Trái Tim Của Kẻ Sát Nhân

Chương 22: Bà xã




Mary nhíu mày thức dậy, quay sang bên cạnh thì không thấy Dương Phong đâu. Cô chợt nhận ra toàn thân mình đau nhức ê ẩm, đặc biệt là vùng thân dưới, di chuyển cũng khiến xương cốt như rụng rời.

Cô khẽ cựa người, cảm giác giống như bị liệt vậy, thân xác không còn thuộc về mình nữa rồi. Mary bặm môi nằm bất lực.

Phía dưới chiếc ga trắng là vệt máu đỏ thẫm như cánh hoa hồng nhung giữa một nền tuyết trắng xóa đẹp đẽ.

- Bà mày có ngày như hôm nay là đều tại ngươi đấy tên Dương Phong chết bầm! - Cô cáu gắt chửi loạn lên.

- Còn chửi được như vậy xem ra em vẫn còn sức! - Dương Phong bất ngờ từ trong nhà tắm đi ra.

Mary ngây người nhìn anh. Có lẽ anh vừa tắm xong, trên người chỉ có duy nhất chiếc khăn tắm quấn ngang hông. Mái tóc ẩm rối bù trái với vẻ chỉn chu hàng ngày nhưng lại cuốn hút bất ngờ. Từng giọt nước chảy dài trên vùng cơ bụng rắn chắc càng trở nên long lanh trước ánh nắng le lói.

Cô nuốt nước miệng, thật ghen tỵ với những giọt nước kia quá đi mất, thoải mái tung hoành trên người mỹ nam như vậy.

- Khép miệng lại, nước miếng chảy hết ra ngoài rồi kìa! - Dương Phong nhín cười nhắc nhở.

Mary giật mình sờ lên miệng mình rồi chợt nhớ ra, quay lưng về phía anh đắp chăn lên kín người.

- Giận à? - Dương Phong kéo nhẹ chăn thăm dò, trong giọng nói có ẩn chứa sự trêu chọc.

- Không! - Cô cáu kỉnh trả lời, giật phắt chiếc chăn từ tay anh.

- Thật không? - Anh hỏi lại, khẽ nhíu mày cười nhẹ.

- Thật! - Mary trả lời chắc nịch, gật gật đầu làm mái tóc rối nhẹ.

- Vậy ngồi dậy đi! Sao nằm mãi như vậy? - Dương Phong vuốt nhẹ vùng hông quả táo quyến rũ.

- Không! Trả lại tôi đi, mất rồi! - Cô hừ nhẹ. Vốn định dành cho một đem thật la gx mạn với nến và hoa hồng nhưng thật không ngờ, thứ đó lại rời khỏi cô trong một lần bị ép buộc, hay theo bộ tư pháp Việt Nam thì đó gọi là " cưỡng hiếp".

- Mất gì... à! - Anh cau mày, sau đó liền hiểu ra. Trong ánh mắt có ý cười nhẹ.

-...

- Sớm muốn gì thì anh cũng đến lấy đi, em có tiếc cũng vô ích? Thôi được rồi, anh sẽ đền cho em, coi như là lấy lòng bà xã vậy! - Dương Phong khẽ thở dài, giọng nói nhất mực dịu dàng cưng chiều.

Mary quay người lại về phía anh. Cô không để ý đến chữ đền bù, chỉ còn dư âm lại chữ " bà xã " ngọt hơn kẹo.

Cô đinh di chuyển nhưng phát hiện toàn thân đều ê nhức không dậy nổi.

Thấy Mary như vậy Dương Phong liền nhấc bổng cô lên, cánh tay mạnh mẽ nhưng lại nhẹ nhàng như nâng trên tay viên ngọc vô giá.

Trong nháy mắt cô đã thấy mình được đặt vào bồn tắm. Làn nước mát lạnh mang theo hương hoa hồng mơn man trên làn da khiến cơn đau kia giảm đi đáng kể.

Dương Phong bắt đầu tắm cho cô. Đôi tay mềm mại di chuyển nhẹ nhàng trên cơ thể nhiều vết bầm, vết răng găm sâu trên da đầy ám muội sau buổi tối hôm qua.

Anh nói rồi xoa lên bầu ngực, đùa nghịch khiến nhũ hoa cứng dần lên. Khuôn mặt đẹp như tạc dần biểu hiện sự gian tà lạnh gáy.

Cô nhăn mặt đẩy tay anh ra tuy vậy hai má bắt đầu ửng lên.

- Còn đau không? - Dương Phong vén mái tóc dính trên gương mặt Mary.

Cô khẽ gật gật đầu.

- Vậy anh sẽ giúp em thư giãn một chút nhé! - Anh dịu dàng.

- Kiểu gì? - Cô tròn mắt hỏi.

Dương Phong nhẹ nhàng xoay lưng cô về phía mình. Tấm lưng mịn sáng như ngọn lại càng thêm lấp lánh dưới làn nước trong veo.

- Anh... anh định làm gì vậy? - Cô lắp bắp.

- Thư giãn đi! - Anh lấy ra tay một ít tinh dầu. Hương thơm nhàn nhạt bủa vây, khiến cho cơ thể ít nhiều có thể thoải mái hơn.

- Thơm quá! - Mary khẽ lẩm nhẩm, hít một hơi thật sâu để tận hưởng mùi hương thanh khiết như nắng sớm mai này.

Tay Dương Phong linh hoạt di chuyển trên làn da mịn màng, ấn xuống nhẹ nhàng.

- Ưm...! - Ngón tay thon dài của anh ấn vào huyệt đạo khiến cô vì hơi nhức mà kêu lên một tiếng, nhưng sau đó lại là cảm giác thoải mái khó cưỡng.

- Thoái mái đúng không? - Khóe môi anh nhếch lên một nụ cười quyến rũ.

- Mạnh một chút nữa! - Mí mắt khép hờ, Mary thầm thì lên tiếng.

Vén lại mái tóc ẩm nhẹ, Dương Phong thuần thục ôn nhu xoa bóp những điểm trọng yếu.

Được mát xa lần đầu tiên như vậy thật quá tuyệt vời. Hơn nữa khả năng của anh rất tốt, từng cử chỉ lại linh hoạt thật khiến người khác thán phục.

Cũng nhờ có vậy cả cơ thể Mary rơi vào trạng thái thoải mái, đầu óc hết sức thư thái tận thưởng.

Mặc quần áo vào rồi anh ôm cô cô ra giường. Chiếc ga giường trắng đã được người hầu thay bằng bộ màu đen tuyền bí ẩn. Người của anh làm việc rất chuyên nghiệp. Trong chốc lát đã khiến mọi thứ trở về với đúng vọ trí của nó nhưng không hề gây ra tiếng ồn ào, ga giường phẳng phiu không tì vết.

Cả cơ thể Mary được đặt lên giường. Ồ, ga giường được làm bằng vải lụa, cảm giác thật mát, thật thoải mái.

Cô kéo chiếc chăn mỏng đắp lên người mình, thích thú tận hưởng cảm giác lớp chăn lướt trên da mình. Chỉ có điều Mary không nhận ra, một ánh mắt rực lửa đang nhìn về mình, cố gắng kìm nén con thú hoang trong cơ thể chỉ trực bộc phát.

- Em ngủ đi, đừng nghịch nữa! - Dương Phong nuốt nước bọt nằm xuống bên cạnh cô.

Mary lưu luyến bỏ tay ra, kéo chăn lên tới cổ mình rồi ngoan ngoãn nhắm nghiền mắt lại.

Anh nhắm mắt lại. Thân hình đồng hồ cát cân đối trắng mịn, ánh mắt long lanh như dòng nước tĩnh lặng gợi tình, hai trái đào căng mọng phập phồng theo từng hơi thở, vòng eo phẳng săn chắc, đôi chân dài cân đối e lệ khép chặt, che giấu vùng bí mật nóng ẩm mềm mại, những thứ đó không ngừng hiện ra trước mắt. Thật kì lạ, đối với cô anh luôn có hứng thú một cách đặc biệt như vậy.

Mary khẽ cựa người, áp chặt cơ thể mình vào vòm ngực rắn chắc, hít hà hương thơm cơ thể anh một cách tham lam.

- Không chỉ quyến rũ, em còn biết cách câu dẫn tôi nữa! Không biết là vô tìn hay cố ý đây! - Dương Phong khẽ thở dài ôm lấy cô, vuốt nhè nhẹ sống lưng mềm mại.

~~~~~~~

- Vẫn còn mặt mũi về đây cơ đấy! Thật không biết xấu

hổ! - Thấy Mary, bà Khổng lườm nguýt chua ngoa, đôi môi mỏng cong lên đamh đá.

- Thôi mà mẹ! Dù sao cũng là một gia đình, em ấy trở về như vậy chúng ta nên vui mừng mới đúng! - Dương Phong cười nhạt kéo ghế cho Mary.

Cô hậm hực miễn cưỡng ngồi xuống, cảm giác thật tệ khi không được trào đón: " Bà tưởng tôi thích về đây lắm sao?"

- Con nên kiếm việc gì mà làm đi, đừng suốt ngày rong chơi ăn bám như vậy nữa! - Bà ta xuôi giọng nói, nhìn qua Dương Phong.

- Một cổ đông như nhà chúng ta, giàu có thế này việc gì con phải làm việc? - Dương Phong nửa đùa nửa thật nói, đuôi mắt hơi nhếch lên.

- Đúng là gia đình chúng ta giàu có, nhưng đó là trước kia! Từ ngày tên chủ tịch bí ẩn đến nhận chức, không chỉ ta mà mấy cổ đông khác đều bị chèn ép quá đáng! - Nói đến đây, tay bà Khổng nắm chặt lại đến mức đỏ ửng, ánh mắt bỗng chốc như kéo đến mây đen u ám thêm phần đáng sợ.

- Vậy sao? - Dương Phong khẽ nhướn mày, trong anh mắt cũng chẳng tỏ vẻ gì là quan tâm.

- Vậy chưa tìm được sao? - Ông Khổng lên tiếng, giọng uy nghi trầm đục như tạo nên một tư thế uy nghi vững mãnh.

- Chưa! Hắn ta giấu thân phận quá kĩ! - Bà Khổng lắc đầu len lén thở nặng nề.

Dương Phong chép miệng, phẩy tay ra hiệu cho Mary lánh mặt. Cô khó hiểu đứng lên, rảo bước đi vào trong " Họ nói gì mà không thể cho mình biết được nhỉ? ". Đúng rồi, mình là người thừa trong cái này này mà.

Mary uể oải nằm dài trên giường. Quả thật từ khi về đây chẳng được đi đâu chơi, suốt ngày chỉ ở trong nhà, tâm trang không tránh khỏi bí bách khó chiun. Dương Phong thì bận, cũng chẳng thể đưa cô đi được. Cũng không thể trách, anh là một chủ tĩhj của công ty lớn, giành thơi gian cho cô như vậy là quá nhiều rồi, chẳng thể đòi hỏi thêm.

" Ừm... không biết dạo này Khánh sao rồi nhỉ? " - Cô bất chợt thầm nghĩ.

Mary nhìn vào điện thoại định đưa tay cầm vào rồi lại thở dài đầu bất lực. Cái tên Dương Phong chết bầm kia không cho cô liên lạc với Khánh, không biết là anh tay đang đề phòng hay quá đa nghi nữa.

- Sao lại thở dài như vậy, chuyện gì làm em buồn sao? - Dương Phong bất ngờ xuất hiện, đút tay vào túi quần ung dung đi về phía cô. Dáng người thoải mái nhẹ nhàng như một cơn gió thu nhè nhẹ.

Mary lại thở dài rồi quay đi không quan tâm đến anh chống cằm xuống giường đầu chán nản.

- Sao vậy! - Dương Phong ngồi lên giường cạnh cô, hai hàng lông mày đen rậm chau lại.

Mary quay người, gối đầu lên chân anh nũng nịu.

- Chán...!

- Vậy... anh sẽ làm gì cho em vui nhé! - Dương Phong nháy mắt, chậm rãi lần mò vào trong váy cô như một con rắn mềm mại, khuôn mặt dường như khó có thể dâm đãng hơn được nữa.

Không! - Mary nhăn mặt đẩy tay anh ra.

- Thế bây giờ em muốn thế nào? - Anh cười nhẹ véo má cô.

- Anh toàn bận thôi, không chơi với em! - Cô dụi dụi vào bụng anh.

- Mỗi tối anh sẽ dành thời gian chơi với em! Chơi bao nhiêu lần thì sẽ do em quyết định, vậy được chứ? - Dương Phong cười khẩy xoa cằm nhìn cô gian tà

- Không đùa đâu! - Hai má Mary đỏ ửng lên, xoay người ôm eo anh.

- Vậy em muốn sao? - Anh ngừng cười xoa đầu cô nhè nhẹ.

- Em muốn đi chơi! - Cô chớp chớp mắt nhìn anh.

- Sao tự nhiên lại vậy? Hay anh cho người đưa em đi nhé! - Dương Phong bế cô lên, đặt lên đùi mình.

- Nhưng mà em muốn... thôi cũng được! - Mary định nói gì đó nhưng lại thôi, khẽ gật gật đầu cười nhẹ.

Cô vốn dĩ muốn đi cùng anh nhưng anh lại bận như vậy, cô nói ra chẳng phải sẽ làm khó anh sao!

- Ngoan lắm! - Dương Phong mỉm cười xoa đầu cô, hôn nhẹ vào môi.

~~~~~~

- Đưa tôi dừng lại ở đây được rồi, các người về trước đi! - Mary bước xuống ô tô căn dặn vệ sĩ.

Nhưng mà...! - Anh ta ngập ngừng vẻ không an tâm.

- Không sao đâu, tôi ổn mà! - Cô phẩy tay trấn an, teong lòng cảm thấy thật phiền phức.

- Ông chủ đã dặn... - Anh vẫn chưa thôi đeo bám cô.

- Không sao đâu, có tôi sẽ đứng ra nhận lỗi, anh không phải liên lụy đâu! - Mary chép miệng, đúng là thỏ đế mà, lại khiến cô bực mình.

- Vâng thưa tiểu thư! - Anh ta miễn cưỡng gật đầu rồi cho xe lăn bánh, trên gương mặt thể hiện rõ sự không phục.

Mary cẩn thận quay đầu nhìn trước nhìn sau chắc chắn không có ai đi theo mình liền đi về phía nhà Khánh.

- Khánh ơi! - Cô gọi to vọng từ dưới cổng nhà lên.

- Mary! Về rồi à? - Khánh đi ra, gương mặt không dấu được sự vui mừng.

- Đang làm gì thế? - Mary cười hỏi, phi thẳng tới cái tủ lạnh.

- Sao không hỏi có gì ăn không luôn đi, hỏi thế làm gì? - Khánh bĩu môi nhìn cô rồi ngồi xuống ghế.

- Ờ thế có gì ăn không? - Cô nhanh chóng trở ra phòng khách, trên tay là một đống đồ ăn vặt.

Bất chợt nhìn thấy người ngồi cạnh Khánh, Mary giật nảy mình, suýt thì làm rơi hộp đồ ăn.

- Chào... chào anh! - Cô lúng túng cười gượng.

- Chào! - Chàng trai kia gật đầu chào lại, trên môi xuất hiện nụ cười xã giao.

- Chồng sắp cưới! - Khánh mặt vô cảm, giới thiệu gọn gàng súc tích nhất có thể.

Mary liếc nhìn chiếc bàn trước mặt, một màu đỏ của thiệp cưới bao phủ.