Minh Bằng thấy Huỳnh Hải toát vã mồ hôi trán, anh lại gần nói với chất giọng hết sức nhẹ nhàng nhưng đối với người nghe thì không nhẹ nhàng chút nào:
-Huỳnh tổng giám đốc! Ngài trong người không khỏe sao? Tôi thấy sắc mặt ngài không được tốt lắm. Nhưng biết làm thế nào đây? Vì là việc cấp bách nên tôi không thể trì hoãn được, buộc phải nói vào lúc này._ vừa nói Minh Bằng vừa xoay người về phía những cổ đông đang ngồi tham dự cuộc họp và dõng dạc nói tiếp:
-Tôi vừa tới thăm hiện trường thi công, công trình khách sạn Cát Tường và phát hiện đã xảy ra lỗi kỹ thuật lớn. Xét theo hợp đồng, thì sự cố lần này là vi phạm hợp đồng và bên chúng tôi có quyền hủy hợp đồng này. Như quý vị đã biết, nếu hủy hợp đồng thì phía công ty quý vị sẽ phải chịu tổn thất lớn thế nào? Không những vậy mà còn mất hết uy tín từ trước đến nay trên thị trường nữa, việc này thật không thể nói là không nghiêm trọng được.
Hiếu Cường thấy những điều Minh Bằng đang nói với những người ngồi đây rất bất lợi cho cha con mình, nên đã vội vàng đỡ cha mình ngồi xuống ghế rồi sấn lại trước mặt Minh Bằng quát lớn:
-Alec Su! Anh muốn làm trò gì hả?
Minh Bằng nhún vai:
-Tôi chỉ nói nên sự thật của tình hình hiện tại, có chỗ nào không đúng sao?
Hiếu Cường ghé sát vào tai Minh Bằng gầm gừ:
-Việc đó có thể bàn riêng tại phòng tổng giám đốc mà, đâu cần phải nói trước mặt tất cả các cổ đông của công ty như vậy?
Minh Bằng nhìn Hiếu Cường với ánh mắt xuyên thấu tâm can và nụ cười nửa miệng lạnh lùng như thể hiện sự thương hại, anh gật đầu:
-Ok! Vậy vào phòng tổng giám đốc bàn riêng. À! Tôi nhắc lại cho anh biết tên tôi là “Tô Minh Bằng”.
Huỳnh Hải ngồi nghe thấy ba từ “Tô Minh Bằng” vang vọng trong đầu mình khiến ông cảm thấy ù tai choáng váng thêm, những cổ đông cũng quay sang rỉ tai nhau xì xèo to nhỏ “ Nếu việc hủy hợp đồng xảy ra có lẽ chúng ta cũng phải tìm hướng đi riêng cho mình, không thể chết chìm chung được”… “Phải đấy! chúng ta nên cùng nhau bàn bạc vấn đề này”. Hai cha con Hiếu Cường nghe thấy lại càng hoang mang trong lòng, Hiếu Cường chỉ còn biết trấn an mọi người:
-Xin mọi người hãy bình tĩnh. Chúng tôi nhất định sẽ có cách giải quyết thỏa đáng, vì vậy hãy yên tâm tin tưởng chúng tôi. Xin quý vị đừng nghe những lời hù dọa đó mà nóng vội, để ảnh hưởng đến kế hoạch lâu dài.
Nói rồi Hiều Cường quay sang phía Minh Bằng gượng gạo xuống giọng:
-Tô tổng giám đốc! Chúng ta hãy về phòng của chúng tôi bàn bạc.
Minh Bằng ra hiệu cho Leo và mọi người ở lại còn mình thì theo cha con Hiếu Cường về phòng của tổng giám đốc Huỳnh Thị. Huỳnh Hải cố gắng tỏ ra bình tĩnh ngồi xuống chiếc ghế tổng giám đốc của mình, chưa biết phải mở lời từ đâu nên ngồi chờ đợi Minh Bằng lên tiếng trước. Minh Bằng dường như biết được điều đó, nhưng anh lại muốn chơi trò im lặng, ngồi thưởng thức trà một cách hết sức bình thản. Cuối cùng Hiếu Cường đành lên tiếng trước: -Điều kiện của anh là gì? Nói đi.
Minh Bằng từ từ đặt tách trà xuống bàn và nhìn thẳng vào mắt Hiếu Cường hỏi lại:
-Ý anh là không muốn hủy hợp đồng?
-Đúng vậy! Hãy nói điều kiện của anh đi.
Minh Bằng khẽ mỉm cười nói với giọng hết sức lạnh lùng thản nhiên:
-Điều kiện của tôi à? Chỉ có một cách, đó là “đồ hỏng thì phải bỏ đi”. Đây là điều kiện duy nhất để tôi không hủy hợp đồng, mà việc này cũng tổn thất tài chính của công ty rất lớn. Bên cạnh đó còn chưa nói đến việc hoàn công không đúng kế hoạch cũng sẽ phải bồi thường theo như hợp đồng đã ký._Minh Bằng quay về phía Huỳnh Hải hỏi:
-Huỳnh tổng giám đốc ý ngài thế nào?
Huỳnh Hải biết đây là việc không thể tùy tiện quyết định và cũng muốn kéo dài thời gian để tìm cách đối phó với Minh Bằng nên muốn xin thêm thời gian để suy nghĩ:
-Có thể cho chúng tôi chút thời gian để suy nghĩ không?
-Thôi được! Thời gian để suy nghĩ chắc cũng không cần quá nhiều, tôi cho ông hai ngày để quyết định. Sau hai ngày mà vẫn không có quyết định chính thức thì phía tôi sẽ có toàn quyền đơn phương chấm dứt hợp đồng.
Minh Bằng nói xong thì cũng đứng lên đi ra khỏi phòng, khi cánh cửa phòng vừa khép lại Huỳnh Hải cũng hét ầm lên như thú dữ, hai bàn tay gạt hất tung những gì có trên bàn làm việc. Chút giận lên đồ đạc chưa đủ ông ta còn quay sang quát nạt Hiếu Cường:
-Tại sao lại để cho bên nó phát hiện ra việc này?
Minh Bằng vẫn còn đứng ở phía ngoài, nên nghe rõ bên trong hai cha con Hiếu Cường đang to tiếng cãi lộn, khóe môi khẽ cong lên hờ hững anh cho tay vào túi quần và mạnh mẽ bước đi.
Sau khi cãi vã to tiếng, đổ lỗi cho nhau cuối cùng Huỳnh Hải cũng dần trấn tĩnh được những hoang mang trong lòng. Ông ta bắt đầu nghĩ đến việc tìm cách lật ngược ván bài với Minh Bằng. Muốn được yên tĩnh một mình nên ông bảo Hiếu Cường ra ngoài, khi Hiếu Cường đi khỏi ông đấm mạnh tay xuống bàn với ánh mắt giận dữ đầy nham hiểm: “cái tên Tô Khiên khốn khiếp này, có gì tài giỏi mà phúc lại dày đến vậy? Nếu biết trước thằng nhóc con ngày đó giờ đây nguy hiểm thế này thì lúc trước đã không tìm cách đẩy mẹ con nó sang Mỹ làm gì cho mệt, cứ để nó ở cái đất Đài Bắc này thì có lẽ đã không phải đau đầu như bây giờ. Nhưng không sao, dẫu sao thì nó vẫn còn phải chịu đựng hậu quả nặng nề mà cha nó để lại. Tô Khiên! Ở trên trời thì hãy mở to mắt ra mà nhìn các con mày đấu đá lẫn nhau haha…”
************************
Hạnh Như vừa bước ra cửa công ty thì có người chìa bó hoa lớn ra trước mặt mình, thoáng giật mình cô lùi lại phía sau một bước, bó hoa hạ thấp xuống một chút Hạnh Như ngỡ ngàng khi nhận ra người quen. Si Hoo đẹp lịch lãm trong trang phục thu đông cách điệu, đầy tính năng động và phong cách trẻ trung, anh nở nụ cười tỏa nắng với Hạnh Như:
-Cô có thể làm hướng dẫn viên du lịch cho tôi hôm nay không? Muốn đi thăm quan Đài Bắc mà không biết nên đến đâu, vả lại cũng không rõ đường đi lối lại ở đây thế nào? Hạnh Như nhận hoa từ tay Si Hoo và khẽ cười thật duyên dáng:
-Ok! Hôm nay tôi cũng không có hẹn nên có thể nhận lời.
Si Hoo vui vẻ mở cửa xe mời Hạnh Như lên xe, cả hai lên xe và nhanh chóng rời đi mà không biết rằng ở phía sau có Trí Bằng ngẩn ngơ nhìn theo Hạnh Như. Khi xe đã đi khá xa mà anh vẫn ngây người đứng nhìn, chiếc xe mất hút vào dòng đường tấp nập cũng là lúc Trí Bằng giật mình tỉnh giấc, anh lấy tay đập nhẹ lên đầu mình cáu kỉnh:
-Đầu à! Mày đang mơ mộng gì vậy? Lúc người ta có một mình thì không biết nắm lấy cơ hội, bây giờ còn than vãn nỗi gì? Haiz… tất cả những cô bạn của tiểu thư không sớm thì muộn đều bị các hot boys dụ dỗ đi hết, còn cái số mình sao mà hẩm hui đến vậy? Không dụ dỗ được ai cùng sáng đi tối về.
Trí Bằng sau khi tự than vãn đành lê bước lững thững ra bãi đậu xe một mình, bóng chiều tà nghiêng nghiêng phản chiếu dáng dấp cô đơn của anh trên con đường dài. Sau khi vào xe ngồi anh lại ngệt mặt ra suy nghĩ, một lát sau anh rút điện thoại gọi cho bạn bè mình nhưng chỉ nhận được cùng một câu trả lời: “ Hôm nay có hẹn với bạn gái rồi, để lần sau nhé!”.
**************************
Từ bây giờ Minh Bằng có thể công khai đến đón Linh Vy đi chơi bất cứ lúc nào anh muốn, không cần phải để ý đến cha con Hiếu Cường như trước nữa. Đến công ty ZHAO&SU anh gõ cửa phòng làm việc của Linh Vy và nghe tiếng cô trả lời vọng ra:
-Mời vào!
Minh Bằng đẩy cửa bước vào khiến Linh Vy vô cùng ngạc nhiên, cô thốt lên:
-Sao anh có thể đến đây? Mọi người nhìn thấy và Hiếu Cường phát hiện ra thì phải làm thế nào?
Minh Bằng khẽ mỉm cười rồi tiến về phía Linh Vy ôm cô vào lòng khẽ nói:
-Anh nhớ em. Bây giờ không cần làm vậy nữa, anh đã chính thức đối mặt với cha con hắn rồi. Còn em? Cuối tuần mà sao vẫn làm việc một mình muộn thế này? Mọi người đã về hết rồi chỉ còn phòng em là sáng đèn thôi, phải giữ gìn sức khỏe chứ?
Linh Vy cảm động trước sự ấm áp của anh cô cố gắng tỏ ra lí lắc để anh không lo lắng:
-Em không sao, anh xem này em khỏe như voi luôn đó.
Minh Bằng phì cười với điệu bộ khoa chân múa tay của Linh Vy, anh khẽ cốc nhẹ vào đầu cô:
-Phải rồi! Xem ra cô bé ngốc nghếch của anh đã lớn hơn rất nhiều rồi, ở một mình mà cũng không còn sợ bóng tối tới mức khóc nhè như ngày xưa nữa. Anh có thể yên tâm rồi.
Linh Vy vênh mặt lên tự hào:
-Tất nhiên rồi! Em là Triệu Linh Vy mà. À! Anh nói việc đã đối mặt với cha con Hiếu Cường là sao?
-Hôm nay anh đã đến công ty Huỳnh Thị gặp họ. Lần này có thể nói cha con hắn “ ngang cũng chết mà dọc cũng chẳng xong”. Bây giờ ba em cũng có thể xuất viện được rồi, chúng ta đi gặp ba em thôi.
Linh Vy mở lớn mắt ngạc nhiên, cô không hiểu ý Minh Bằng nói là gì nên hỏi lại:
-Anh nói vậy là sao? Ba em vẫn chưa tỉnh sao có thể xuất viện đây? Minh Bằng nhìn vào đôi mắt trong veo của Linh Vy như muốn tìm kiếm sự thông hiểu của cô trong đó, cuối cùng anh cũng lên tiếng:
-Xin lỗi em Linh Vy! Thực ra việc nằm viện lần này là kế hoạch của anh và bác. Vì cha con Hiếu Cường rất đa nghi nên bác và anh buộc phải diễn vở kịch này. Việc những cổ đông lớn của công ty chúng ta rút vốn đầu tư từ ZHAO&SU sang Huỳnh Thị đầu tư cũng là nằm trong kế hoạch cả. Để cha con Hiếu Cường không nghi ngờ việc này ba em đã phải giả vờ đột quỵ như vậy.
-Như vậy nghĩa là ba em không sao phải không? Ba vẫn khỏe đúng không?
-Đúng vậy!
-A! Vậy là ba không sao cả, em vui quá! _Linh Vy hét lên mừng rỡ, rồi lại vờ xị mặt ra giận dỗi:
-Anh và ba đùa ác à! Có biết làm em sợ tới mức nào không?
-Anh xin lỗi! _ Minh Bằng cũng vờ mặt mũi ỉu xìu ra vẻ biết lỗi khiến Linh Vy không nhịn được cười:
-Thôi được! Hôm nay em vui vì ba không sao nên tha cho anh đó. Chúng ta đi gặp ba em thôi.
Hai người vui vẻ đến bệnh viện gặp ông Triệu, Linh Vy vừa bước vào phòng bệnh thấy ba mình vẫn nằm bất động, cô vờ hắng giọng ho rồi nói tỉnh bơ:
-Ba! Không cần nằm mãi như vậy nữa, anh Minh Bằng đến rồi.
Ông Triệu ngạc nhiên khi nghe Linh Vy nói nên vội vàng mở mắt ngồi dậy, Minh Bằng gật đầu chào ông:
-Bác đã vất vả nhiều rồi ạ!
-Cháu về rồi sao? Mọi chuyện ổn cả chứ?
-Dạ vâng! Chúng ta có thể gọi cổ đông rút vốn từ Huỳnh Thị về rồi, cháu sẽ thuyết phục một số cổ đông của Huỳnh Thị về phía chúng ta. Bên họ chỉ còn một quân cờ duy nhất là dự án hợp tác với Hàn Quốc. Nếu dự án này cũng về tay chúng ta thì Huỳnh Thị không còn cơ hội tồn tại nữa. Thị trường chứng khoán của Huỳnh Thị trong ngày hôm nay cũng trượt giá nghiêm trọng.
-Suốt thời gian qua cháu đã phải hao tâm tổn trí không ít rồi. Bác nghe nói cháu đã lập ra Tommy, chuyện này là thế nào?
-Dạ! Là cha mẹ nuôi ở Mỹ đã ủng hộ và giúp đỡ cháu rất nhiều trong việc này.
-Uh! Vậy thì có thể yên tâm rồi. Chúng ta về nhà thôi.
Cả ba người về nhà và cùng nhau dùng bữa tối trong không khí đầm ấm như một gia đình thực sự. Sáng hôm sau Linh Vy sang phòng Minh Bằng tìm anh nhưng Minh Bằng lại đang ở trong phòng tắm, cô định đóng cửa đi ra thì vô tình nhìn thấy chiếc hộp nhỏ màu đen đặt trên bàn. Tính tò mò thôi thúc Linh Vy lại gần chiếc hộp đó, cô nhẹ nhàng cầm nên và mở ra xem. Chiếc nhẫn đẹp, sáng lung linh nổi bật với nền gấm đen của chiếc hộp khiến Linh Vy phải thốt lên:
-Woa đẹp quá!
Sau đó cô lại đặt nó vào vị trí cũ rồi hồi hộp trở về phòng mình, nằm mỉm cười và tưởng tượng ra một ngàn lẻ một kiểu cầu hôn của Minh Bằng dành cho mình.
*******************
Sau cả ngày dong duổi hết rạp chiếu phim này, đến phố tình nhân kia cuối cùng Minh Bằng đưa Linh Vy đến nhà hàng Ý ăn tối. Không gian nơi đây chìm đắm trong những bản nhạc du dương và đẹp lãng mạn với những ngọn nến mờ ảo, cách trang trí đèn màu mang đậm phong cách nghệ thuật. Có lẽ nơi này chỉ thích hợp cho những đôi tình nhân hẹn hò, Linh Vy nhìn một vòng quanh nhà hàng mà không thấy bóng dáng vị khách nào khác ngoài những người phục vụ ở đây, cô bắt đầu thắc mắc: -Hôm nay là cuối tuần mà nhà hàng vắng thế này sao?
Minh Bằng thoáng quay sang một bên tủm tỉm cười rồi lại lấy giọng tự nhiên:
-Woa! Cả một nhà hàng lớn thế này chỉ có hai chúng ta, coi như hôm nay anh gặp may rồi. Anh sợ nhất là nhà hàng quá đông khách sẽ phải chờ đợi rất lâu trong việc gọi đồ ăn đấy.
-Anh ác ghê! Anh thì gặp may còn chủ nhà hàng này thì thảm rồi. Nhà hàng lớn thế này mà không có khách làm sao tồn tại đây?
-Họ vẫn có thượng đế là anh và em đó thôi. _Minh Bằng nhún vai tỉnh bơ
Linh Vy khẽ lườm anh và nói:
-Em phát hiện ra anh trở nên vô tình hơn trước rất nhiều nha.
Minh Bằng cười tươi và đáp lại:
-Còn anh thì phát hiện ra em đã biết lo cho người khác hơn anh rồi đó. Em có thể yên tâm là chủ nhà hàng này hôm nay đã kiếm lời lớn, không hề thảm hại như em nghĩ đâu. _sau đó Minh Bằng nói nhỏ đủ để mình nghe:
-Cái ví của anh thảm thì có, chứ chủ nhà hàng thảm nỗi gì?
Linh Vy nghe không rõ anh nói gì nên hỏi lại:
-Anh vừa nói gì vậy? Em không nghe rõ.
-À! Không có gì. Chúng ta ngồi vào bàn đi.
Minh Bằng kéo ghế cho Linh Vy ngồi xuống, họ chưa kịp gọi đồ mà những người phục vụ đã lần lượt mang đồ ăn ra bày đầy bàn. Lúc này Linh Vy chợt hiểu ra là tối hôm nay Minh Bằng đã bao cả nhà hàng này. Trong đầu cô hình ảnh chiếc nhẫn sáng nay lại hiện lên, thế là Linh Vy bắt đầu hành trình tìm kiếm chiếc nhẫn của mình.
Trước mắt cô rất nhiều đồ ăn được bày ra, Linh Vy nhìn từng món một thăm rò xem liệu chiếc nhẫn có nằm trong món ăn đó không? Cuối cùng món khả nghi nhất vẫn là ly kem tươi, vì cô từng xem phim thấy nhân vật nam chính hay bảo người phục vụ cho nhẫn vào ly kem để nhân vật nữ chính bất ngờ. Và Linh Vy nghĩ Minh Bằng cũng học theo cách đó nên vội vàng lấy ly kem ăn trước. Minh Bằng thấy vậy vội ngăn lại:
-Món kem là để tráng miệng mà. Em ăn món khác đi.
Linh Vy vì quá hồi hộp không thể chờ đợi thêm nên nhất quyết đòi ăn kem:
-Em thích ăn kem trước. Món này là sở trường của em mà, vả lại lâu rồi em không được ăn món này.
Minh Bằng đành phải chịu thua và Linh Vy thì cố gắng ăn nhanh để tìm chiếc nhẫn nhưng ăn đến cạn ly kem mà vẫn chẳng thấy nhẫn đâu, cô hơi thất vọng về phỏng đoán sai của mình. Linh Vy bắt đầu tìm đến món khác, nhìn ly rượu đỏ thẫm cô lẩm bẩm nghi ngờ “có khi nào ở trong ly rượu này không?” Nói là làm Linh Vy nhấc ly lên uống cạn trong sự ngạc nhiên của Minh Bằng, hết ly rượu mà vẫn chẳng thấy chiếc nhẫn trong đó, cô thốt lên:
-Ly rượu cũng không có, vậy nằm ở đâu đây? Có khi nào để nhầm vào ly của anh ấy không?
Nghĩ vậy Linh Vy với luôn ly của Minh Bằng uống tiếp, lần này Minh Bằng thực sự không thể ngồi nhìn nữa:
-Em sao vậy? Không phải em say rồi chứ?
Linh Vy vội vàng xua tay:
-Không! Em vẫn tỉnh mà. -Vậy sao em làm gì lạ vậy? Đồ ăn không ăn lại đi uống cạn cả hai ly rượu là sao?
-À…rượu ở đây ngon quá! Hiii…_Linh Vy ngượng ngùng bào chữa cho hành động không bình thường của mình.
-Đồ ăn còn ngon hơn rượu đó em ăn thử đi.
Linh Vy tiếp tục hành trình cho đến khi tất cả đĩa ăn trên bàn đều sạch sẽ mà chiếc nhẫn vẫn bặt vô âm tín, bụng cô thì như muốn nứt ra luôn. Trong lòng cảm thấy vô cùng hụt hẫng khiến cô không còn tâm trạng để ngồi ở đây thêm nữa, Linh Vy đứng dậy đòi về:
-Chúng ta về thôi, em mệt rồi.
Bây giờ Minh Bằng như đoán được vì sao Linh Vy lại như vậy, anh mỉm cười và nói:
-Vẫn còn sớm mà em ngồi thêm chút nữa đi. Anh muốn uống thêm ly trà nữa, vừa uống trà vừa nói chuyện sẽ rất thi vị.
Linh Vy vì đang thất vọng nên sinh cáu kỉnh:
-Vậy thì anh ngồi lại mà thưởng trà một mình đi. Em không thích uống trà.
Linh Vy đẩy ghế đứng lên bước đi bỏ Minh Bằng ở lại thật, cô đang đi về hướng cửa thì bị Minh Bằng đuổi kịp cầm tay kéo lại. Anh bất ngờ đặt nụ hôn ngọt ngào lên đôi môi hồng đào của cô khiến Linh Vy không kịp phản ứng, một lúc sau anh buông cô ra và nói:
-Ngốc à! Em không muốn ngồi lại lấy thứ mà mình vất vả cả buổi tối để tìm sao?