Trái Tim Chiêu Chiêu - Mi Dự

Chương 42: Là để gặp em




Văn Minh nhẹ nhàng ngậm lấy môi trên của cô, từ từ nhấm nháp.

Rồi chậm rãi rời khỏi, đôi mắt sâu xa nhìn cô, như muốn hoà tan cô vào trong ánh mắt mình. Sau đó, anh lại nghiêng tới, cắn nhẹ vào môi dưới của cô.

Cho đến khi cảm nhận được hơi thở cô trở nên nóng bỏng, cơ thể trong lòng anh dần tan chảy như dòng suối.

Anh nhẹ nhàng giữ sau gáy cô, giọng nói như dòng suối dịu dàng chảy qua: “Đói không?”

Giang Chiêu Chiêu gật đầu: “Đã làm việc cật lực cả ngày cho anh rồi, anh nghĩ sao?”

Văn Minh nhếch nhẹ khoé môi, cho cô một nụ cười dễ nắm bắt. Anh nhẹ nhàng vuốt đầu cô, rồi ngả người ngồi lại ngay ngắn, thắt dây an toàn.

Nhưng dường như vẫn luyến tiếc, anh kéo tay cô, đặt một nụ hôn lên mu bàn tay.

Anh nói: “Đưa em đi ăn nhé.”

Chiếc xe này khá cao, nên khi xuống xe, Giang Chiêu Chiêu để Văn Minh giữ eo mình để có thể nhẹ nhàng nhảy xuống, rồi rơi vào vòng tay của anh.

Cô nói muốn ăn hải sản.

Hải sản miền Bắc, so với vùng nhiệt đới, có thịt chắc ngọt và chứa nhiều chất béo hơn, và Chiêu Chiêu đang đói lắm rồi, cảm giác thật thèm thuồng.

Văn Minh, một khi đã tan băng, lại trở nên dịu dàng, chăm sóc cô chu đáo vô cùng.

Dù từ nhỏ anh đã sống trong nhung lụa, chẳng phải động tay vào việc gì, kỹ năng sinh hoạt cũng khá vụng về.

Thế nhưng anh lại rất kiên nhẫn, từng miếng thịt ốc anh đều chọn lọc ra, xếp lên đĩa của cô, như một ngọn núi nhỏ.

Trên xe, Chiêu Chiêu Tế tay tháo búi tóc, giờ mái tóc dày đen của cô xoã xuống, hơi uốn lượn một cách tự nhiên, bồng bềnh trên lưng.

Ở xưởng mấy ngày, cô chỉ trang điểm rất nhẹ.

Dù đã cố giữ suốt cả ngày, đến giờ đã là tám, chín giờ tối rồi. Dù là lớp trang điểm tốt đến mấy cũng khó lòng chịu nổi nhiệt độ thay đổi trong xưởng.

Nhưng gương mặt mộc của cô lại càng cuốn hút.

Đôi lông mày đẹp, đôi mắt to và có hồn, hàng mi tự nhiên uốn cong, trông ngoan ngoãn hơn, bớt đi vẻ sắc sảo, bớt đi vẻ quyến rũ.

Giữa nhà hàng hải sản ồn ào, cô như một viên ngọc trai lặng lẽ tỏa sáng.

Dù có vỏ bảo vệ, cô vẫn đẹp lộng lẫy.

Văn Minh, ngay cả lớp vỏ của cô anh cũng chấp nhận.

Anh dùng ngón tay dài cầm lấy khăn giấy, giúp cô lau đi chút dầu ở khóe miệng, nhưng đầu ngón tay lại như vô tình lướt nhẹ qua môi cô.

Mát lạnh, hơi thô ráp, gợi lên một cảm giác điện giật lan tỏa.

Hai gò má Chiêu Chiêu nóng bừng, ửng lên hai mảng đỏ.

Đã bao năm trôi qua, cô vẫn không quen việc được người khác chăm sóc ở nơi công cộng.

Cô giơ tay nhỏ, áp mu bàn tay vào má, mong giảm bớt chút nhiệt nóng.

Văn Minh liền nắm lấy cổ tay cô, rồi cúi người qua bàn, giữa những đĩa thức ăn đầy ắp, anh áp trán mình vào trán cô.

Làn da trắng mịn của anh ngay trước mắt cô, đôi lông mày đậm áp sát lên làn da mềm mịn của cô, sống mũi và đầu mũi anh chạm vào cô.

Hơi thở lạnh lùng, dư âm từ nước cạo râu đã phai nhạt cả ngày, hoà cùng nhịp thở đầy nhung nhớ, lan tỏa quanh cô.

Chiêu Chiêu siết chặt hai tay thành nắm đấm, chống lên mép bàn.

Trái tim như sắp nhảy ra ngoài.

Văn Minh từ từ rời khỏi, nhíu mày chút khó hiểu, rồi nói: “Không sốt nhỉ.” Rồi cúi đầu múc một bát cháo hải sản.

Cô bỗng thấy cổ họng khô khốc, phản xạ ngay lập tức là nhìn xung quanh xem có bóng dáng của Chu Thục Lan hay không.

Anh cúi đầu múc một bát cháo hải sản, chầm chậm khuấy bằng thìa.

Quán ăn nhỏ đông đúc, náo nhiệt, tràn đầy hơi thở của đời sống.

Chiêu Chiêu lần đầu tiên nhận ra, Chu Thục Lan đã trở thành tâm ma của cô.

Vì nỗi ám ảnh này, cô đã chấp nhận sự thật rằng mình không thể tận hưởng hạnh phúc và niềm vui.

Văn Minh đặt bát cháo hải sản bên cạnh, rồi múc một thìa đưa đến bên miệng cô.

Chiêu Chiêu nhấp một ngụm, sợi thịt cua vẫn vướng trên môi: “Hướng Hướng.”

Tim của Văn Minh chợt thắt lại, ngay cả tay cũng bắt đầu run lên.

Anh thấp giọng đáp: “Anh đây.”

Đôi mắt lấp lánh của Giang Chiêu Chiêu nhìn anh: “Anh nói xem, có cách nào để em có thể nói chuyện với Chu Thục Lan không?”

Sợ Văn Minh không hiểu, cô vội vàng giải thích thêm: “Chính là người mà hôm ấy, ở ‘Tây Hoa Lý,’ anh đã gặp.”

“Anh biết.”

Văn Minh cũng đã từng gặp Chu Thục Lan ở Minh Thành.

Khi đó, Giang Chiêu Chiêu lạnh lùng và yên tĩnh, phải đối diện với khó khăn lớn nhất trong đời, lần đầu tiên lòng tự trọng của cô bị xé nát, bị chà đạp đến tanh tành.

Văn Minh đứng sau đám đông, cả người run rẩy, đầu óc ong ong.

Dòng máu trong người anh dồn lên đỉnh đầu, phẫn nộ, thất vọng, và trái tim như rơi xuống vực sâu.

Nhưng sau bao năm tháng đọng lại, đến đêm nay, trong anh chỉ còn lại cảm giác xót xa.

Anh suy nghĩ trong chốc lát, rồi khi ngẩng lên, ánh mắt đã kiên định: “Anh sẽ đi cùng em.”

Giang Chiêu Chiêu theo phản xạ xua tay, cô không muốn, vì cuộc gặp với Chu Thục Lan chắc chắn sẽ đầy khó xử. Cô nói: “Em tự mình làm được…”

“Chiêu Chiêu, anh có thể đi cùng.” Văn Minh đưa tay ra, thả lỏng ngón tay, đặt lên mặt bàn, chỉ hơi cong lại, chờ đợi Giang Chiêu Chiêu đặt tay vào lòng bàn tay anh.

Anh nói: “Tin tưởng anh.”

Ánh đèn trắng sáng trong quán hải sản làm cho tôm và cua thêm đỏ tươi hấp dẫn, cũng khiến cho trái tim con người không thể nào trốn tránh.

Giang Chiêu Chiêu nhìn thấy sự chân thành và áy náy trong ánh mắt của Văn Minh.

Cô đặt tay lên tay anh, khi anh nắm lấy, toàn thân cô khẽ run lên.

Văn Minh nói: “Đợi anh xong việc ở Bình Đô mấy ngày này, anh sẽ liên lạc với bà ấy, được không?”

Dù thân phận của anh có đôi chút khó xử, nhưng anh mang họ Văn. Chuyện này, tự nhiên anh có thể làm được.

Anh chở cô, hạ cửa kính xe xuống.

Gió biển mang theo hơi mặn ùa vào trong xe, thổi tung những sợi tóc nhẹ nhàng bay lượn.

Môi cô đỏ hồng, trước khi xuống xe cô đã bị anh hôn đến sưng tấy, rồi lại thêm vị cay của hải sản làm cho càng đỏ mọng.

Gương mặt trắng ngần, đôi môi đỏ thắm, đôi má hồng hào, đôi mắt đen lấp lánh như sao sáng.

Người phụ nữ yếu đuối nhưng mạnh mẽ như dây leo xanh tươi trong cuộc sống, tự mình sinh tồn trên thế giới, đồng thời cũng cắm rễ sâu trong tim của Văn Minh.

Giang Chiêu Chiêu tự nhiên đi trước anh, mở khoá vân tay. Cô bước vào, thay dép. Khi cúi xuống, cô nhận ra bóng hình của Văn Minh phía sau vẫn đứng yên.

Cô chớp mắt, hỏi: “Sao vậy?”

Văn Minh đưa tay, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, đặt tay lên eo cô, kéo cô vào lòng.

“Anh phải quay về Bình Đô.”

Cô ngạc nhiên: “Anh chạy đi một vòng chỉ để ăn một bữa cơm thôi sao?”

Văn Minh mỉm cười, tay anh đùa nghịch những sợi tóc của cô, đính chính: “Là để gặp em.”

Giang Chiêu Chiêu ngẩng đầu lên, cằm dựa vào ngực anh, bàn tay nhỏ xinh không an phận, nhẹ nhàng cào vào xương quai xanh của anh: “Miệng lưỡi dẻo quẹo.”

Văn Minh bật cười, chưa từng nghĩ một ngày nào đó từ này lại được dùng để chỉ anh.

Anh nghiêm túc giải thích: “Đó là sự thật.”

Thế nên cô kiễng chân lên, thưởng cho anh một nụ hôn ngọt ngào.

Môi mát lạnh của Văn Minh đột nhiên nhận lấy sự ấm áp, mềm mại, ngọt ngào của cô.

Anh thậm chí bắt đầu nghĩ, tình yêu thật sự khiến người ta choáng váng.

Anh muốn nụ hôn sâu hơn.

Nhưng vòng eo nhỏ nhắn của người trong lòng bỗng khẽ nghiêng ra sau, như một chú cá nhỏ lách khỏi vòng tay anh.

Giang Chiêu Chiêu bật cười vui vẻ, trong mắt cô ánh lên vẻ tinh nghịch không thể giấu: “Trên đường đi nhớ cẩn thận nhé, Văn tổng.”