Trái Tim Anh Em Nhất Định Nhìn Rõ

Chương 6




Linh Vy nhìn Minh Bằng có nét gì đấy quen thuộc nhưng phần quen thuộc thì ít mà xa lạ thì lại nhiều, cô thắc mắc trong tâm tư: “Tại sao anh ta lại biết rõ mình dị ứng hoa? Điều này ngoài ba ra thì chỉ có gia đình anh hiệp sỹ biết, nhưng tất cả họ đều ở quá xa, làm sao có thể nói cho ai khác biết đây? Chẳng lẽ anh ta chính là……không! Triệu Linh Vy mày đừng tự lừa gạt mình, anh ta sao có thể là anh ấy được, nếu là anh ấy thì chẳng có lý do gì lại không nói ra, mày đúng là điên rồi! Sao có thể mơ hồ như thế, hãy tỉnh lại đi.” Linh Vy lắc đầu nghĩ vậy, cô lạnh lùng nói với Minh Bằng:

-Không ngờ tin tức của anh nhanh vậy, đến chuyện tôi dị ứng hoa mà ba tôi cũng nói với anh. Xem ra ba tôi coi trọng anh quá rồi.-Vậy ngoài ba em ra không còn ai biết em dị ứng hoa sao?

-Có! Nhưng không phải là anh.

-Đó là suy nghĩ của riêng em. –Minh Bằng lấp lửng

Hiếu Cường nãy giờ nghe Minh Bằng nói trong lòng rất ghen tỵ, không những hắn ở cùng nhà với cô, hàng ngày tiếp xúc với cô mà còn được ba cô cung cấp thông tin như vậy, hẳn trong lòng ông đã có ý đồ cả. Hiếu Cường nghĩ lại những lời nói của ba anh trước đây, ông dự đoán quả không sai. Anh không nên coi nhẹ tên Alec này, anh phải tìm cách loại trừ anh ta ra khỏi tập đoàn Zhao&Su và gia đình Linh Vy. Hiếu Cường đang đuổi theo suy nghĩ của mình thì ông Triệu bước vào, anh cúi đầu chào ông:

-Bác Triệu! đã lâu không gặp bác, bác khỏe chứ ạ!

-Cảm ơn cậu! Tôi khỏe._ ông Triệu trả lời khách sáo. 

Hạnh Như đến đã lâu, cô đứng dậy xin phép ra về. Hiếu Cường nhân tiện cũng viện cớ có việc phải đi. Sau khi Hiếu Cường đi khỏi trong phòng chỉ còn Minh Bằng và Trí Bằng ông Triệu nghiêm sắc mặt lại nói với Linh Vy:

-Con chơi chỗ bạn bè ba không cấm cản, nhưng không nên thân thiết quá với con trai tổng giám đốc công ty Huỳnh Thị. Không có lợi chút nào.

-Tại sao vậy ba? Con trai tổng giám đốc công ty Huỳnh Thị thì có gì không tốt? Chí ít Hiếu Cường còn tốt hơn cái người mà ba tin tưởng kìa._ Linh Vy ám chỉ Minh Bằng.

-Linh Vy! Con không được nghĩ như vậy, trong giới thương trường có nhiều chuyện mà con còn chưa biết rõ, vì vậy không nên phát biểu lung tung, khi vào làm việc ở công ty rồi dần dần con sẽ hiểu.

Minh Bằng đứng bên nghe nhắc đến Huỳnh Thị lại thêm lời nói của Linh Vy, sắc mặt anh thay đổi sang giận dữ. Cuối cùng thì anh cũng giáp mặt kẻ thù, chí ít là con trai hắn, nghĩ lại mối hận của gia đình anh không thể nào kiềm chế được uất hận đang xâm chiếm từng tế bào giận dữ trong người. Minh Bằng bỏ vào phòng vệ sinh vã nước lạnh vào mặt xối xả như để làm giảm thân nhiệt đang nóng lên sôi sục trong mình. Sau một hồi như vậy anh cũng bình tĩnh lại ngẩng đầu nhìn gương mặt mình phản chiếu qua gương với ánh mắt rực lửa, mang theo giận dữ, uất hận và đau thương, anh rít qua kẽ răng:

-Huỳnh Thị! các người hãy đợi đấy! Bây giờ sẽ là khởi đầu xây lên nấm mồ đau thương cho các người. Nhất định phải trả giá đắt với những gì đã gây ra với gia đình tôi.

***********************************

Buổi tối hôm đó tại thư phòng của mình tổng giám đốc Triệu cho gọi Minh Bằng đến nói chuyện:

-Minh Bằng! Bác có chuyện muốn nói với cháu.

-Có gì xin bác cứ nói ạ.

-Như cháu đã biết, công ty Huỳnh Thị là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của chúng ta hiện nay, không những thế lúc nào họ cũng tìm cách chiếm lĩnh và lật đổ chúng ta bằng mọi cách. Huỳnh Hải là người nham hiểm, xảo quyệt, hắn không từ mọi thủ đoạn để đạt được mục đích cho nên cháu phải hết sức cẩn thận trên mọi phương diện.

-Cháu xin ghi nhớ những lời bác dạy.

- Lần này tham gia dự thầu các công trình lớn với phía Hàn Quốc để chuẩn bị cho thế vận hội Olimpics 2018, được diễn ra tại Pyeong Chang sẽ có rất nhiều tập đoàn, công ty lớn khắp nơi trên thế giới tham gia dự thầu nên việc chuẩn bị tài liệu dự thảo và các mẫu mô hình thiết kế phải tuyệt đối bảo mật, cẩn thận không được để lộ ra ngoài.-Việc này xin bác đừng quá lo lắng, cháu sẽ làm hết khả năng của mình, không để chúng ta bị thất thế trước bất kỳ ai đâu ạ!.

-Bác cũng tin là cháu sẽ làm tốt. Bao giờ thì cháu lên đường sang Hàn Quốc dự hội thảo?

-Hai tuần sau ạ!

-Vậy cháu sẽ đưa Linh Vy theo chứ?

-Vâng! Cháu sẽ cùng Linh Vy tham gia cuộc dự thảo lần này.

-Ừm! E rằng cháu sẽ vất vả nhiều đấy, vì nó chưa tham gia những hội thảo kiểu đó bao giờ. Bác chỉ lo nó lại gây chuyện làm ảnh hưởng đến công việc và cả cháu nữa. Nếu tuyển được thư ký ngay thì tốt biết bao, cháu vẫn chưa tìm được người phù hợp sao?

-Người dự tuyển cũng nhiều nhưng chuyên môn thì chưa tìm được người đạt yêu cầu bác à!

-Vì đây là cuộc hội thảo có tổ chức dạ hội nên cần phải đi có cặp nếu không thì để trợ lý Trần và cháu đi là được rồi. Để Linh Vy đi cháu phải lo nhiều việc, vất vả quá!

-Bác hãy yên tâm ạ! Cháu tin là Linh Vy sẽ làm tốt vai trò của mình. Thực ra Linh Vy cũng có thế mạnh của cô ấy vì vậy bác không nên quá lo lắng ảnh hưởng tới sức khỏe, không tốt ạ!

-Vậy bác yên tâm rồi! À! Bác còn chuyện này muốn nói với cháu.- Ông Triệu trao cho Minh Bằng chiếc hộp gấm vuông nhỏ màu đen:

-Cháu hãy mở ra xem đi.

Minh Bằng mở chiếc hộp gấm, bên trong là một chiếc chìa khóa, anh chăm chú nhìn vào chiếc chìa khóa trong hộp, có gì đó quen thuộc như đã nhìn ở đâu rồi. Minh Bằng ngước lên nhìn ông Triệu ngạc nhiên:

-Thưa bác! Đây là….

-Chính là chìa khóa ngôi biệt thự của gia đình cháu trước đây, sau khi bị tịch thu một thời gian nó lại được đem ra bán đấu giá và bác đã mua lại với mong muốn sẽ trao lại cho mẹ con cháu nhưng không ngờ mẹ cháu đi sớm như vậy. Bây giờ bác trao lại cho cháu. Mọi thứ trong nhà vẫn còn nguyên, thỉnh thoảng Linh Vy lại dẫn một vài người giúp việc đến quét dọn bụi bặm.

Minh Bằng nhìn ông Triệu cảm kích:

-Cháu cảm ơn bác! Cháu sẽ trân trọng nó, cháu cũng có ý định tìm cách mua lại căn nhà đó nhưng không ngờ bác đã thay cháu làm việc này, cháu không biết phải cảm ơn bác như thế nào cho phải ạ? _Anh nhìn ông Triệu và chiếc chìa khóa xúc động, mắt anh như có một làn sóng thu long lanh mờ ảo.

************************

Trở về phòng Minh Bằng lấy áo khoác và chìa khóa xe ra ngoài, anh lái xe thật chậm để tìm lại con đường quen thuộc ngày nào, cuối cùng anh cũng tìm được địa chỉ mà mình cần tìm. Đứng trước căn biệt thự đã có phần rêu xanh in dấu thời gian, anh đưa tay nhẹ nhàng mở cửa cổng bước và. Mọi thứ trong khu vườn nhỏ vẫn vậy, có thay đổi thì cũng chỉ là cây cối ngày xưa đã cao lớn rậm rạp hơn nhiều so với 15 năm trước. Minh Bằng rút chìa khóa mở cửa bước vào nhà, tất cả vẫn còn nguyên vẹn, sạch sẽ, đồ đạc trong nhà đều được phủ một lớp khăn trắng chống bụi. Anh đi vào từng phòng một và cuối cùng dừng lại tại căn phòng của mình ngày xưa, Minh Bằng đưa tay lật chiếc khăn phủ đàn dương cầm lên, lướt nhẹ mấy đầu ngón tay trên phím đàn, âm thanh trầm bổng vang lên. Ký ức ngọt ngào lại ùa về trong anh, còn nhớ ngày nhỏ anh và ai đó vẫn thường cùng nhau hòa tấu, anh tay phải người đó tay trái, sự kết hợp ăn ý khiến bản nhạc cất lên như thể là của một người chơi.Sau khi rời khỏi biệt thự Minh Bằng lái xe thẳng tới bệnh viện, anh đứng bên ngoài cửa nhìn vào thấy Linh Vy đang nằm chơi điện tử. Nhìn cách cô thể hiện cảm xúc trên khuôn mặt mỗi lần thua, thắng đều hết sức đáng yêu, cứ như vậy anh đứng từ xa quan sát cô cho tới khi cô chìm vào giấc ngủ. Anh bước vào gỡ chiếc điện thoại từ tay cô ra để ngay ngắn bên cạnh đầu giường, sau đó nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho cô. Đang đắp thì bất chợt Linh Vy trở mình xoay người làm anh giật mình lúng túng vì tưởng cô thức giấc nhưng cô vẫn ngủ ngon lành. Ngồi lại bên cạnh cô cho tới khi người giúp việc bước vào sợ người ta lên tiếng làm Linh Vy thức giấc, anh vội vàng đưa tay ra hiệu:

-Xuỵt!

Ra ngoài dặn dò người giúp việc một số việc cần thiết xong Minh Bằng lái xe trở về nhà. Sáng hôm sau đến công ty việc đầu tiên anh làm là xem hồ sơ dự tuyển thư ký. Sau khi xem một loạt hồ sơ anh nói với Trí Bằng:

-Trợ lý Trần! Anh hãy gọi điện thông báo cho cô Lâm Hạnh Như đến phỏng vấn. Tôi đã xem hồ sơ của cô ta thấy có thể đạt yêu cầu của chúng ta.

-Vâng! Tôi sẽ làm ngay. 

-Còn nữa! tôi cần tìm một thám tử tư giỏi và chuyên nghiệp anh có thể tìm hiểu giúp tôi chứ?

-Việc đó không khó tôi sẽ liên hệ ngay. 

-Cảm ơn anh!

***************************

Tại công ty Huỳnh Thị lúc này cha con Hiếu Cường cũng đang bàn tính mưu mô của mình. Huỳnh Hải nóng ruột hỏi con trai:

-Hiếu Cường! Việc con tìm hiểu về giám đốc điều hành mới của tập đoàn Zhao&Su đến đâu rồi?

-Con chưa tìm hiểu được gì nhiều về hắn, nhưng con đã tiếp xúc qua với hắn rồi thưa ba!

-Nó thế nào?

-Đúng như lời ba nói, chúng ta cần tìm cách loại trừ hắn ra khỏi Zhao&Su càng nhanh càng tốt. Để lâu sẽ không có lợi.

-Qủa nhiên linh cảm của ba không sai. Vậy con định tính thế nào? Xắp tới dự thỏa tại Hàn Quốc rồi con phải nhanh chóng tìm cách đi, đừng để hắn phá vỡ kế hoạch của chúng ta.

-Việc này ba khỏi lo, con đã có tính toán cả. Con sẽ khiến hắn không thể tham dự hội thảo lần này.

-Vậy được! con hãy làm cẩn thận đừng để xảy ra sơ suất.

-Vâng!

Kết thúc cuộc nói chuyện với ba mình Hiếu Cường trở về phòng làm việc, anh cho gọi trợ lý thân cận của mình đến:

-Trợ lý Ngô! Anh hãy tìm cho tôi hai người có thể dùng được, việc quan trọng phải xem xét kỹ lưỡng, phải tìm người có thể tin tưởng không được xảy ra sai sót. Anh hiểu chưa?

-Dạ! Thưa giám đốc tôi hiểu rồi, tôi xin đi lo ngay._ tên trợ lý khúm lúm nói rồi bước ra khỏi phòng. Hiếu Cường ngồi một mình với ánh mắt và nụ cười nham hiểm:

-Alec Su? Hừ! Tao sẽ khiến cho mày không thể tham dự hội thảo và sẽ phải rời khỏi tập đoàn Zhao&Su cũng như ra khỏi nhà Linh Vy ha…ha…******************************

Một tuần sau.

Linh Vy ra viện và bắt đầu đầu đi làm lại. Hạnh Như cũng chính thức được nhận vào làm thư ký cho Minh Bằng. Linh Vy và Minh Bằng cùng bước vào phòng làm việc, nhìn thấy Hạnh Như đã có mặt trong văn phòng Linh Vy tròn mắt ngạc nhiên chạy đến bên cạnh bạn hỏi:

-Hạnh Như! Cậu làm gì ở đây? Đừng nói với mình là cậu vào làm thư ký cho anh ta nha!

-Tiểu thư à! Sự thực đó!

-Ôi! Trời đất quỷ thần ơi!...- Linh Vy xoay một vòng vờ ngất xỉu ngồi phịch xuống ghế shopha nhưng ngay lập tức cô lại bật dậy bá lấy cổ Hạnh Như hét lên mừng rỡ:

-Vậy là chúng ta hàng ngày cùng nhau làm việc rồi, vui quá! Có cậu mình sẽ đỡ buồn chán hơn, không phải ăn cơm trưa ở công ty cùng với anh ta nữa.

Minh Bằng nghe vậy quay mặt đi cười và hắng giọng:

-Ừm! Đây là văn phòng công ty, chứ không phải “nhà trẻ” mong hai cô hiểu cho. Hãy làm việc cẩn thận, nếu để xảy ra sai sót sẽ bị phạt như thường.

-Hư! Chưa gì đã ra vẻ làm luật, thật đáng ghét!_ Linh Vy quay sang bĩu môi liếc xéo Minh Bằng.

Hạnh Như đưa tay lên miệng:

-Xuỵt! cậu đừng gây với anh ta nữa có được không? Dù sao ở đây anh ta cũng là giám đốc điều hành. Cậu và mình cũng chỉ như nhân viên thực tập thôi, tốt nhất hãy giữ hòa khí trong văn phòng có được không?

-Anh ta có gì ghê gớm chứ?- Linh Vy vẫn ngoan cố cãi ngang

-Hai cô hàn huyên như vậy đủ chưa? Có cần tôi cho thêm chút thời gian nữa không?_ Minh Bằng nghiêm giọng.

-Xin lỗi anh! Hôm nay là ngày đầu tiên tôi chưa rõ công việc xin anh chỉ bảo._ Hạnh Như khiêm tốn.

-Được! cô hãy chờ một chút. Trợ lý Trần! Anh hãy mang hồ xơ dự thảo xắp tới cho cô Lâm soạn thảo lại.

-Vâng! Cô Lâm! Đi theo tôi.

Linh Vy chưa có việc gì làm nên vẫn ngồi nghịch điện thoại. Minh Bằng thấy vậy gọi cô lại:

-Linh Vy! Đây là việc của em. Hãy photo tệp tài liệu này ra làm 100 bản cho tôi._ Minh Bằng trao cho Linh Vy tập tài liệu cao tới một gang tay. Linh Vy nhìn thấy hoảng hồn trợn mắt:

-Anh đùa à! Nhiều thế này làm sao tôi làm hết được? mà photo thành một bản đã khó khăn lắm rồi, đằng này tới 100 bản tôi làm đến “mấy năm” mới hết? Tôi không làm!

-Tất cả nhân viên ở đây hàng ngày vẫn làm như vậy. Đừng có viện cớ nữa hãy đi làm đi. Hôm nay phải làm xong chỗ này mới được về nhà, em hiểu chưa?

Minh Bằng ấn tập tài liệu vào tay Linh Vy, cô buộc phải nhận lấy nhưng vẫn cố tìm cách thoái thác công việc:

-Tôi không biết máy in ở chỗ nào.

-Ở phòng bên cạnh._ Minh Bằng chỉ tay hướng dẫn.

-Nhưng tôi không biết sử dụng máy in.

-Em đang đùa à! Đừng có tìm hết cớ này đến cớ nọ nữa, hãy đi làm việc đi nếu muốn về nhà, còn nếu không muốn về thì cứ đứng yên đó cũng không sao.Minh Bằng xòe hai tay nhún vai khiến Linh Vy nhìn không khỏi tức tối. Không còn cớ gì để biện bạch nữa cô đành phải ôm đống tài liệu sang phòng bên, vừa đi vừa lẩm bẩm:

-Tên bê tông sắt thép này đúng là không biết thương người gì hết. Người ta vừa mới ra viện, còn chưa khỏe hẳn mà hắn đã bắt làm việc vất vả rồi. Ba ơi là ba! Ba hại chết con rồi đấy.

Khi Linh Vy đi khuất Minh Bằng nhìn theo dáng cô, anh khẽ thì thầm trong miệng:

-Xin lỗi em! Linh Vy! Nhưng anh buộc phải làm thế với em, nếu không em sẽ không bao giờ trưởng thành được.

Linh Vy đặt tập tài liệu xuống bàn ngồi lật lật, dở dở nghịch trong vô thức. Cô đang suy nghĩ xem làm thế nào để trả thù Minh Bằng vụ này cho xứng đáng, ngồi nghĩ mãi vẫn chưa tìm ra cách nào thỏa đáng cô làu bàu một mình:

-Rõ ràng là anh ta cố tình kiếm chuyện, bộ tài liệu này đâu cần photo ra tới 100 bản, cố ý tìm cách hành hạ mình. Đã thế thì phải cho anh ta biết mình không phải là người để anh ta dễ gì sai bảo này nọ. Nhưng bằng cách nào bây giờ? Sao mà đau đầu, phiền phức thế này?

Linh Vy vò đầu bứt tai suy nghĩ, đang chưa biết tính sao chợt cô phát hiện bên cạnh chiếc máy in là máy nghiền rác. Trong đầu cô một ý tưởng khá là nhanh gọn được hình thành, Linh Vy đứng dậy ôm tập tài liệu đến bên chiếc máy nghiền rác và từng trang một lần lượt được đưa vào máy, không tốn bao nhiêu thời gian cô đã hoàn thành công việc của mình. Xong việc Linh Vy tháo thùng chứa rác đã nghiền phía dưới máy và bê vào đặt trước mặt Minh Bằng mặt tỉnh bơ thách thức:

-Việc anh sai tôi làm tôi đã làm xong, bây giờ có thể về nhà rồi chứ?

Minh Bằng nhìn vào thùng chứa rác nghiền khuôn mặt không chút biểu lộ cảm xúc, anh thản nhiên hỏi lại:

-Đây là gì vậy? Tôi sai em photo tài liệu chứ đâu có sai em đi rọn máy nghiền rác đâu.

Linh Vy vẫn ngang nhiên chỉ vào thùng rác:

-Trong này có chứa đầy đủ tập tài liệu đó đấy thôi.