Trái Tim Anh Em Nhất Định Nhìn Rõ

Chương 17




Minh Bằng ngồi trên mỏm đá một mình trầm tư suy nghĩ khá lâu. Những cơn gió cuối thu se se lạnh thổi tung phần tóc mái của anh để lộ vầng trán vuông cương nghị, ánh mắt anh nhìn mông lung về phía xa xa nhưng ánh mắt đó không hề vô hồn mà ẩn chứa một ánh sáng lóe lên giữa đêm tối, ánh mắt đó mang theo niềm tin và chí khí. Như đã nghĩ thông mọi chuyện anh đứng dậy đi về chỗ đậu xe, sau khi đã vào xe Minh Bằng nhấn số gọi lại cho Hiếu Cường:

-Tôi chấp nhận điều kiện của anh. Nhưng với điều kiện chúng ta phải làm một cuộc trao đổi pháp lý được thực hiện bởi luật sư riêng của tôi, vì tôi không thể tin một người như anh sẽ giữ lời không gây khó dễ cho Linh Vy khi tôi đã đi khỏi đây.-Không ngờ anh quyết định nhanh vậy. Nhưng đây là quyết định tốt đấy! Được hãy làm như vậy đi. _Hiếu Cường ở đầu dây bên kia trả lời.

-Còn một điều kiện nữa. Tôi cần thời gian một tuần để thu xếp mọi thứ trước khi rời khỏi đây. _Giọng Minh Bằng lạnh lùng.

-Không được! Một tuần quá lâu, tôi cho anh ba ngày. Sau ba ngày anh phải rời khỏi Đài Bắc dưới sự chứng kiến của tôi. _Giọng Hiếu Cường khô khốc lãnh đạm.

-Được! Khi nào liên hệ với luật sư xong tôi sẽ liên lạc với anh sau.

Minh Bằng cúp máy anh cũng đã dự đoán trước là Hiếu Cường không chấp nhận cho anh thời gian một tuần nhưng không ngờ hắn cũng đã rộng rãi cho anh ba ngày. Đúng! Anh chỉ cần ba ngày thôi không cần quá nhiều, ba ngày cũng đủ để anh làm những gì cần làm.

Minh Bằng khởi động xe lái đi, khóe môi anh khẽ nhếch lên thoáng qua một nụ cười lạnh lùng. Đang chạy xe xuống núi thì điện thoại anh lại đổ chuông, nhìn thấy số điện thoại quen thuộc của Trí Bằng anh mới giật mình nhìn đồng hồ, không ngờ đã 9h tối Minh Bằng vội vàng nhấn nút nghe:

-Trợ lý Trần! Xin lỗi tôi có việc cần giải quyết nên không biết là thời gian đã muộn thế này.

-Chúng tôi thì không sao chỉ lo anh và tiểu thư thôi, hôm nay là ngày quan trọng của hai người công việc gì thì cũng phải gác lại. Anh hãy đưa tiểu thư đến ngay đi.

-Xin lỗi! Hôm nay có lẽ phải hủy việc đó, tôi có việc quan trọng khác cần bàn với mọi người. Việc này tuyệt đối không thể để Linh Vy biết, nếu cô ấy gọi điện tìm thì hãy nói chúng ta có việc gấp ra ngoài bàn công việc. Anh hiểu tôi nói gì chứ?

-Lại còn có chuyện khác quan trọng hơn chuyện đại sự của hai người sao?

-Tôi cũng đang vì cái chuyện đại sự đó đây. Tôi đang trên đường đến đó, vậy gặp nhau sẽ nói chuyện nhé!

*******************

Sau khi nghe Minh Bằng nói lại cuộc trao đổi giữa anh và Hiếu Cường tất cả đều ngạc nhiên tới mức chấn động. Đặc biệt là Hạnh Như, cô không ngờ được mọi việc lại bị Hiếu Cường phát hiện và bị hắn biến thành cơ hội để loại trừ Minh Bằng. Trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy, cô lại gần Minh Bằng nói lời xin lỗi anh:

-Xin lỗi anh! Lẽ ra tôi nên cương quyết ngăn Linh Vy lại thì mọi chuyện đã không tồi tệ thế này.

-Không sao! Đây đâu phải là lỗi của cô? Tính cách cô ấy thế nào tôi hiểu quá rõ mà. Khi cô ấy đã muốn làm gì đó thì khó ai có thể ngăn nổi.

-Nhưng…nhưng dù sao tôi cũng có một phần lỗi trong chuyện này.

-Cô không cần suy nghĩ quá nhiều về chuyện này. Biết đâu đây cũng là một cơ hội tốt mà Hiếu Cường mang đến cho tôi.

Cả bốn người nghe Minh Bằng nói đến đây thì đều giật mình đồng thanh:

-Hả?????

Vì tất cả chưa hiểu ý Minh Bằng nên hình như họ đã hiểu nhầm ý anh muốn nói. Trí Bằng là người đầu tiên không giữ được bình tĩnh, anh lại gần trách móc Minh Bằng:-Tôi biết là tiểu thư nhà tôi có lỗi trong chuyện này, nhưng anh cũng đâu thể vô tình như vậy chứ? Nói đi là đi được sao? Anh có biết những năm qua cô ấy sống thế nào không? Bây giờ anh lại bỏ mặc cô ấy trong hoàn cảnh này thì cô ấy sẽ sống thế nào đây? Cái tên Hiếu Cường đó thật sự tài giỏi tới mức khiến anh phải sợ hắn như vậy sao? Xem ra tôi cũng nhìn nhầm con người anh rồi.

Nói xong Trí Bằng giận dỗi quay lưng đi hướng khác.

Nicky hiểu rõ đó không phải là tính cách của bạn mình, anh biết rõ Minh Bằng không đơn giản như vậy, chỉ có điều anh chưa hiểu rõ tính toán của bạn mình trong chuyện này thế nào nên lặng lẽ ngồi yên quan sát phản ứng của Minh Bằng. Anna và Hạnh Như cũng hồi hộp chờ đợi câu trả lời.

Mặc dù không có tâm trạng để đùa trong lúc này nhưng Minh Bằng cũng không thể nổi cáu với Trí Bằng mà ngược lại anh vẫn thản nhiên nói:

-Vậy chắc anh cũng không muốn giúp tôi thực hiện “tương kế tựu kế” trong chuyện này nữa phải không? Nếu vậy thì tôi khó mà thành công với cơ hội mà Hiếu Cường mang lại cho mình lần này rồi. Xem ra anh cũng là người suy nghĩ hời hợt hơn tôi tưởng.

Nghe xong tất cả đều thở nhẹ ra, riêng Trí Bằng thì mắt sáng lên chạy lại ghé sát vào Minh Bằng:

-Nói vậy có nghĩa là anh đã có kế để đối phó với Hiếu Cường?

-Đúng vậy và tôi cần tất cả mọi người giúp đỡ, không được để lộ ra ngoài đặc biệt là Linh Vy. Với tính cách của cô ấy khi biết chuyện sẽ chỉ làm mọi chuyện thêm rối tung rối mù lên thôi.

-Được! được! chỉ cần anh nói việc gì tôi cũng làm. _ Trí Bằng nhanh nhảu.

-Vậy còn chờ gì nữa? Tất cả chúng ta cùng bàn bạc thảo luận nào. Này nhé!....(phần này Au cố tình dấu để sau này các bạn đọc sẽ khám phá từ từ kế hoạch của Minh Bằng ^_^)

Sau khi nghe xong toàn bộ kế hoạch mà Minh Bằng vạch ra tất cả đều rất khâm phục tài trí của anh. Không ngờ trong thời gian ngắn như vậy mà anh đã nghĩ ra được một chiến lược phải nói là rất cao thâm nhưng tất cả cũng không khỏi lo lắng vì mặt trái của nó là rất nguy hiểm.

Trong hoàn cảnh này thì kế hoạch này có thể nói là hoàn mỹ nhất. Cũng giống như một trò chơi game trực tuyến, nếu thiếu phần hồi hộp kịch tính thì có lẽ trò chơi đó cũng không còn sức hấp dẫn với những người chơi nữa. Vì vậy tất cả đều tán thành với kế hoạch của Minh Bằng dù rằng biết nó sẽ gặp phải nhiều khó khăn phía trước. Nhưng trong chuyện này chỉ có tiến mà không thể lùi, nếu lùi thì sẽ mất đi tất cả.

Nicky sẽ đứng ra làm luật sư chính cho Minh Bằng trong vụ thỏa thuận với Hiếu Cường lần này, đối với một luật sư giỏi như anh thì chuyện này là quá nhỏ vặt. Như chợt nhớ ra chuyện gì đó anh nói với bạn mình:

-À! Alec! Cậu còn nhớ lần trước mình nói có ngạc nhiên lớn cho cậu không? Cái hôm mà cậu hẹn mình đến bệnh viện vì chuyện của Anna đó.

-Phải rồi! Là chuyện gì vậy?

-Mình đã tìm ra người giúp Huỳnh Hải làm giả giấy tờ về vụ án của ba cậu ngày trước. Nhưng hiện bà ấy đang ở viện tâm thần dưỡng lão, bà ta đã vào đó gần hai chục năm nay rồi. Mình đã tìm đến đó gặp bà ta, bước đầu tiếp xúc thấy bà ấy không hoàn toàn là bệnh nhân tâm thần mà chỉ cố tỏ ra như vậy, có vẻ bà ấy đề phòng rất cao khi tiếp xúc với người lạ. Mình đang cố gắng tìm hiểu nguyên nhân việc này hy vọng sẽ tìm ra được điều gì đó.-Kỳ lạ! Tại sao một người bình thường lại phải tỏ ra như vậy? Và vì sao bà ta lại phải sống cuộc sống như vậy? Nicky! Cậu hãy cố gắng tìm hiểu việc này giúp mình, càng nhanh càng tốt.

-Ok! Cậu yên tâm.

-Anh Su! Vậy kế hoạch lần này anh tính nói sao với tổng giám đốc Triệu đây? _Trí Bằng bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Hạnh Như cũng thêm vào:

-Phải rồi! mọi chuyện thật không đơn giản, nhất là bàn chuyện này với các cổ đông lớn trong công ty.

-Hai người yên tâm. Chính tôi sẽ nói chuyện với bác Triệu ngay sau khi về nhà vì thời gian không có nhiều nên không thể lãng phí thời gian. Bây giờ mọi người về trước đi. Tôi muốn ngồi lại đây một chút, không sao đâu. Tôi chỉ muốn đi một vòng quanh ngôi nhà thôi.

Minh Bằng trấn tĩnh mọi người. Sau khi tất cả đi khỏi còn lại một mình, anh nhẹ nhàng đi một vòng nhìn những gì đã được trang trí cho buổi tối tưởng như là hạnh phúc này. Cuối cùng lại chẳng thể diễn ra như dự định, trong lòng anh không tránh khỏi hụt hẫng, một nỗi buồn nhói qua trong tim anh. Nhưng anh đã tự nhủ:

-Linh Vy! Em đừng buồn, có lẽ ông trời vẫn muốn thử thách chúng ta, có lẽ chúng ta cần thêm thời gian để trưởng thành hơn. Sau này nhất định anh sẽ đền bù cho em nhiều hơn nữa, hãy chờ anh thêm một lần nữa nhé em!

*************

Buổi tối hôm đó sau khi trở về nhà Minh Bằng vào thư phòng ông Triệu nói chuyện, để đề phòng Linh Vy nghe được Trí Bằng đã phải đứng bên ngoài cửa trông chừng. Bên trong ông Triệu đập mạnh quyển sách trên tay mình xuống bàn:

-Con trai Huỳnh Hải thật to gan! Nó dám đưa ra điều kiện như vậy với cháu sao? Mà Linh Vy đâu? Tại sao nó lại gây ra chuyện đó? Gọi nó đến đây!

-Bác Triệu! Xin bác bình tĩnh. Chuyện này không thể để Linh Vy biết được, như vậy chỉ khiến mọi chuyện tồi tệ thêm. Bác hãy nghe cháu nói hết đã.

Sau khi nghe Minh Bằng nói rõ kế hoạch của mình ông Triệu gật gù:

-Uhm! Đây là một kế hoạch rất tốt, mặc dù nguy hiểm nhưng cũng không đến nỗi không thể làm. Về cuộc họp cổ đông thì cháu đừng lo, chúng ta có một vài người đáng tin tưởng để bàn việc này. Ngay sáng mai bác sẽ cho gọi họ để bàn chuyện. Cháu cứ lo việc của mình đi và nhớ là hãy cẩn trọng trong mọi việc.

-Vâng! Cháu hiểu thưa bác.

Cũng vừa may lúc này bên ngoài Linh Vy tìm đến, Trí Bằng đang tìm cách ngăn cô vào trong:

-Tiểu thư! Cô còn chưa ngủ sao? Giờ này đến đây có việc gì?

-Thế còn anh làm gì trước cửa phòng vậy? Tôi muốn tìm Minh Bằng, anh ấy có đây không? Cả tối nay tôi không thấy anh ấy.

Lần đầu tiên nghe Linh Vy nói đến tên Minh Bằng, Trí Bằng biết rõ là cô nói đến ai nhưng vẫn giả vờ ngạc nhiên:

-Minh Bằng là ai vậy?

-Không liên quan gì đến anh, tránh ra.

-Ơ hơ! Cô không được vào. _ Trí Bằng dang tay ra chặn lối đi.Linh Vy cau mày:

-Anh làm gì vậy? Không được vào là sao? Trong đó có gì che dấu tôi sao?

-À! Không có! Chỉ là cô chưa trả lời câu hỏi của tôi. Hiiii_ Trí Bằng cố gắng cười gượng.

-Hôm nay anh sao vậy? Tôi có nhiệm vụ phải trả lời anh sao? Vậy tránh ra rồi anh sẽ biết Minh Bằng là ai?

-Vậy trong đó không có người cô cần tìm đâu._ Trí Bằng vẫn cố ngăn Linh Vy vào phòng thì Minh Bằng mở cửa bước ra:

-Linh Vy! Tìm anh có chuyện gì?

-Anh về khi nào vậy? Sao hôm nay bỏ về trước không nói gì với em? _Linh Vy bám vào tay Minh Bằng lắc lắc vờ phụng phịu mặt làm nũng.

-Xin lỗi! Anh phải đi gặp khách hàng gấp nên không kịp nói cho em biết.

Cả hai vừa nói vừa đi về phòng Linh Vy:

-Lần sau không được vậy đâu nha! Làm em lo lắng.

-Được rồi! Để anh đền cho em là được chứ gì?

Minh Bằng dùng hai tay vẹo nhẹ vào hai bên má của Linh Vy, khiến gương mặt cô càng trở nên đáng yêu.

-Anh đền gì nào?

-Hai ngày đi du lịch có được không? Em muốn đi đâu nào?

-Thật không? Anh không phải đang đùa em chứ? Từ ngày về đây anh bận suốt ngày nhất là dạo này, có thời gian cho em đi du lịch sao?

-Uhm! Em không thích thì thôi vậy._ Minh Bằng giả vờ rút lời lại, khiến Linh Vy vội vã chống chế:

-Ai nói em không thích? Em thích! Em thích! _Linh Vy hét lên sung sướng.

-Vậy ngủ sớm đi, sáng mai chúng ta sẽ lên đường sớm.

Cả đêm hôm đó Linh Vy bận bịu chuẩn bị quần nọ áo kia, rồi thì mũ và kính mát thế nào cho hợp và đẹp nhất.

***************

Sáng hôm sau hai người cùng dậy chuẩn bị và đi sớm, trên chiếc mui trần của Minh Bằng Linh Vy đứng lên dang hai tay ra đùa với gió và hét lên thích thú. Nhìn cô thật vô tư tràn đầy nhựa sống, rất ngây thơ và tinh nghịch. Minh Bằng nhìn hình ảnh đó của cô anh mỉm cười hạnh phúc và trong lòng thầm nghĩ, sự ra đi xắp tới của mình là hoàn toàn xứng đáng để đổi lấy niềm vui này cho cô. Nghĩ đến đây gương mặt anh thoáng tâm trạng và anh quay sang hỏi Linh Vy:

-Bây giờ em muốn đi đâu nhất nào?

-Em muốn cùng anh ngắm bình minh trước biển._Linh Vy hét to trong gió

Buổi sớm hôm đó họ đến bãi biển quen thuộc của mình, Minh Bằng ôm Linh Vy từ phía sau, cô khẽ đung đưa người theo tiếng sóng và nhẹ nhàng ngoan ngoãn trong vòng tay ấm áp của anh. Cả hai cùng mỉm cười hạnh phúc chỉ trỏ nhìn về phía mặt trời như lòng đỏ trứng gà, đang lấp lánh phản chiếu với mặt nước biển và từ từ nhô dần lên khỏi mặt nước. Lúc này hình ảnh phản chiếu giống như đang có song dương cùng hiện diện.

Ánh nắng ban mai nhẹ nhàng soi lên mái tóc dài mềm mượt của Linh Vy càng làm cho nó trở lên óng ả và đẹp hơn bao giờ hết. Những lọn tóc bay bay đùa trong gió tỏa ra hương thơm nhẹ nhàng khiến Minh Bằng ngây ngất với mùi hương quen thuộc này, cánh tay anh nhẹ nhàng siết chặt vòng ôm hơn nữa. Cằm anh tỳ nhẹ lên vai cô, bất chợt Linh Vy khẽ nói:-Ngày nào cũng được cùng nhau ngắm bình minh trước biển và hoàng hôn xuống núi thì tốt biết bao.

Câu nói vô tình của Linh Vy khiến khóe mắt Minh Bằng cay cay nhưng ngay lập tức anh lấy giọng và nói với cô:

-Linh Vy! Có thể sắp tới anh sẽ rất bận, bận đến nỗi không thể cùng em dạo chơi thế này được. Nhưng anh hứa, khi nào xong việc sẽ cùng em ngắm bình minh và hoàng hôn đến suốt đời.

Nói xong câu này trong lòng anh còn nói thầm một câu nữa “Nếu anh biết trước mọi chuyện sẽ trở nên thế này thì có lẽ anh đã không lãng phí thời gian bên em như trước đây. Có lẽ anh đã nói với em anh nhớ em rất nhiều sau những ngày xa cách đó. Có lẽ anh đã cầu hôn em sớm hơn. Và có lẽ đã không có sự tiếc nuối như hôm nay.”

Linh Vy sau khi nghe Minh Bằng nói vậy liền quay lại đối mặt với anh:

-Sắp tới công việc bận đến thế sao?

-Uh! Anh không có thời gian bên em, em cũng không được buồn biết không? Và phải cố gắng hơn nữa để hoàn thành tốt công việc, anh tin em có thể làm tốt mọi việc và có thể làm rất chuyên nghiệp nữa.

-Hôm nay anh lạ quá! Mọi ngày toàn nói em ngốc sao hôm nay lại đánh giá em cao vậy?

Minh Bằng không trả lời Linh Vy mà chỉ nhìn như thôi miên vào ánh mắt trong veo của cô, khiến cô bị hút vào trong ánh mắt đó của anh, hai hàng mi cô nhẹ nhàng cúp xuống khép hờ lại chờ đợi nụ hôn của anh. Hai môi họ gặp nhau và dễ dàng hòa quện lại cuốn theo đối phương, hai tay Linh Vy đưa lên bám vào cổ anh nhẹ nhàng di chuyển, Minh Bằng khẽ siết chặt vòng eo cô hơn nữa.

Phải rất lâu sau đó hai người mới rời nhau ra, họ bắt đầu nghịch cát, hai mái đầu chụm vào nhau hí húi bắt đầu nghịch lại trò trẻ con ngày xưa. Xây hết lâu đài cát này đến lâu đài cát khác, sau khi đã xây một dãy dài rồi Linh Vy quay ra nhặt những mảnh sò còn sót lại sau khi những cơn sóng rút đi. Trong khi đó Minh Bằng lại cặm cụi vẽ hình một trái tim thật lớn trên mặt cát, trong hình trái tim đó anh viết những dòng nhỏ li ti “ Ngốc à! Anh nhớ em. Ngốc à! Anh yêu em. Có rất nhiều thứ muốn cho em nhưng hiện giờ anh lại không thể cho em gì cả ngoài trái tim này. Em có nhìn thấy không? Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa thì trái tim anh em nhất định phải nhìn rõ. Nhất định phải biết rằng trái tim anh mãi mãi bên em.”

Sau khi viết xong Minh Bằng ngồi bệt xuống nhìn vào thành quả của mình và cười một mình, nhìn anh chẳng khác nào một chàng ngốc si tình. Từ lúc nào Linh Vy đã đến phía sau anh, cô đọc được những dòng đó và cảm động đến rơi nước mắt. Khẽ vòng tay ôm cổ anh từ phía sau cô thì thầm:

-Minh Bằng! Em cũng yêu anh. Yêu anh nhiều, nhiều lắm. Anh cho em trái tim là đã cho em tất cả rồi, và sau này dù có chuyện gì em cũng luôn thấu hiểu những lời nhắn nhủ từ trái tim anh.

Cả hai ngồi tựa đầu vào nhau cho đến khi mặt trời đứng bóng và khi ánh nắng khiến họ cảm thấy bỏng da mới chịu đứng dậy. Trở về ngôi biệt thự gỗ mà Minh Bằng đã mua cách đây không lâu, sau khi tắm rửa thay quần áo họ lại cùng nhau ra ngoài để mua đồ về nấu. Khi đi chợ ở khu ven biển Linh Vy đã nghịch ngợm hết hàng cua này đến hàng cá khác khiến Minh Bằng chạy sau trả tiền không kịp.Về đến nhà cả hai cùng nhộn nhịp thể hiện tay nghề nấu ăn của mình, mất cả buổi thông trưa nhịn đến tối cuối cùng bàn ăn cũng được bày ra. Minh Bằng háo hức thử món cá hấp của Linh Vy đầu tiên, vì đây là lần đầu tiên anh được ăn món ăn do cô tự nấu, vừa đưa vào miệng anh đã phải vội vàng nuốt cho qua và dùng tay che miệng nhăn nhó hỏi Linh Vy:

-Em cho gì vào món cá hấp vậy?

-Em cho một chút giấm chua và chút rượu cùng vài gia vị khác. Thế nào có ngon không?

Minh Bằng vì không muốn làm cô thất vọng nên đành nói dối:

-Ngon! Rất ngon! Mùi vị rất đặc biệt.

Linh Vy cũng cười hớn hở thưởng thức và ngay lập tức mặt cô đỏ lựng lên nhưng không dám nói gì, chỉ vội vàng với cốc nước đưa lên uống một mạch cạn ly. Cuối cùng vẫn là những món mà Minh Bằng chế biến là đỉnh nhất. Vừa ăn Linh Vy vừa rủa thầm “ đáng ghét! Đến ngay cả việc nấu ăn cũng giỏi hơn mình là sao?”

Chiều hôm sau hai người chạy xe lên núi ngắm hoàng hôn như ý muốn của Linh Vy, dọc hai bên đường những hàng cây Ngân Hạnh đã chuyển sang màu vàng của mùa thu thật đẹp. Con đường mòn quanh co phủ đầy lá vàng rộm, khi chiếc xe chạy lướt qua khiến những chiếc lá bay lên cuốn theo gió làm náo nhiệt cả quãng đường yên tĩnh. Tiếng lá khô lốp đốp hòa cùng tiếng cười của Linh Vy dường như làm cả một khung trời sôi động hẳn lên.

Buổi tối hôm đó quay trở về ngôi nhà gỗ Linh Vy ngạc nhiên khi thấy phòng khách tràn ngập hoa hồng, mùi hương tỏa ra thật dễ chịu, cô ngạc nhiên hỏi Minh Bằng:

-Sao lại nhiều hoa thế này?

-Đây là anh tặng bù cho mười lăm năm qua, những năm qua đã không thể tặng hoa cho em nên hôm nay anh bù.

-Hai ngày nay anh lạ quá! Nói chuyện cũng rất lạ, có gì đó không ổn.

Minh Bằng tiến lại gần ôm cô vào lòng:

-Đâu có gì là không ổn? Tất cả ổn cả thôi. Em đừng nghĩ gì cả. Hôm nay đi cả ngày mệt rồi hãy ngủ sớm đi. Ngày mai phải trở về rồi đó.

Minh Bằng ngồi cạnh nắm tay cô cho đến khi Linh Vy chìm vào giấc ngủ, chờ cho cô ngủ say anh ngồi lại viết cho cô vài dòng vào trang giấy nhỏ: “ Linh Vy! Anh có việc phải trở về Mỹ gấp, em hãy làm tốt mọi việc và giữ gìn sức khỏe biết không? Không có anh bên cạnh cũng không được buồn và làm biếng quậy phá như trước đó. Anh nhất định sẽ trở lại vì vậy đừng lo lắng gì cả. Anh tin em có thể hiểu được những gì anh nói và làm trong những ngày qua. Yêu em nhiều.”

Sau khi Minh Bằng viết xong thì cũng là lúc chiếc xe của Hạnh Như tiến vào cổng đỗ lại trước cửa nhà. Anh dặn dò Hạnh Như những gì cần làm và chuẩn bị lên đường trở về Đài Bắc, trước khi đi Hạnh Như nói lời chúc anh may mắn:

-Alec! Chúc anh sớm xong việc và trở lại. Đừng để cô ấy chờ đợi quá lâu đó.

-Cảm ơn cô!

Minh Bằng lên xe và lái đi. Trở về qua nhà Linh Vy để lấy vali hành lý sau đó anh cùng Trí Bằng và Nicky đến sân bay gặp Hiếu Cường để làm bản thỏa thuận. Trong khi đó trời đã sáng và ở ngôi nhà gỗ Linh Vy tỉnh dậy ngạc nhiên khi thấy người bên cạnh mình là Hạnh Như mà không phải Minh Bằng, cô ngạc nhiên hỏi bạn mình:-Tại sao cậu lại ở đây? Anh ấy đâu?

Hạnh Như ngồi xuống giữ hai cánh tay Linh Vy và nhẹ nhàng nói:

-Cậu bình tĩnh nghe mình nói này, anh ấy nhận được điện thoại gấp từ Mỹ gọi về và anh ấy phải bay về đó giải quyết một số việc. Anh ấy nhờ mình đến đây với cậu, đây là thư anh ấy viết lại cho cậu.

Linh Vy đọc xong và choáng váng cô vội vàng vùng dậy chạy xuống nhà nhưng Hạnh Như đã ngăn lại:

-Cậu định đi đâu?

-Buông mình ra. Mình phải đi gặp anh ấy, vẫn chưa đến giờ bay, mình phải đi tìm anh ấy, hãy để mình đi.

-Không kịp đâu, cậu hãy nghe mình chúng ta về nhà đi.

-Không! Mình phải gặp anh ấy, cậu biết không? Ngày xưa anh ấy cũng nói là sẽ quay lại ngay,nhưng kết quả là phải mất mười lăm năm anh ấy mới quay lại vì vậy mình không thể để anh ấy đi được, hãy để mình đi nếu cậu coi mình là bạn.

Linh Vy đau khổ nhìn Hạnh Như trong nước mắt, cô hoang mang sợ hãi khi nghĩ đến chuyến đi này của Minh Bằng. Cô sợ anh sẽ lại xa cô mãi mãi, cô không muốn để anh đi nếu đi thì cùng nhau đi.