Trái Tim Chiêu Chiêu - Mi Dự

Chương 27: Chuyện này không nên nhẫn nhịn




Tối qua, Giang Chiêu Chiêu không đợi được phản hồi từ Phương Lan.

Phần trên màn hình nhấp nháy vài lần báo đang nhập, rồi không một tiếng động lại biến thành biệt danh.

Giang Chiêu Chiêu đã quên mất chuyện này.

Chỉ xin một ngày nghỉ thôi mà, ai mà không có chút việc riêng cần sắp xếp thời gian chứ?

Nhưng vừa rồi, giọng nói trong tin nhắn giọng nói của Phương Lan có chút mơ hồ: “Chiêu Chiêu, đến giúp tôi với.”

“Khách sạn Bốn Mùa, đến đưa tôi đi.”

Văn Minh cảm thấy lạnh toát từ đầu đến chân.

Anh còn đang gọi điện tìm người, cô nghe thấy anh nói: “Phương Lan, nhân viên của tôi…”

Anh nói: “Tôi không đồng ý hòa giải, sẽ đi theo con đường pháp lý.”

Giang Chiêu Chiêu nhìn về phía anh, Văn Minh lại nói: “Đương nhiên, chủ yếu vẫn là xem ý kiến của nhân viên tôi…”

Anh lái xe rất nhanh, liên tục gọi điện, dáng vẻ tự nhiên như đang bảo vệ công lý khiến cô vừa cảm động lại vừa sợ hãi.

Giang Chiêu Chiêu trong khoảnh khắc này đột nhiên hiểu được sự lạnh lùng kiên quyết của Văn Minh năm đó, anh có những quy tắc riêng của mình.

Khi họ đến bãi đỗ xe của khách sạn Bốn Mùa, Văn Minh nắm lấy cổ tay Giang Chiêu Chiêu: “Em đừng xuống xe, ngồi trong xe đợi. Ở trên đó chắc chắn rất rối rắm.”

Điện thoại của anh đột nhiên lại vang lên.

Có lẽ nghĩ rằng đó là thông tin về tiến độ xử lý chuyện này, Văn Minh không nhìn cũng không nói gì, theo phản xạ mà mở máy, giọng nói của Miêu Thư Kỳ đột nhiên vang lên:

“Chị nói, dây chuyền Quế Hương đó là do anh mua à?”

… Văn Minh hơi ngạc nhiên, đầu óc như ngừng hoạt động, lại theo phản xạ mà nói: “Về nhà nói.”

Khi anh cúp máy, Giang Chiêu Chiêu đã mở cửa xe bước nhanh ra ngoài.

Hôm nay cô mặc một bộ váy suit màu vàng nhạt, áo khoác rộng rãi, chân váy rất có hình dáng, một nửa bên trái là xếp ly, bên phải lại là kiểu dáng nghiêm chỉnh.

Chuyên nghiệp, thời trang, trẻ trung và thanh lịch.

Văn Minh ấn trán, đuổi theo ra ngoài.

“Em đừng đi, để anh xử lý.”

Giang Chiêu Chiêu im lặng, khuôn mặt quyến rũ không có một chút biểu cảm nào. Dây chuyền Quế Hương, một chiếc dây chuyền còn đắt hơn cả chiếc xe anh đang lái.

Anh xoay vai cô lại, buộc cô dừng lại: “Em thích cảnh tượng này à? Không sợ bị thương sao? Anh lên đó sẽ nhanh hơn.”

Trái tim Giang Chiêu Chiêu vừa mới đập rộn ràng lại trở nên lạnh băng.

Cô cúi đầu, trong chốc lát đã chuyển sang bộ dạng quyến rũ, nở nụ cười, phong tình vạn chủng: “Không phải có anh ở đây sao?”

Anh thực sự không có cách nào với cô.

Tầng 8, trong hành lang đúng là một mớ hỗn độn.

Tiếng khóc thút thít của cô gái trẻ, những lời mắng chửi từ người phụ nữ trung niên, một nhóm người thân, bàn bè hò hét.

Giang Chiêu Chiêu đột nhiên cảm thấy Văn Minh nói đúng, cô không nên lên đây, trong lòng có chút căng thẳng.

Văn Minh như cảm nhận được, bàn tay to lạnh lẽo nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, anh siết chặt như đang tiếp thêm cho cô dũng khí.

Có lẽ sư xuất hiện của Giang Chiêu Chiêu tự nhiên khiến các bà vợ phải sinh ra sự thù địch.

Trong hành lang có người bước tới, là người bên phía văn phòng luật vàbảo vệ mà Văn Minh gọi đến. Đều là những người đàn ông mặc vest, kính cẩn chào: “Văn tổng.”

Anh hỏi: “Tình hình thế nào?”

Anh nhíu mày, Giang Chiêu Chiêu bị anh nửa che chắn sau lưng. Có lúc cô cảm thấy, giọng nói của anh trầm đến mức nghe như một cây đàn cello cổ xưa.

Giọng này rất lạnh lùng, Giang Chiêu Chiêu nghe được những khoảnh khắc anh tràn đầy cảm xúc, đó là vào đêm trăng thanh gió mát năm nào, anh nhẹ nhàng ôm cô: “Chị Chiêu Chiêu, em thích chị.”

Giang Chiêu Chiêu có chút sốt ruột, nghe người ta đang báo cáo, người đàn ông bên trong họ Tống. Tối đó ngồi ở bàn của Phương Lan và Lý Sảng ở vị trí góc đông nam.

Cô ấy đã nhắc nhở Phương Lan rằng giữa chừng sẽ cùng rời khỏi với Văn Minh, và Phương Lan đã nghe thấy.

Cô cảm thấy trong lòng rất lo lắng, cắt ngang câu hỏi của Văn Minh: “Tôi có thể vào gặp cô ấy trước không?”

Cửa ra vào, một đám người đang chặn lại.

Văn Minh quay lại nhìn vẻ mặt của Giang Chiêu Chiêu, biết cô thật sự lo lắng. Anh nhìn về phía người đàn ông mặc vest đứng đầu: “Có được không?”

Người đó chỉ hai người đàn ông to lớn nhất: “Hai người, đưa cô ấy vào.”

Chuyện vẫn chưa được làm rõ, vợ người ta cũng không dễ dàng gì. Không tránh khỏi một hồi xô đẩy, nhưng cuối cùng thì nhờ hai gã đàn ông vạm vỡ bảo vệ, Giang Chiêu Chiêu đã được đưa vào phòng.

Người đàn ông cầm áo choàng tắm, trông là một người trung niên có vẻ yếu ớt, tóc có phần thưa thớt, làn da ngăm đen vàng vọt, trên sống mũi là cặp kính cũ.

Nhân viên quản lý của khách sạn, một nam một nữ, đứng ở vị trí nối giữa phòng khách và phòng ngủ trong căn hộ, có phần ngượng ngùng.

Giang Chiêu Chiêu đi tới: “Tôi vào xem cô ấy, tôi là đồng nghiệp của cô ấy.”

Phương Lan co rúm ở góc giường, trên đó chiếc chăn đã không thể gọi là chăn, ga trải giường cũng không thể gọi là ga trải giường.

Trông như một đám bùn trắng.

Da thịt Phương Lan lộ ra, trên mặt, cánh tay, vai đều có vết thương, và không có một mảnh quần áo nào.

Thủ đoạn sỉ nhục không mới mẻ, người vợ đã lột sạch đồ của cô ấy.

Giang Chiêu Chiêu thở dài, cởi áo khoác của mình ra, khoác lên người Phương Lan, cô vỗ vỗ lên vai Phương Lan: “Mặc đồ vào rồi hãy nói.”

Phương Lan vào khoảnh khắc này, mắt cô mới có chút sắc thái sống lại.

Giọng nói dịu dàng của Phương Lan lẫn trong sự suy nhược và nghẹn ngào, cô nói mình uống rượu khá khá, đứng ở lề đường đợi xe cùng Lý Sảng, xe của Lý Sảng đến trước, người họ Tống đứng nói chuyện với cô vài câu, rồi sau đó cô tỉnh dậy đã ở trong căn phòng này.

Đó đã là sáng hôm sau, Phương Lan chỉ cần hai phút đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cô muốn gọi cảnh sát, gây gổ với người họ Tống một hồi, cuối cùng ông ta lại lấy điện thoại của cô, gọi điện thoại bàn của khách sạn, đóng sẩm cửa rồi bỏ đi.

Phương Lan thành thật nói, sau khi ông Tống đi, cô bình tĩnh lại và có suy nghĩ khác. Cô đã không còn trong sạch, Phương Lan nghĩ không bằng nghe theo lời đề nghị của ông ta, lấy một khoản tiền.

Mặc dù ông ta thật khiến người ta ghê tởm.

Ông Tống lại trở lại khách sạn, đã là một cuộc nhậu đêm nữa kết thúc, Phương Lan đã báo số thẻ, để ông ta chuyển tiền và rời đi.

Kết quả ông ta lại tiếp tục muốn quấy rối, Phương Lan nói số tiền đó là bồi thường, không phải tiền mua dâm.

Ông Tống không buông tha, bám dính lấy cô. Phương Lan phải trốn vào nhà vệ sinh khóa trái, ngủ qua đêm trong bồn tắm.

Sau đó, vợ ông Tống đã đến.

Giang Chiêu Chiêu hỏi: “Bây giờ cô nghĩ sao?”

Phương Lan nói: “Đầu óc tôi rối loạn quá, cô giúp tôi suy nghĩ với”

Giang Chiêu Chiêu hiểu rằng Phương Lan không muốn làm lớn chuyện, nếu không cuộc gọi cầu cứu này đã không gọi cho cô. Họ chỉ mới quen biết, tính là đồng nghiệp mới có duyên.

Giang Chiêu Chiêu đến và sau khi xử lý xong chuyện, Phương Lan có lẽ sẽ nghỉ việc và tìm một công việc mới. Không ai trong mối quan hệ xã hội của cô ấy sẽ biết về điều đó.

Nhưng, chuyện này có thể coi là một sự sỉ nhục.

Cô nói: “Nếu công ty đứng ra bảo vệ cô, đảm bảo sự riêng tư không bị lộ ra ngoài. Cô sẽ làm gì?”

Phương Lan nói: “Nhưng tôi chỉ mới là một nhân viên mới, công ty sao có thể sẵn lòng giúp tôi dọn dẹp mớ bòng bong này.”

Ông Tống là đối tác hợp tác, thỏa thuận ngầm để giải quyết vấn đề bằng tiền, công việc giữa hai công ty không bị ảnh hưởng.

Một nhân viên mới đối với công ty có lòng trung thành hạn chế, giá trị tạo ra cũng hạn chế, vì cô mà hy sinh mối quan hệ và tiền bạc?

Phương Lan không mấy tin tưởng.

Nhưng chuyện này không nên nhẫn nhịn.