Trái Tim Của Cô Gái Lạnh Lùng

Chương 9: Tại sao?




- Cậu đang làm gì vậy hả, buông ra mau. – Phúc Liên quát rõ to vào mặt của Thiện Phong khiến mọi người khá ngạc nhiên và có lẽ cũng chẳng có ai có thể hiểu được lí do nào khiến hai người này có mối quan hệ phức tạp như thế nào và luôn khiến tâm trạng của tất cả mọi người thay đổi một cách khó hiểu lạ thường như vậy.

- Phúc Liên à, đừng bướng nữa, đây không phải chuyện mà cậu có thể xem nhẹ được đâu, theo mình xuống phòng y tế ngay. – Không quan tâm trước thái độ nghiêm nghị, cáu kỉnh của Phúc Liên khiến tất cả học sinh trong lớp đều thững người, đứng yên như chết lặng, Thiện Phong vẫn điềm tĩnh nhưng chất giọng của cậu ta như chững chạc ẩm chứa trong đó là sự lo lắng, âm cần và cũng có đôi chút gì đó khiến lòng người lắng đọng.

Trước thái độ đó của Thiện Phong cô càng tỏ ra ngang bướng hơn, và bất chợt cô lại ghe được tiếng gọi ngọt ngào thưở xưa:

- Hãy nghe lời mình lần này thôi, …Liên Nhi…

Khuôn mặt cô lúc này trông như một đứa trẻ ngoan rất nghe lời vậy, ánh mắt ngước lên nhìn cậu ta mà hơi rưng rưng chứa đựng biết bao nỗi niềm, tâm sự khó lòng giải tỏa cho mọi người. Mấy đám trong lớp lại bắt đầu xì xào về cách gọi thân mật mà soái Thiện Phong dành cho cô nàng bướng bỉnh Phúc Liên. Đúng lúc đó, Mạnh Trung từ đâu đó tiến lại gần, xua đi bầu không khí nặng nề ấy, cấm lấy tay của hai người nhẹ hàng buông ra, xoa dịu cơn thịnh nộ giữa hai người. Cậu khuyên Thiện Phong và dẫn Phúc Liên xuống phòng y tế của trường. Thiện Phong chỉ đành buông tay trong sự tiếc nuối bởi lẽ nếu không làm vậy cổ tay của Phúc Liên sẽ có thể trở nên nghiêm trọng hơn. Nhìn cô đi mà trong lòng cậu không yên, khuôn mặt điển trai của cậu giờ đây trông như bị bao trùm bởi màn đêm lạnh lẽo vậy, nó ủ rũ tột độ khi cô vừa rời khỏi phòng học và tâm trạng hỗn độn đó được giữ cho đến khi có thể nhìn thấy Phúc Liên mặc dù chỉ là nhìn từ xa. Cậu ta nhẹ nhàng chậm rãi chuyển mọi đồ dùng của mình rời khỏi bàn Phúc Liên, lặng lẽ vứt mọi thứ bên cạnh chỗ ngồi của Mạnh Trung. Mà chỗ ngồi đó cũng chẳng có mấy là bất tiện, bên cạnh bàn của cô nàng và cũng gần cửa sổ. Kể từ khi chuyển sang bàn mới cậu ta ngồi một chỗ suốt, hướng tầm mắt ra bầu trời trong xanh qua cánh cửa sổ trắng, gió nhẹ bay khiến mái tóc màu hạt dẻ bị lay lay, khuôn mặt tạm thời của cậu ta trở nên vô cùng lãng tử và quyến rũ. Cậu ta chống tay xuống bàn, bàn tay nắm hờ để tựu cằm…Mà ở góc độ nào trông cậu ta cũng đều tỏa ra sức hút kì lạ. Cũng chính vì thế mà cậu ta ngày càng nổi bật hơn trong trường, cửa lớp học luôn chật kín, ngoài ra còn nghe nói thành lập fan club ở đâu đó nữa. Vài cậu trai gọi có chút bảnh tỏ ra khá tức tối, còn ganh tị nữa chứ. Thật hết nói nổi mà. Haiz…..

****

Gần đến phòng y tế, Phúc Liên hất tay của Mạnh Trung ra, nói:

- Buông tôi ra đi, đây không phải là chuyện của cậu, tôi có bác sĩ riêng nên không cần phải đến cái phòng y tế này. Bây giờ tâm trạng tôi không được tốt vì vậy……

Lần này không để Phúc Liên nói hết câu, cậu đã ngắt lời

- Cậu nói thế là sao, bác sĩ riêng thì sao, bây giờ gọi tới thì cậu nghĩ tay của cậu sẽ như thế nào hả? Nó đang sưng đỏ tấy lên kia. À ….mà tâm trạng của cậu bị sao hả, lí do là gì, lúc nào cậu cũng thế?- Vừa nói cậu vừa như mắng thương vậy

Nhưng có lẽ cô gái này khá khép kín thì phải, luôn nói ra những điều mà mình không nghĩ, làm những điều khiến phải hối hận về sau

- Lí do….có nhất thiết cậu phải biết không? Tay tôi thì làm sao tôi tự biết, cậu không cần phải lo. – Cô nói bằng giọng dứt khoát.

- Bởi chúng ta là “bạn”. Bạn bè thì cần phải biết quan tâm và chia sẻ với nhau lúc buồn vui, đúng không?

- Tôi không muốn một tình bạn thân thiết quá đâu. Cũng chính vì cái tình bạn như trong suy nghĩ của cậu mà tôi đã thay đổi. – Nói xong cô liền rời khỏi để lại mình Mạnh Trung đứng lặng.

Phúc Liên lại một mình, lặng lẽ bước từng bước chậm rãi lên sân thượng. Có lẽ tiết học đầu tiên ấy đã tạo cho cô nhiều áp lực. Cũng chính vì thế cô lại gửi tâm sự vào với nắng và gió, gửi vào bầu trời xanh thẳm xa xa. Cô thả nhẹ người lên tấm phản gỗ đặt giữa sân thượng, một tay che đi ánh nắng toát lên khuôn mặt cô, tay bị thương thì đặt nhẹ lên trên bụng, nghĩ ngợi điều gì đó rồi những giọt lệ lại từ từ lăn trên má rồi rơi âm thầm xuống tấm phản. Một lát sau, cô thiếp đi. Từ xa xa, Thiện Phong đã đứng đó từ khi nào, mặt còn buồn hơn khi nãy, thấy Phúc Liên đã tĩnh lặng cậu từ từ rời khỏi, trong lòng cũng đã có thể yên tâm được phần nào.