2 tuần sau
Dưới sự nỗ lực hết mình trong việc điều trị cho bà Lưu của vị giáo sư bác sỹ, cuối cùng sức khỏe của bà cũng đã có tiến triển, bà đã có thể trò chuyện và ngồi xe lăn ra ngoài hóng gió trong khuôn viên bệnh viện. Dù đã có y tá riêng chăm sóc nhưng ba người Minh Bằng, Linh Vy và Hiếu Cường vẫn thay nhau đến ở cạnh bà. Việc này là để bà cảm thấy yên tâm đồng thời cũng là để đề phòng bất chắc xảy ra. Hôm nay là ngày nghỉ nên sáng sớm Minh Bằng và Linh Vy đã mua hoa vào thăm bà. Hai người thấy nắng mai ấm áp, không khí trong lành rất dễ chịu nên đã đẩy xe đưa bà đi dạo trong khuôn viên. Đứng trước bờ hồ nhỏ ngắm nhìn những chú cá chép vàng đang nhao lên mặt nước đớp mồi, chợt Minh Bằng thấy bà khẽ rùng mình vì cơn gió lạnh thoảng qua, anh liền cởi áo khoác ngoài của mình khoác lên vai cho bà.
Sau khi đã biết rõ mọi việc trước đây anh không còn một chút oán hận với bà, ngược lại còn có lòng cảm kích. Chuyện giữa bà và ba anh xảy ra từ trước khi ba mẹ anh làm đám cưới vì hai người đã uống quá say nên mất tự chủ. Nhưng bà biết ba anh chỉ dành tình yêu duy nhất cho mẹ anh nên đã âm thầm chịu đựng một mình, không để ba anh biết chuyện xảy ra giữa họ. Cũng không một lần làm ảnh hưởng đến cuộc sống gia đình anh. Ngày đó Huỳnh Hải chỉ là một nhân viên phòng kế hoạch làm việc cho công ty của ba anh, còn bà Lưu làm thư ký.
*Hồi tưởng*
Huỳnh Hải vô tình biết được chuyện xảy ra giữa bà Lưu và giám đốc của mình, đặc biệt còn biết rõ bà vì yêu mà có thể hy sinh tất cả nên đã lợi dụng điểm yếu đó. Khi biết bà Lưu đã mang thai, ông ta liền tìm cách ép bà phải cưới mình, ở thời của bà phụ nữ một mình mang thai như vậy là một chuyện tày đình, bị người đời phỉ báng, để giữ thể diện cho mình và gia đình bà không còn cách nào khác là phải thuận ý lấy Huỳnh Hải. Trên danh nghĩa là vợ chồng nhưng giữa bà và ông ta không có một ngày làm vợ chồng, Huỳnh Hải đã dùng đứa con trong bụng của bà để uy hiếp bà phải làm theo tất cả những gì ông ta sai khiến, nếu không sẽ nói ra tất cả. Nếu để mọi chuyện lộ ra ngoài thì sẽ ảnh hưởng lớn đến gia đình và sự nghiệp của người bà yêu thương nhất. Không còn cách nào khác bà đã hết lần này đến lần khác, hết năm này qua năm khác phải làm những việc mà Huỳnh Hải yêu cầu. Không ít lần phải làm giả giấy tờ thu tri của công ty, tài khoản khủng trong những hóa đơn đó đều lần lượt được chuyển vào túi Huỳnh Hải. Chưa chịu dừng lại ở đó, cho đến một ngày Huỳnh Hải bắt bà phải làm giả giấy tờ gian lận thuế của công ty, bà nhất quyết không chịu làm nhưng Huỳnh Hải đã tìm cách thuyết phục bà:
-Cô yên tâm! Tôi chỉ muốn dùng cái giấy đó vòi thêm ít tiền từ hắn ta để mở công ty riêng mà thôi. Nhiều tiền như hắn có lấy thêm một chút cũng không khiến hắn gặp khó khăn tài chính đâu. Tôi hứa lần này đủ tiền mở công ty riêng rồi sẽ không bắt cô làm bất kỳ việc gì nữa. Đây là lần cuối cùng, tôi thề đấy.
Vì tin lời nói đó mà bà đã làm theo yêu cầu, nhưng không ngờ Huỳnh Hải lại gửi giấy tờ lên viện kiểm sát, cuối cùng Tô Khiên bị kết tội gian lận thuế và sẽ phải đối diện với án tù. Việc này đã gây ra bi kịch cho gia đình ông và hại chết ông.
Những ngày tháng đó bà đã đau khổ và ân hận vô cùng, đã định vạch trần sự việc và tố cáo Huỳnh Hải nhưng cuối cùng thì bà lại bị hắn biến thành bệnh nhân tâm thần. Nếu không thì con trai bà cũng khó mà sống sót.
*Kết thúc hồi tưởng*
Bà Lưu nhìn Minh Bằng đầy cảm kích, bàn tay đã nhuốm màu thời gian của bà khẽ vươn ra nắm lấy bàn tay của Minh Bằng:
- Những gì tôi gây ra cho gia đình cậu có trả đến kiếp sau cũng không hết. Cậu đã không hận, lại còn giúp mẹ con tôi gặp được nhau. Ơn này không biết phải trả đến bao giờ mới hết.
Minh Bằng nghe vậy liền ngồi xuống đối diện mỉm cười với bà:
-Dì Lưu! Sau này không cần phải nhớ lại những chuyện đó nữa, mọi chuyện đã qua hãy để thời gian phủ lấp đi tất cả. Dì cũng chỉ là nạn nhân trong chuyện này, cũng đã phải gánh chịu nhiều rồi vì vậy không cần phải nói chuyện ơn huệ ở đây. Sau này hãy coi con như anh Hiếu Cường là được rồi.
Bà Lưu nghe Minh Bằng gọi bà bằng dì xưng con khiến bà cảm động rơi nước mắt. Trong lòng gánh nặng như được gỡ xuống, một cảm giác ấm áp lan tỏa sưởi ấm toàn thân lạnh giá của bà:
-Cảm ơn con Minh Bằng! Cảm ơn vì đã tha thứ cho tất cả những gì đã qua.
Minh Bằng mỉm cười nhìn bà bằng ánh mắt ấm áp, anh không nói dì chỉ ngồi yên nắm bàn tay lạnh giá của bà. Linh Vy thì xoa bóp vai cho bà và ríu rít:
-Vậy là con sắp có mẹ chồng để chăm sóc rồi. Con hậu đậu lắm đó, mong dì rộng lượng bao dung cho con.
Minh Bằng và bà Lưu nghe giọng nói trong veo như con nít của cô thì không thể không cười. Minh Bằng được thể muốn trọc quê cô:
-Anh có nói sắp cưới em sao?
Linh Vy biết là Minh Bằng muốn trọc quê mình nên tìm cách trả thù:
-Lúc cầu hôn người ta thì run cầm cập mà sao giờ anh nói nghe oai thế? Biết vậy đã không nhận lời ngay rồi, phải để anh nếm mùi khổ sở vài lần cho biết mới phải. Dì xem! Anh ấy toàn cậy thế bắt nạt con vậy đó, sau này dì nhất định phải bênh con đấy. -Không được! Người mẹ phải bênh là con này. Hai người này rất hay vào gùa bắt nạt con trai lớn của mẹ.
Hiếu Cường bất ngờ xen vào khiến cả ba người giật mình quay ra nhìn, Minh Bằng đứng dậy:
-Anh đến rồi hả? Hôm nay sao không ở nhà nghỉ ngơi một chút.
-Vậy hai người sao không tìm chỗ nào lãng mạn một chút để hẹn hò lại rủ nhau vào bệnh viện làm gì? Ở đây có tôi lo rồi, hai người đi lo việc của mình đi. Sắp cưới rồi mà không lo chuẩn bị gì sao? Muốn để ông anh này muối mặt với quan khách hả?
Linh Vy vội vàng xen vào:
-Em muốn sớm có chị dâu, anh cũng giúp em lo việc này nhanh nhanh lên nhé!
Tất cả đều cười nói với nhau vô cùng ấm áp vui vẻ, giữa họ như không còn một chút rào cản ngăn cách nào.
*******************
Hiếu Cường chờ cho Huỳnh Hải đi công tác ở nước ngoài mới bắt đầu vào phòng ông tìm két bí mật, nhưng anh tìm khắp phòng cũng không thấy có. Sang thư phòng đọc sách của ông ta tìm cũng không thấy, anh tức giận đấm mạnh vào giá sách vì không tìm được gì. Nhưng không ngờ cú đấm của anh đã động vào con sư tử nhỏ bằng bạc để trưng bày trên giá, khiến nó xoay sang một bên và giá sách cũng từ từ chuyển động xoay ngang, trượt sang một bên để lộ ra một bức tranh quý. Hiếu Cường gỡ bức tranh đó xuống thì đúng như dự đoán, sau bức tranh có két ẩn trong tường. Nhưng khó khăn ở chỗ két được khóa bằng mật mã, biết là không dễ gì mở được nên Hiếu Cường gọi cho Minh Bằng:
-Đã tìm được két bí mật trong thư phòng của ông ta nhưng nó được khóa bằng mật mã an toàn, khóa này có gọi người cũng không phá được trừ khi biết được mật mã của nó.
Minh Bằng đầu dây bên kia hỏi lại:
-Là loại khóa số hay khóa cảm ứng?
-Là khóa cảm ứng.
-Vậy thì dễ rồi, anh đừng lo. Trong phòng nhất định có gắn máy quay theo dõi, anh hãy tìm và vô hiệu hóa chúng trước khi có người phát hiện ra. Trong nhà chỉ có mình anh không còn ai khác chứ?
-Uh! Tên trợ lý đã đi công tác cùng ông ta rồi.
-Vậy chờ một lát em sẽ đến ngay.
Sau khi tắt máy Hiếu Cường tìm máy quay và quả nhiên là tìm thấy, anh bắc ghế lên và tháo thẻ nhớ trong máy xuống rồi bẻ nát vất đi. Không lâu sau đó Minh Bằng đã đến và mang theo một chai nước dạng xịt, anh dùng trai nước đó xịt nên bàn phím khóa cảm ứng sáng bóng, chỉ khoảng một phút sau nước xịt khô đi, vết vân tay của Huỳnh Hải hiện trên những con số. Nhưng khó khăn gặp phải bây giờ là vân tay chỉ in trên có bốn chữ số, mà mật mã để mở loại khóa này phải có sáu chữ số. Điều này có nghĩa là trong bốn chữ số in vân tay kia thì sẽ có hai chữ số lặp lại.
Minh Bằng ghi những số in vân tay vào tờ giấy, anh ngồi tập trung nhẩm tính và ghi ra tất cả những dãy số bao gồm sáu chữ số mà bốn chữ số kia có thể kết hợp lại, rồi sau đó đưa cho Hiếu Cường bấm mã số để mở. Sau khi đã bấm gần hết mã số ghi trên giấy mà vẫn chưa tìm ra mật mã để mở két khiến Hiếu Cường căng thẳng đến toát vã mồ hôi trán. Anh quay sang nhìn Minh Bằng hỏi trong lo lắng: -Nếu như trong số này không có số mật mã đó thì sẽ phải làm thế nào đây?
Minh Bằng xoay xoay cây bút trong tay mình, vẫn dáng vẻ ung dung anh mỉm cười tự tin:
-Anh cứ bấm đi. Nhất định sẽ có mật mã để mở.
Hiếu Cường đành quay lại nín thở bấm tiếp, cho đến khi chỉ còn hai dãy số cuối cùng thì tiếng nhạc vang lên và dòng chữ Open hiện ra trên bàn phím cảm ứng. Anh như muốn hét lên vì sung sướng và đưa tay kéo cánh cửa két sắt ra. Nhưng mở được khóa bên ngoài rồi thì bên trong vẫn còn một lớp khóa nữa, cả hai anh em đều lắc đầu vì độ gian xảo của Huỳnh Hải. Với cách làm tương tự lớp khóa thứ hai cũng được mở, bên trong là một két khá lớn chứa toàn vàng khối và USD, rất nhiều giấy tờ quan trọng cũng được cất giữ ở đây. Tài khoản ngân hàng ở nước ngoài và mã số bí mật cũng được tìm thấy, hai người nhìn nhau thở phào và nhanh chóng thu dọn hết cái két đó rồi lại khóa vào như cũ.
Sau khi đã lấy được những gì cần lấy Hiếu Cường đã đi đổi lại họ của mình, chính thức mang họ Tô và anh rút hết tài khoản của Huỳnh Hải ở nước ngoài chuyển vào tài khoản mang tên Tô Hiếu Cường, tất cả giấy tờ liên quan đến việc gian lận thuế của ông ta cũng đã giao hết cho Nicky để hoàn tất hồ sơ chuyển lên viện kiểm sát. Việc còn lại chỉ là chờ cho ông ta về nước và nhận lại những gì mà năm xưa ông ta đã cho đi.
*********************
Chae Rim hẹn gặp Hiếu Cường ở quán bar, vừa ngồi xuống ghế cạnh cô anh đã nhận được chén rượu từ cô đẩy sang phía mình, cả hai cạn ly và nốc cạn. Trước khi Hiếu Cường đến hình như cô đã uống một chút nên có vẻ ngà ngà say, Chae Rim đặt chiếc ly rỗng xuống định rót rượu uống tiếp thì đã bị anh ngăn lại:
-Chúng ta ra ngoài đi dạo được không? Ở trong này ồn ào quá.
Chae Rim hất tay anh ra:
-Anh cam lòng nhìn họ bên nhau sao? Tôi thì khác, tôi không cam lòng nhìn vậy được. Sáng nay tôi xem tin tức và thấy họ đã họp báo công khai lên kế hoạch kết hôn.
-Ra ngoài tôi có chuyện muốn nói với cô.
Hiếu Cường đứng lên kéo tay cô đi, Chae Rim bị bất ngờ nên khi vừa ra đến ngoài cô đã giật tay anh ra định bước sang đường. Ngay phía trước có chiếc xe đang lao tới, Hiếu Cường thấy vậy nhanh tay chụp lấy tay Chae Rim kéo lại phía mình, ôm gọn cô vào lòng anh xoay người để tránh chiếc xe lao qua. Trong khoảnh khắc thập tử nhất sinh đó Chae Rim đã hét lên sợ hãi ôm chặt lấy lưng Hiếu Cường.
Chiếc xe lao vút qua, Hiếu Cường mở mắt thở hắt ra trong khi Chae Rim vẫn nhắm nghiền mắt ôm chặt lấy anh. Một cảm giác lạ lẫm bao trùm trong anh, cảm giác lần đầu tiên che chở cho một người con gái yếu đuối là thế nào đến hôm nay anh đã cảm nhận được. Chae Rim cũng từ từ mở mắt ra, nghe rõ nhịp đập của mình trong lồng ngực không bình thường chút nào, cô ngượng ngùng buông anh ra và vuốt lại tóc rồi quay lưng về phía Hiếu Cường. Cô đưa tay lên giữ ngực mình và tự trấn tĩnh rằng đó chỉ là do cô hoảng sợ nên nhịp đập trở lên nhanh như vậy. Thấy cô mãi đứng yên bất động, Hiếu Cường liền bước lên trước mặt cô lo lắng hỏi: -Cô không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?
Chae Rim ngước lên nhìn, bắt gặp ánh mắt lo lắng của Hiếu Cường khiến nhịp tim cô càng đập nhanh hơn, cô lại tiếp tục vội vàng quay mặt đi hướng khác:
-Tôi …tôi không sao? Tôi có việc bận…tôi về trước đây.
Hiếu Cường vội chạy lên kéo tay cô lại:
-Để tôi đưa cô về. Hình như cô vẫn còn hoảng sợ, lái xe lúc này sẽ không an toàn.
Ngồi trong xe mà tâm trí Chae Rim không biết phiêu bạt tận phương nào. Nhịp tim cô đến bây giờ vẫn chưa bình thường lại được, chưa bao giờ cô cảm thấy thế này ngay cả khi đứng trước Minh Bằng cô cũng vẫn rất bình tĩnh tự tin. Hôm nay sao tự dưng lại trở lên ngượng ngùng lúng túng trước mặt một người mà không phải người cô đã cố gắng theo đuổi. “Thế này là thế nào?” Cô gào lên trong tâm trí.
Xe dừng lại trước khách sạn, mà Chae Rim vẫn ngồi yên như đang tập trung suy nghĩ việc gì đó, Hiếu Cường phải lên tiếng kéo cô về với thực tại:
-Về đến khách sạn rồi, cô thực sự không sao chứ?
Chae Rim giật mình ngẩng mặt lên nhìn ra ngoài, rồi quay sang Hiếu Cường nói một cách ngại ngùng, lúng túng:
-Xin lỗi! Tôi… tôi quên không nói với anh. Cả tôi và anh Si Hoo đều có dự định ở lại Đài Bắc lâu dài nên đã chuyển về nhà riêng ở, không còn ở khách sạn nữa.
-Không sao! Nói địa chỉ để tôi đưa cô về. Thời gian qua tôi bận quá nên đã không hỏi thăm tình hình của cô được. Mà sắc mặt của cô không tốt, cô thực sự ổn chứ?
-Cảm ơn anh! Tôi không sao, chỉ là hơi ngột ngạt chút thôi.
Thấy cô có vẻ căng thẳng nên Hiếu Cường đề nghị:
-Mùa này hoa Anh Đào đang nở rất đẹp, cảnh về đêm lại càng đẹp, hay chúng ta đến đó đi dạo một chút cho thư giãn tâm lý có được không?
-Vậy có phiền anh không?
-Tôi không có bạn gái đi cùng, đi một mình cũng ngại nên không dám đi. Có cô đi cùng tôi phải cảm ơn mới phải chứ?
Hiếu Cường cố gắng pha trò để Chae Rim bớt căng thẳng nhưng anh không biết rằng vô tình đã làm cô đỏ mặt thêm.
*****************
Đến khu công viên hoa Anh Đào nở hồng rực, làm sáng hẳn một khoảng trời đêm, hai người đi bộ bên nhau, cánh hoa bay trong gió nhẹ như những bông tuyết mùa đông khiến người ta không thể không thích thú ngắm nhìn và đưa tay ra đùa nghịch. Đang đùa nghịch với những cánh hoa trong gió thì Chae Rim nghe thấy giọng nói quen thuộc từ phía trước vọng lại:
-Minh Bằng! Chúng ta lại dãy ghế kia ngồi nghỉ chút đi. Ngồi ở đây ngắm cánh hoa rơi là thú vị nhất.
Chae Rim ngẩng lên nhìn về phía trước thấy hai người quen giữa dòng người xa lạ đang cách cô và Hiếu Cường một khoảng cách không xa. Hiếu Cường cũng đã kịp nhận ra Minh Bằng và Linh Vy đang ở phía trước, ngay tức khắc anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Chae Rim kéo cô rẽ ngang sang con đường nhỏ phía trước. Khi khoảng cách đủ an toàn nhìn thấy chiếc ghế đá còn trống phía trước cả hai cùng ngồi xuống ngắm hoa, bất chợt Hiếu Cường quay sang nhìn sâu vào mắt Chae Rim nói: -Chae Rim! Hãy tìm một trái tim cùng nhịp đập với mình, đừng cố đi tìm một trái tim lỗi nhịp. Như vậy chỉ có trái tim chúng ta là bị tổn thương và đau nhất. Ai cũng có một tình yêu đích thực dành cho riêng mình ở phía trước, quan trọng là chúng ta có đi đúng hướng hay không mà thôi.
Chae Rim ngơ ngẩn nhìn người đối diện mình, cô có cảm giác người này và một Hiếu Cường trước đây cô quen biết hoàn toàn khác nhau. Cô tự hỏi điều gì đã khiến anh thay đổi hoàn toàn chỉ trong một thời gian ngắn như vậy?