn anh rồi lại nhìn ra ngoài trời.

- Em biết mà! - Dương Phong nhếch môi, đưa tay từ từ kéo dây áo xuống bờ vai trắng ngần mịn màng không tì vết.

Mary giật mình đẩy anh ra, khoác chiếc khăn tắm lên người mình, gắt um lên: " Anh muốn chết à? "

Cô bỏ đi ra biển trước, anh từ tốn đi theo sau. Chiếc khăn ngắn chỉ dài ngang hông, chính vì vậy vòng ba trắng ngần tròn trịa lấp ló sau mảnh khăn càng thêm kích thích.

Mary khó hiểu quay lại nhìn anh rồi lại quay lên đi tiếp. Sao anh không lên đi cùng cô mà lại đi sau mãi vậy nhỉ?

Dọc bờ biển, thảm cát vàng óng ánh bao phủ. Từng đợt sóng nhẹ nhàng đánh lên từng hồi một, tạo nên những âm thanh rì rầm như lời thì thầm của biển cả.

Từng làn nước man man ôm trọn cơ thể. Cơ thể trắng mịn dưới dòng nước được ánh nắng mặt trời như tỏa ra những vầng hòa quang tuyệt đẹp.

- Cô em! Sao lại ở đây chơi một mình vậy? - Bất chợt một người đàn ông đi tới, nhìn cô cười ánh mắt gian tà.

- Tôi nghĩ rằng ở đây nửa mình sẽ làm anh sợ! - Mary nhếch môi trả lời, trên đời này cô ghét nhất là loại đàn ông coi phụ nữ như trò đùa, thích lúc nào là có thẻ đùa bỡn lúc đó.

- Ồ, một cô gái cá tính! Có thể cho anh một buổi đi chơi không? - Anh ta bật cười, chăm chú nhìn vào cơ thể cô.

- Không rảnh! - Cô trả lời, quay lưng tức giận đi vào bờ.

- Đừng vội đi như vậy! Chúng ta sẽ có một ngày vui vẻ, em sẽ không phải hối tiếc! - Hắn ta bám riết đi theo Mary.

Cô dừng chân, cái tên chết tiệt này khiến cô khói đã bốc lên đỉnh đầu, định quay lại cho hắn vài cái đạp thì nhớ ra Dương Phong. Hay là " mượn đao giết người nhỉ? "

- Vậy cũng được, nhưng tôi phải hỏi ý kiến anh trai đã! - Mary đi về phía Dương Phong, khóe môi nhếch lên đầy tự mãn.

- Được thôi! - Anh ta mỉm cười hào hứng đi theo cô, tưởng rằng bắt được một miếng mồi béo bở.

Dương Phong đeo chiếc kính râm phi công thời thượng, tóc bay bay trong con gió biển càng tăng thêm vẻ cuốn hút cho người đàn ông này. Anh hôm nay thực sự rất nhàn nhã, ngồi dựa lưng vào thành ghế, hai tay đan trước ngực, vẫn toát nên dáng vẻ uy nghi quyền lực.

- Anh! - Mary nở nụ cười nhẹ, ngồi xuống cạnh anh.

- Chơi chán rồi sao? - Anh ngồi dậy, dịu dàng hỏi.

- Không, nhưng mà anh ta...! - Cô bỏ lửng câu, nhìn về phía chàng trai kia, khuôn mặt tỏ vẻ đáng thương.

Dương Phong cười khẩy ngồi dựa lưng vào ghế nhìn anh ta, một tay xoa nhẹ mái tóc Mary đầy âu yếm.

- Cậu có hứng với em gái tôi sao?

- Đúng vậy! - Hắn ta gật gật đầu chắc chắn, tuy vậy trong ánh mắt có phần lo sợ, nhìn qua bộ dạng đối phương trước mặt thân thế có lẽ rất lớn.

- Nhưng cô em gái này tôi coi như báu vật, lỡ cậu lại làm nó tổn thương thì sao? - Anh nhìn Mary như một báu vật vô giá, cất giọng đều đều.

- Nhưng tôi muốn cô ta, những gì tôi muốn không ai có thể ngăn được đâu! - Anh ta ngang bướng nói, nhấn mạnh từng chữ.

Dương Phong cười nhạt, ra hiệu cho hai vệ sĩ từ phía xa tới. Theo lệnh ông chủ, ngay lập tức hai vệ sĩ áo đen xuất hiện, lôi chàng trai kia đi.

- Thả tôi ra, mấy người định làm gì vậy? - Anh ta hốt hoảng vùng vẫy chống cự nhưng không địch lại sức của hai người vệ sĩ cao lớn bên cạnh, nhanh chóng bị đưa đi.

Mary lười biếng đưa mắt nhìn anh ta rồi nằm xuống bên cạnh Dương Phong.

- Phiền phức! - Cô mấp máy môi chán ghét, nằm xuống bên cạnh anh.

- Em không tò mò anh ta sẽ bị làm gì sao? - Dương Phong cầm lấy tay cô, vuốt ve ngón tay thon dài mềm mại

- Giết anh ta cũng được, tùy anh! - Cô thờ ơ trả lời, loại người đấy có băm thành trăm mảnh cũng không hết tội, bây giờ lại bảo cô quan tâm sao.

- Em thật là lạnh lùng! Dù sao anh ta cũng chẳng làm gì

em! - Amh cười nhạt.

Mary hừ nhẹ quay mặt đi. Người đàn ông khác ve vãn cô mà amh cũng chẳng có chút gì là ghen tuông. Vậy mà cô còn tưởng anh sẽ xử hắn ta đến chết không toàn mạng cơ đấy, uổng công cô trong lúc đấy lại nghĩ đến anh.

Nghĩ đến lại thấy bực, Mary đứng dậy.

- Em đi đâu vậy?

- Đi về! - Cô đáp gọn lỏn rồi đi thẳng.

Về đến phòng, Mary khóa cửa lại rồi đi vào phòng tắm. Trong đó đã được đặt sẵn một chiếc váy ngủ. Chiếc váy rất hợp ý cô, ai lại chu đáo vậy nhỉ?

Cô trầm trồ cảm nhận lớp vải mềm mịn cùng đường ren thủ công đẹp mắt.

" Cộc cộc! " - Tiếng gõ cửa vang lên

- Hải Băng! - Là tiếng gọi của Dương Phong.

Cô lườm nguýt về phía cửa rồi leo lên giường, mặc kệ anh. Không gian bỗng chìm vào yên tĩnh, chỉ còn tiếng sóng biển dạt dào từ ngoài xa.

- Anh ta đâu rồi? - Mary thầm nghĩ, len lén nhìn về phía cửa.

Nhưng chưa đầy nằm phút sau, tiếng chìa khóa vang lên cánh cửa bật mở.

Mary à lên một tiếng. Còn có cả chìa khóa dự phòng nữa.

- Em ngủ rồi sao? - Dương Phong khoanh tay đi vào, khóa cửa ra vào lại.

- Ngủ rồi, ngủ say lắm rồi! - Mary hờn dỗi trả lời.

- Ừm, có vẻ vậy! - Anh lên giường, kéo chăn trên người cô ra.

Chiếc váy ngủ vốn ngắn cũn bị xô lên quá eo, để lộ vùng hông gợi cảm sau chiếc quần lót đỏ tươi quyến rũ. Mary vội kéo váy xuống tránh ánh mắt rực lửa của con sói bên cạnh.

- Anh ra ngoài đi! - Mary đẩy đẩy Dương Phong ra.

- Em giận anh sao? - Anh giữ tay cô lại, nhếch môi.

- Đúng rồi, tôi giận anh đấy! Mau biến khỏi đây đi!

- Đi xuống ăn sáng nào, cả sáng hôm nay em chưa ăn gì rồi!- Anh cười, mạnh mẽ ôm cô lên. Anh nói như vậy cô mới phát hiện ra, bụng mình đã đói meo từ lúc nào rồi.

Đưa cô ra bàn ăn Dương Phong dặn dò vài câu rồi đi ra ngoài, dáng vẻ rất vội vã.

Chiếc bàn ăn dài đã được chuẩn bị sẵn. Từng món được trang trí sắc màu hài hòa, đã đa dạng các loại nguyên liệu khác nhau, tạo nên một mùi hương hòa quyện, sánh mịn phả vào không khí.

Mary dán mắt vào đồ ăn trên bàn rồi ngồi xuống ghế

Trong lòng buồn bực khiến khả năng ăn vốn đã tốt của Mary nay càng thêm phần đặc biệt. Cô nhanh chóng cho vào bụng mấy đĩa thức ăn trước mặt.

Quả thật đồ ăn có tác dụng giảm căng thẳng hơn bất kì loại thuốc nào.

- Tiểu thư! Thiếu gia có dặn đem sữa ấm cho tiểu thư! - Một cô gái đem đến cho Mary một ly sữa.

- Cảm ơn! - Cô ngỡ ngàng vài giây rồi nhận lấy, trên môi xuất hiện nụ cười nhè nhẹ

Mary nhấp một ít. Ngọt quá! Không biết do sữa ngọt hay trong lòng cô cảm thấy ngọt, nhưng cảm giác rất thoải mái. Anh quan tâm cô như vậy mà!

- Tại sao anh ấy không ăn tối với tôi vậy? - Mary gặng hỏi.

- Thưa tiểu thư, ông chủ có việc gấp cần phải làm! - Cô ta nhẹ nhàng trả lời.

Muốn nói gì đó nhưng lại thôi, Mary tiếp tục uống cốc sữa, ánh mắt trở nên suy tư trầm tĩnh.