Hạnh Như nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của Linh Vy khiến cô mềm lòng, nhưng biết làm sao đây? Nếu để Linh Vy đến sân bay gặp Minh Bằng vào lúc này khó có thể lường trước được điều gì sẽ xảy ra, khi mà cả Hiếu Cường cũng có mặt ở đó. Trong lúc cô đang suy nghĩ thì Linh Vy đã xô mạnh khiến cả hai cùng ngã nhào xuống nền nhà, ngay lập tức Linh Vy đã bật dậy và vùng chạy xuống nhà. Đập vào mắt Linh Vy lúc này là chùm chìa khóa xe đặt gọn gàng trên bàn dưới phòng khách, cô chạy lại vơ lấy chùm chìa khóa và lao nhanh ra xe. Tinh thần đang lúc bấn loạn khiến hai bàn tay cô run rẩy đến tra chìa vào ổ khóa cũng không thành, vừa lúc đó Hạnh Như xuống kịp và lên tiếng:
-Để mình lái xe. Tâm trạng cậu như vậy sao có thể lái xe đây? Mình sẽ đưa cậu đến sân bay gặp anh ấy.
Hạnh Như mở cửa xe kéo Linh Vy xuống và dìu cô ngồi sang ghế bên cạnh rồi lên xe lái đi. Ngồi trong xe Linh Vy khóc drng rã suốt quãng đường và liên tục hối thúc Hạnh Như hãy chạy xe nhanh hơn chút nữa. Những lúc vướng phải đèn đỏ Linh Vy như muốn phát điên, cô chỉ trực lấy tay mở cửa để thoát ra khỏi xe, Hạnh Như đã dự đoán được việc này nên cô đã nhấn nút khóa oan toàn.
Vừa tới sân bay Linh Vy nhanh chóng mở cửa xe chạy đi tìm Minh Bằng, vừa chạy cô vừa khóc, hai tay cô thay nhau đưa lên gạt nước mắt trên má và luôn miệng lẩm bẩm:
-Minh Bằng! anh không được đi, hãy chờ em đến. Anh nhất định phải chờ em.
Linh Vy chạy tìm hết tầng một đến tầng hai và ngó nghiêng đưa mắt nhìn lên những tấm bảng hướng dẫn, cuối cùng cô cũng tìm được tấm biển chỉ dẫn cửa ra lối cách ly dành cho những chuyến đi Mỹ. Hạnh Như chạy theo sau muốn hụt hơi mới có thể đuổi kịp Linh Vy.
Trong khi đó Minh Bằng cũng đã làm xong thủ tục xuất cảnh và cuộc trao đổi pháp lý cùng Hiếu Cường dưới sự giám định của luật sư kiêm thám tử lừng danh Nicky. Sau khi hai bên đặt bút ký vào tờ thỏa thuận thì cũng là lúc Hiếu Cường đưa chiếc USB cho Minh Bằng với giọng nói có phần thỏa mãn và kiêu ngạo:-Chúc may mắn! Hy vọng sau này chúng ta sẽ không phải gặp lại nhau. Anh đừng quên nếu cái tên Alec Su đóng dấu nhập cảnh vào Đài Loan thì ngay lập tức sẽ được thông báo với tôi. Haiz…giá như gặp nhau trong hoàn cảnh khác biết đâu chúng ta đã trở thành đối tác tốt của nhau.
Vừa nói Hiếu Cường vừa đưa tay ra định bắt tay nhưng đã bị Minh Bằng phớt lờ với nụ cười nửa miệng và giọng nói lạnh lùng:
-Hư! Anh không cần phải quá căng thẳng lo lắng đến vậy đâu. Cái tên Alec Su vĩnh viễn sẽ không bao giờ trở lại Đài Loan và có lẽ định mệnh đã an bài cho chúng ta là những kẻ đối đầu rồi. Hãy bảo trọng!
Nói xong Minh Bằng vỗ vai Nicky và Trí Bằng cùng ánh mắt và cái gật đầu như thấu hiểu, thay cho những lời muốn nói, cũng như lời tạm biệt. Anh kéo chiếc vali tiến vào cửa phòng cách ly, vừa đưa hộ chiếu và tấm vé cho nhân viên kiểm tra thì Minh Bằng nghe được tiếng gọi thất thanh của Linh Vy từ đằng xa vọng lại:
-Minh Bằng! …Minh Bằng! Anh đừng đi.
Minh Bằng quay lại nhận ra Linh Vy với gương mặt nhòe nhoẹt nước mắt, trong lòng anh đã bao ngổn ngang lo lắng cho cô, nay nhìn thấy bộ dạng này lại càng khiến anh xót xa, không yên tâm chút nào. Khi Linh Vy chạy đến bên cạnh anh cũng là lúc nhân viên hải quan trả lại hộ chiếu và vé cho anh kèm theo lời hối thúc:
-Xin mời quý khách hãy vào trong, để những hành khách phía sau có thể làm thủ tục cho kịp giờ khởi hành chuyến bay.
Minh Bằng không còn cách nào hơn là nhận lại hộ chiếu và bước vào phía trong tấm cửa kính tự động. Trước khi cánh cửa khép lại anh chỉ kịp nhìn Linh Vy với ánh mắt buồn sâu lắng, trong đó như muốn nói với cô: “ Có những cuộc chia ly có thể là mãi mãi vì họ không đặt niềm tin vào nhau. Nhưng anh hứa với em, cuộc chia ly này của chúng ta sẽ sớm gặp lại, vì vậy em hãy đặt niềm tin vào anh. Em nhé!”.
Cánh cửa khép lại với hình ảnh Linh Vy gào khóc gọi tên anh đến lạc giọng. Dù là người bản lãnh cứng rắn, nhưng lúc này đây Minh Bằng cũng phải mím chặt môi để kìm nén không cho nước mắt trào ra khỏi khóe mắt cay nóng của mình. Anh bước đi thật nhanh, như muốn thoát khỏi nơi ám ảnh này, với tiếng gào khóc của Linh Vy ngoài kia. Sau khi bước đi một đoạn khá xa, ánh mắt của Minh Bằng chuyển từ buồn man mác sang lạnh lùng giận dữ:
-Huỳnh Hiếu Cường! Anh đã gây ra nỗi đau cho Linh Vy và tôi ngày hôm nay, thì sau này cũng đừng oán trách tôi là kẻ tuyệt tình máu lạnh. Tôi tuyệt đối không thể tha thứ cho các người.
Lại nói đến Linh Vy ở bên ngoài lúc này, cô dường như quên hẳn thân phận địa vị của mình, cũng chẳng để ý đến thể diện mà ngồi xụp xuống gào khóc lớn tiếng như đứa trẻ, khóc cho đến khàn giọng, luôn miệng lặp đi lặp lại một câu nói:
-Minh Bằng! Anh sao có thể đi mà không nói như vậy? Sao có thể tiếp tục bỏ mặc em. Anh bảo em phải sống thế nào trong những ngày tiếp theo đây?
Hiếu Cường đến bên đỡ Linh Vy dậy và nói:
-Linh Vy! Hãy quay về đi. Anh ta đã rời khỏi đây rồi không nghe được những gì em nói đâu. Đừng ngốc nghếch như vậy nữa, tất cả mọi người đều quay ra nhìn em kìa.Linh Vy nãy giờ bận gào khóc không để ý đến sự có mặt của Hiếu Cường, bây giờ thấy anh ta cô mới trừng mắt nhìn Hiếu Cường đầy hoài nghi, cô sấn lại hỏi dồn dập:
-Anh đến đây làm gì? Tại sao anh lại có mặt ở đây? Có phải anh ép anh ấy đi không? Anh đã làm gì anh ấy? Hãy nói đi. _ Linh Vy hét lên phẫn lộ.
Nhưng Hiếu Cường vẫn hết sức thản nhiên đóng kịch:
-Anh chỉ là vô tình gặp anh ta, khi anh ta làm thủ tục xuất cảnh cùng khu vực thôi. Anh có chuyến đi New Zealand công tác, không tin em có thể hỏi trợ lý của anh ta.
Trí Bằng đứng bên cạnh lên tiếng:
-Phải đó tiểu thư. Anh ta không liên quan gì đến chuyến đi lần này của giám đốc cả, chỉ là trùng hợp thôi. Tôi và anh Nicky có thể làm chứng chuyện này._ nói rồi Trí Bằng quay sang Hiếu Cường tiếp lời:
-Anh hãy đi đi kẻo lỡ chuyến bay, tiểu thư nhà tôi đã có chúng tôi lo.
-Được! Vậy mọi người hãy chăm sóc tốt cho cô ấy. Linh Vy! Em hãy giữ gìn sức khỏe, khi nào kết thúc chuyến công tác anh sẽ đến thăm em.
Hiếu Cường và người trợ lý của mình rời khỏi đó, vừa đi anh ta vừa căn dặn trợ lý của mình:
-Anh hãy đi bàn việc với anh Cao ở phòng xuất nhập cảnh đi. Hãy nói với anh ta phải hết sức để ý đến cái tên Alec Su, nếu cái tên này nhập cảnh thì phải báo ngay cho chúng ta.
-Dạ được! Việc này anh cứ yên tâm tôi sẽ lo chu đáo.
*********************************
Linh Vy được Hạnh Như và Trí Bằng đưa về nhà với ánh mắt đờ đẫn, khuôn mặt nhợt nhạt không chút cảm xúc. Đến một mình bước đi cũng không xong, Hạnh Như phải vất vả đỡ cô về phòng. Nằm xuống giường Linh Vy xoay mặt vào trong như để tránh tiếp xúc với mọi người, cô không muốn nói chuyện với bất kỳ ai ngay cả Hạnh Như và ba mình.
Một tuần sau tâm trạng của Linh Vy cũng không có gì khá hơn, cô vẫn giam mình trong phòng và không chịu tiếp xúc với ai, đang đứng cạnh cửa sổ nhìn ra khu vườn sau nhà với ánh mắt vô hồn thì Trí Bằng đập cửa phòng cô tới tấp:
-Tiểu thư! Cô hãy mau mở cửa ra, lão gia xảy ra chuyện lớn rồi.
Linh Vy nghe thấy liền hốt hoảng mở cửa chạy ra:
-Ba tôi xảy ra chuyện gì vậy?
-Do huyết áp tăng quá nhanh nên dẫn đến đột quỵ. Chúng tôi đã gọi xe cấp cứu để đưa lão gia nhập viện.
Linh Vy nghe tin dữ vội vàng chạy vào tìm ba mình, thấy mọi người đang chuyển ông lên xe cáng để đưa tới bệnh viện cấp cứu, cô chạy tới lay tay ba mình giọng run run không thành tiếng:
-Ba…ba… tỉnh dậy đi. Tại sao lại nằm bất động như vậy? Ba đừng làm con sợ, xưa nay ba đâu thích nằm yên như thế này._ Những giọt nước mắt lại năn dài trên gò má xanh xao gầy guộc của cô.
Tin tổng giám đốc tập đoàn xây dựng ZHAO&SU lên cơn đột quỵ lan ra nhanh chóng, thị trường chứng khoán và cổ phiếu bị chao đảo, giao động không tầm kiểm soát. Khó khăn chồng chất ập đến khiến Linh Vy không kịp chống chọi. Không có Minh Bằng bên cạnh, ba cô lại nằm liệt, Linh Vy buộc phải đứng ra điều hành hoạt động công ty dưới sự trợ giúp đắc lực từ Trí Bằng và Hạnh Như, cùng một số nhân viên nhiệt tình khác.Từ một người xưa nay chỉ biết rong chơi, không quan tâm đến hoạt động của công ty nay Linh Vy phải học hỏi từ những việc nhỏ nhất. Mọi việc quả thật không dễ dàng đối với cô, nhưng Linh Vy đã tự nhủ phải cố gắng hết sức, không thể để công ty rơi vào tay kẻ khác vì công ty này chính là tâm huyết của ba cô và cha của Minh Bằng, những người mà cô yêu thương. Nhất định cô phải điều hành tốt để khi Minh Bằng trở về anh sẽ không phải thất vọng vì cô.
***************
Một thời gian ngắn sau trong giới bất động sản ở Đài Loan xuất hiện một tập đoàn bất động sản mới, hùng mạnh từ Mỹ thâm nhập vào thị trường nước này với hàng loạt những khách sạn lớn, thể hiện đẳng cấp thượng lưu xa hoa với cái tên Tommy. Không những vậy tập đoàn này còn phát triển tham gia đầu tư dự thầu các công trình xây dựng lớn, điểm nhắm đầu tiên của họ là ZHAO&SU và Huỳnh Thị.
Ngay khi nắm được thông tin từ bên Tommy cha con Hiếu Cường đã lên kế hoạch tìm cách đoạt mối lợi lớn này. Bằng mọi cách Hiếu Cường đã sắp xếp được cuộc gặp gỡ với phía lãnh đạo của tập đoàn Tommy. Cuộc gặp gỡ diễn ra tại nhà hàng sang trọng trong một khách sạn thuộc quyền quản lý của tập đoàn trên. Hiếu Cường cùng với ông Huỳnh Hải bước vào phòng hẹn, cánh cửa vừa hé ra cả hai đã ngỡ ngàng khi thấy một chàng trai trẻ đang ngồi chăm chú trước màn hình di động anh ta cầm trên tay. Thấy cửa mở anh ta đứng lên chào hỏi và bắt tay với cha con Hiếu Cường:
-Xin chào! Ngài chính là tổng giám đốc Huỳnh?
-À vâng! Chào anh! Đây là con trai tôi và cũng là giám đốc điều hành của chúng tôi. Vậy anh chính là tổng giám đốc tập đoàn Tommy tại Đài Loan? Không ngờ tổng giám đốc lại là một chàng trai trẻ thế này. Thật là tuổi trẻ tài cao.
-Ồ xin lỗi ông! Tôi không phải là tổng giám đốc, mà chỉ là thư ký của tổng giám đốc công ty chúng tôi thôi. Tổng giám đốc của chúng tôi hôm nay có việc bận, nên tôi sẽ là người bàn công việc với phía ông. Tôi là Leo! Rất hân hạnh được làm việc với hai vị.
Gương mặt ông Huỳnh Hải hơi đơ lại, trong lòng ông thầm nghĩ ngay cả ông cũng phải đích thân đi gặp mặt, vậy mà ngay buổi gặp đầu tiên họ đã tỏ ra coi thường mình, lại để cho một tên thư ký tép riu đến bàn chuyện, thật không trượng nghĩa chút nào. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng cả hai cha con vẫn phải tỏ ra vồn vã trò chuyện suốt buổi gặp mặt với Leo.
Buổi gặp gỡ kết thúc, cha con Hiếu Cường đang đứng chờ xe trước tiền sảnh ngoài của khách sạn thì xe của Trí Bằng dừng lại trước mặt họ. Hiếu Cường thấy Trí Bằng xuống xe liền lại gần bắt chuyện:
-Chào anh Trần! Anh có việc gì mà đến đây vậy? Linh Vy dạo này ổn chứ?
-À! Thì ra là anh à? Tôi đến gặp đối tác để bàn chuyện công việc. Cảm ơn anh quan tâm, tiểu thư nhà tôi nhờ anh mà học được nhiều việc. Còn anh đến đây không phải để thuê phòng chứ? _ giọng Trí Bằng mỉa mai.
Hiếu Cường dù nghe rất chướng tai, nhưng vẫn cố tỏ ra vui vẻ bởi anh đang chú ý đến câu “gặp đối tác bàn chuyện công việc” của Trí Bằng:
-Tất nhiên là tôi không đến để thuê phòng mà tôi đến gặp đối tác Tommy để bàn chuyện công việc._ Hiếu Cường ra vẻ tự hào.-Vậy sao? Xem ra bên Tommy này có hứng thú với nhiều đối tác khác nhau thì phải? Tôi cũng đến gặp họ đây. _Trí Bằng cố tình nhấn mạnh để đáp trả.
Hiếu Cường hơi ngạc nhiên, những tưởng chỉ mình mới làm được điều đó, vì ZHAO&SU đang trong tình trạng xuống dốc không phanh. Anh nghĩ họ không thể làm được điều này, không ngờ mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường như vậy, lẽ nào bố Linh Vy đã bình phục? Nghĩ vậy Hiếu Cường vờ quan tâm hỏi thêm:
-Vậy chúc mừng anh! À tình hình sức khỏe của bác Triệu thế nào rồi? Bác ấy đã tỉnh lại chưa?
-Cảm ơn anh! Tổng giám đốc vẫn chưa tỉnh lại và khả năng hồi phục không cao lắm. Hiện nay chúng tôi đang gặp rất nhiều khó khăn, chỉ khổ tiểu thư nhà tôi phải gánh vác quá nhiều. À xin Lỗi! Đến giờ hẹn rồi tôi đi đây. _ Trí Bằng bỏ lửng câu chuyện bước đi với nụ cười thầm khó hiểu, bỏ lại Hiếu Cường với bao suy tính vây quanh.
Ônh Huỳnh Hải đứng gần đó cũng nghe được toàn bộ câu chuyện giữa con trai mình và Trí Bằng, khi cả hai đã vào xe ông nói với Hiếu Cường:
-Chúng ta phải nắm lấy cơ hội này, không thể để ZHAO&SU cướp mất mà hãy nhân cơ hội này nhấn chìm và đoạt lấy nó. Việc con tiếp xúc với một số cổ đông lớn bên đó thế nào rồi?
-Dạ cũng có tiến triển tốt rồi. Con nghĩ sẽ không bao lâu nữa là họ sẽ rút vốn khỏi ZHAO&SU để về bên chúng ta. Tổng giám đốc Triệu không có khả năng hồi phục thì một mình Linh Vy cũng không làm nên trò chống gì.
-Uhm! Nhưng con cũng đừng chủ quan, hãy kết thúc nhanh đi sẽ tốt hơn. Quan trọng không để họ hợp tác được với Tommy và thua trong cuộc dự thầu tại Hàn Quốc thì cái tập đoàn đó sẽ không còn cách cứu vãn.
-Dạ con hiểu thưa ba!
***********************
Trong những ngày này Linh Vy phải làm việc rất vất vả, nhưng mỗi khi có thời gian ngồi nghỉ là cô lại nghĩ đến Minh Bằng. Nhìn vào bàn làm việc của anh, cô lại nhớ đến những kỷ niệm cũ khi hai người cùng làm việc với nhau. Đôi đồng tử đen láy của cô bắt đầu long lanh, từng giọt nước mắt lại lăn dài trên khuôn mặt đẹp có phần xanh xao mệt mỏi. Cô từng ngày mong mỏi tin tức của anh nhưng đáp lại chỉ là sự yên lặng. Cô mong anh sớm trở lại như lời anh hứa, cô sợ mình không thể giữ được ZHAO&SU. Chưa bao giờ Linh Vy cảm thấy mình yếu đuối và sợ hãi như bây giờ.
Hạnh Như mở cửa phong bước vào thấy Linh Vy đang ngồi khóc cô lại gần an ủi bạn:
-Cậu đừng buồn như vậy,nếu anh ấy biết được sẽ rất đau lòng. Hãy mạnh mẽ lên, dù anh ấy không ở bên cạnh cậu nhưng lúc nào cũng dõi theo và quan tâm đến cậu. Anh ấy sẽ sớm trở lại thôi, đừng quá lo lắng.
-Hạnh Như! Cảm ơn cậu! Bây giờ mình đã nghĩ thông rồi, mình tin anh ấy sẽ trở lại. Điều mình lo sợ nhất bây giờ là mình không thể giữ được công ty. Những cổ đông lớn đang có ý định rút vốn đầu tư sang nơi khác. Họ không tin tưởng vào mình, bởi họ nghĩ mình không biết gì ngoài việc quậy phá người khác.
Qua lời nói Hạnh Như cảm nhận được sự trưởng thành của Linh Vy, cô vỗ vai bạn động viên:
-Cậu đang làm rất tốt. Thực ra mọi chuyện không đến mức tồi tệ như cậu nghĩ đâu, vì vậy đừng quá bi quan.Hai người đang trò chuyện thì Trí Bằng gõ cửa phòng bước vào:
-Tiểu thư! Ở bên ngoài có hai vị khách đến từ Hàn Quốc và nói muốn gặp giám đốc.
Cả Linh Vy và Hạnh Như đều ngạc nhiên, không biết hai người này là ai, bởi lịch làm việc không có cuộc hẹn nào với đối tác Hàn Quốc. Linh Vy chỉnh lại trang phục và nói:
-Được! Anh hãy mời họ vào đi.
Trí Bằng quay ra mở cửa phòng cho hai vị khách kia bước vào, vừa nhìn thấy hai người kia cả Linh Vy và Hạnh Như đều ngạc nhiên khi nhận ra người quen. Linh Vy thốt lên:
-Thì ra là hai người sao?