Chiếc xe Hồng Kỳ màu đen sang trọng và vững chãi lao vút từ Bình Đô về Tân Cảng.
Hai chị em nhà họ Văn ngồi ở hàng ghế sau. Văn Ý quay đầu nhìn, thấy em trai mình nhíu mày thật chặt, hai tay đặt lên đùi.
Nhìn kỹ hơn, chiếc quần tây thẳng thớm trên đầu gối đã bị bóp đến nhăn nhúm bởi bàn tay đang siết chặt của anh.
Văn Ý “chậc” một tiếng:
“Lo lắng đến mức đó à? Bà ngoại sẽ không làm gì cô ấy đâu.”
“Hơn nữa, cô ấy giờ cũng là một giám đốc tự mình đảm đương mọi việc, đến lũ lụt cũng xử lý bình tĩnh. Em đừng bảo bọc kỹ thế.”
Văn Minh cười lạnh, với lợi thế chiều cao, liếc chị gái một cái:
“Vậy chị làm lãnh đạo kiểu gì thế? Em nghe nói ở nhà họ Tạ, Tạ Đình Chinh còn đút cơm cho chị trước mặt ông cụ nữa đấy.”
Khuôn mặt thanh tú lạnh lùng của Văn Ý bỗng đỏ ửng rồi lại trắng bệch, không giấu được sự lúng túng. Giọng cô yếu đi:
“Làm sao chuyện đó cũng đến tai em? Đều tại anh ta cả…”
Văn Minh bật cười cắt ngang:
“Đúng thế, đều tại anh rể.”
Mấy lời đùa cợt qua lại khiến Văn Minh bất giác thả lỏng một chút, nhưng rồi lại thở dài, vẻ mặt đầy lo lắng:
“Chỉ sợ bà ngoại sẽ nhắc lại những chuyện cũ.”
Chuyện của Đinh Duệ.
Chuyện về một người chồng tệ bạc, người vợ chính thất đáng thương, và kẻ thứ ba đáng chết.
Những cơn ác mộng này đã lâu không xuất hiện trong cuộc sống của Giang Chiêu Chiêu. Cô vừa trải qua trận mưa lũ kinh hoàng, lại đang đối mặt với các vấn đề cảm xúc và nhận thức. Vừa hay, cô còn phải dành sức xử lý những cuộc phỏng vấn và công việc quan hệ công chúng sau khi được cộng đồng mạng chú ý.
Giờ đây, bà ngoại đột ngột bay từ Minh Thành sang mà không báo trước.
Tâm trạng Văn Minh rối bời.
Anh lo lắng cho sức khỏe của bà ngoại, lo lắng cho Giang Chiêu Chiêu, và cũng hối hận vì không kịp ngăn cản tin tức về cô lan rộng trên mạng.
Để giữ cô lại bên mình, liệu anh có đang quá ích kỷ không?
Nếu người yêu của cô không phải là Văn Minh, có lẽ cả đời này cô sẽ không phải đối mặt với công chúng, không phải lo sợ bị đào bới danh tính.
Nghĩ đến đây, trái tim anh như bị bóp nghẹt.
Văn Ý, hiểu rất rõ cậu em trai mình, khẽ an ủi:
“Yên tâm đi, bà ngoại không phải người như vậy đâu. Bà làm vậy là vì yêu em, bà muốn em có một gia đình.”
Một gia đình không còn đau thương, một tổ ấm thuộc về riêng anh, nơi anh có thể thực sự dừng chân.
Bởi khi Văn Ý lấy chồng, bà ngoại cũng từng nắm tay cô nói những lời như vậy.
Bà ngoại hiểu mọi điều, nhưng cũng giấu mình trong một lớp băng giá.
Làm em trai, sao Văn Minh lại không hiểu được sự yêu thương của chị gái? Dù công việc của cô bận rộn, tăng ca không ngớt, gia đình chồng cũng là một đại gia đình với vô số người và việc phải xử lý. Nhưng khi nhận được cuộc gọi từ Minh Thành, cô vẫn đồng hành cùng Văn Minh đến Tân Cảng.
Bước vào dãy hành lang chính của “Đàn Phủ 1”, hai chị em thấy Giang Chiêu Chiêu đang ngồi cùng bà ngoại trên chiếc sofa ba người ở vị trí trung tâm, còn nhóm nhân viên PR của “Chiêu Tế” ngồi ở phía dưới.
Văn Minh bước vào, bà ngoại nở một nụ cười.
Bà đã góa chồng từ lâu, cuộc đời cũng không mấy dễ dàng, nụ cười của bà không quá rạng rỡ nhưng lại đầy sự nhân hậu dành cho con cháu.
Mấy nhân viên như được giải thoát, đứng dậy chờ đợi chỉ thị từ anh. Văn Minh chỉ nói:
“Cảm ơn mọi người, mọi người về trước đi. Có gì cần thì liên lạc trực tuyến.”
Phòng khách chính giờ chỉ còn lại bà ngoại, Giang Chiêu Chiêu và hai chị em nhà họ Văn. Nhìn thấy sắc mặt của Giang Chiêu Chiêu không có gì khác thường, Văn Minh âm thầm thở phào.
Dì Vân tiến lên thu dọn tách trà cũ và mang ra một đĩa trái cây, tiện thể hỏi Văn Minh và Văn Ý đã ăn trưa chưa.
Bà ngoại trò chuyện với quản gia một cách thân thiết:
“Có cô ở đây chăm sóc Tiểu Hướng, tôi rất yên tâm.”
Dì Vân mỉm cười tươi rói: “Bà ơi, lần đầu tiên bà đến đây, hãy ở lại vài ngày nhé.”
Bà cụ Đinh cười nhẹ mà không nói gì, đối với Giang Chiêu Chiêu và Văn Ý Văn Minh cũng không khác gì, giống như đang đối xử với những đứa cháu đã quen thuộc từ lâu.
“Tiểu Giang, bà đã xem những video trên mạng rồi. Cháu thật không dễ dàng gì, cứu người không phải chỉ cần nói vài câu là xong.”
Giang Chiêu Chiêu búi tóc thấp, nghe bà khen thì có chút bối rối. Ngón tay mảnh mai vén một lọn tóc rơi phía trước ra sau tai, và Văn Minh nhìn thấy vành tai cô đỏ ửng.
Giọng cô rất lịch sự: “Lúc đó cháu không nghĩ là mình đang cứu người. Ở hoàn cảnh đó, ai cũng không thể đứng nhìn. Cháu chỉ tình cờ biết những kỹ năng đó nên đã làm thôi.”
Bà cụ Đinh khen Giang Chiêu Chiêu, đôi mắt đã có chút lão hóa lại nhìn về phía Văn Minh: “Không tồi. Tiểu Giang vừa đẹp lại có tính cách tốt, rất có chí tiến thủ.”
Văn Ý nghe ra ý tứ trong lời nói, bèn mang kiểu pha trò thường thấy ở tứ hợp viện Thập Sát Hải ra dùng: “Ôi, bà ngoại, có phải cháu không đủ xinh đẹp không?”
Bà cụ cười và chỉ chỉ vào Văn Ý: “Đứa nhóc này. Bà thật sự thấy tính cách của cháu ngày càng giống cái thằng bé Tiểu Chinh kia rồi.”
Người già thường có vẻ ngoài đã mất nước, da tay và móng tay dường như đã mất đi độ ẩm. Cánh tay, ngón tay, thịt trên cơ thể như không thể bám trụ trên xương, nhăn nheo, chùn nhão như cây dây leo già.
Nói chuyện tầm phào một lúc, bà cụ đột nhiên nói: “Hướng Hướng, phòng sách của cháu ở đâu? Dẫn bà ngoại đi xem nào.”
“Tinh Tinh, cháu hãy ở lại với Tiểu Giang ăn thêm một chút nhé, trưa nay cô ấy không ăn gì nhiều.”
Văn Minh dìu bà ngoại lên lầu hai.
Người già, chân tay tuy vẫn linh hoạt nhưng tốc độ đã chậm lại. Mấy bậc thang thôi mà bước đi rất chậm rãi.
Phải đến lúc này, Văn Minh mới nhận ra đây chính là người bà ngoại mà anh đã quen thuộc suốt hơn mười năm qua.
Tư duy chậm chạp, cảm xúc mờ nhạt, dường như đã gạt bỏ đi những nỗi đau lớn.
Chứ không giống như vừa rồi, tinh thần phấn chấn, tư duy linh hoạt, ngay cả lời nói cũng rõ ràng khác thường.
Phòng sách của Văn Minh luôn giữ phong cách giống nhau, từ Bình Đô, Thập Sát Hải, Vạn Thọ Lộ đến viện dưỡng lão Minh Thành, tất cả đều có trang trí màu trắng, bàn làm việc, giá sách, ghế và máy tính, tất cả đều màu trắng.
Cả căn phòng chỉ có sắc màu đến từ những cuốn sách khác nhau, không có bất kỳ đồ trang trí nào.
Nhưng ở ‘Nam Trạch Công Quán’ lại khác.
Bà cụ vừa bước vào phòng sách này, lập tức hiểu ngay, cô gái như tiên nữ ở dưới lầu chính là “người cũ” của cháu trai bà.
Cũng có thêm nhiều mô hình tên lửa, vệ tinh, cuốn sổ màu sắc của cô gái, ghim tóc lẻ tẻ của cô, cốc nước hoạt hình. Cô thích màu xanh cỏ và hồng phấn.
(Bà đã vào phòng sách ở ‘Nam Trạch Công Quán’, đã thấy những đồ vật của Chiêu Chiêu ở đó khi còn nhỏ. Nên khi vào phòng sách này thấy những vật dụng của Chiêu Chiêu ở đây liền hiểu ra vì những vật dụng đều cùng phong cách, màu sắc…)
Khác với Bộ trưởng Văn, bà cụ không có khoảng cách với bọn trẻ. Vì thế, bà đi thẳng vào vấn đề: “Hướng Hướng, nói đi, cô bé đó có chuyện gì sao?”
Văn Minh đột nhiên bị hỏi mà cảm thấy mơ hồ.
Anh cúi người, nhẹ nhàng giúp bà ngoại ngồi vào ghế xoay.
Bà cụ nói không nhanh, giọng nói có phần trầm xuống, nhưng Văn Minh nghe rõ, bà ngoại đang nói: “Cô ấy có điều gì khiến cháu không thể dẫn về ra mắt chúng ta?”
Bà cụ sống hơn tám mươi năm, vẫn còn sáng suốt.
Bà có gì không hiểu?
Giang Chiêu Chiêu rõ ràng chính là cô gái ngồi đối diện Văn Minh trong căng tin ‘Khởi Hành’ lúc trước, nhưng khi ông ngoại hỏi, Văn Minh đã né tránh.
Bà cụ vẫn giữ được sự điềm tĩnh, có thể vì vấn đề quốc tịch? Hay tín ngưỡng không phổ biến trong nước? Hoặc gia đình cô ấy có mối quan hệ nhạy cảm ở khu vực nào đó?
Không đúng, giọng cô ấy không có chất giọng vùng miền đặc biệt.
Vậy còn lại chỉ có một khả năng.