Sau khi nhận ra người trong hình là người quen đôi mày rậm của Minh Bằng giãn dần ra, trả lại anh nét mặt tự nhiên, trên đó thoảng qua nụ cười bí hiểm. Trong lòng anh nghĩ thầm: “ một người thân như chân với tay, một người như anh em trong nhà, hai người họ lại là một cặp. Vậy mà anh không hề hay biết gì là sao? Rút cuộc thì hai người này tình yêu hay tình báo đây?”. Anh nhớ lại buổi nói chuyện giữa mình và Nicky cách đây vài tháng trước, khi cả hai chưa có quyết định trở về Đài Bắc:
*Hồi tưởng
Minh Bằng bước vào quán bar tìm Nicky. Sau khi ngó nghiêng một hồi, anh cũng nhận ra thằng bạn thân đang ngồi cô đơn lẻ bóng một mình, ngửa cổ lên nốc chén đầy chén vơi tại một góc khuất vắng người qua lại. Anh lại gần ngồi xuống bên cạnh vỗ vai bạn:
- Có chuyện gì với cậu sao? Tại sao lại uống nhiều như vậy?
-Ah! Bạn thân! Cậu đến rồi hả? Chúng ta cùng cạn ly nào. Hôm nay tự dưng muốn say, chỉ có say mới không nghĩ đến nữa thôi. _ Nicky đã ngà ngà say, anh thấy Minh Bằng đến liền rót thêm một ly đưa cho bạn và nâng ly lên cạn, rồi nốc một hơi hết sạch. Hạ ly xuống Nicky định rót tiếp nhưng đã bị Minh Bằng cản lại:
-Chuyện gì vậy? Tại sao lại chỉ có say mới không nghĩ đến? Đã có người có thể khiến cậu ngủ cũng mơ đến sao? Mình không nhầm thì xưa nay, chưa một bóng hồng nào có thể khiến cậu tơ tưởng, ngoài mấy cuốn sách luật dày cộm ra. -Đúng là con người lạ thật. Tại sao lại không thể điều khiển trái tim của chính mình nhỉ?
-Nói vậy thì cậu đang gặp vấn đề về tình cảm thật sao?
-Nếu như một người luôn nói yêu cậu, nhưng đến một ngày nào đó lại không từ mà biệt. Mất hoàn toàn liên lạc thì có phải là cô ấy không còn yêu cậu nữa, muốn kết thúc với cậu không?
-Hai người không liên lạc bao lâu rồi? Biết đâu cô ấy có việc gì đó đột xuất, không kịp liên lạc với cậu, hãy kiên nhẫn chờ đợi một chút.
-Hơn hai tháng nay mình không thể tìm thấy cô ấy, cứ như thể cô ấy hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này vậy. Mình đã tìm kiếm khắp nơi nhưng hôm nay mới biết cô ấy đã cùng gia đình trở về Anh sinh sống. Vậy đấy! không cho mình một lời từ biệt. Mình biết cần phải quên cô ấy, nhưng trái tim mình lại không nghe theo mình.
Bằng chất giọng say lè nhè, Nicky vừa nói vừa vỗ mạnh tay vào ngực mình một cách bất lực và tiếp tục uống. Minh Bằng chỉ còn biết ngồi nghe thằng bạn nổi tiếng là lạnh lùng với phái đẹp, đang dốc sạch ruột gan tâm sự về chuyện tình bí mật cho tới khi Nicky gục xuống bàn ngủ.
*Kết thúc hồi tưởng
-Anh cười gì vậy? _ Linh Vy thấy Minh Bằng ngồi ngây ra cười một mình nên lại gần anh hỏi.
-Hả? À không có gì. _Minh Bằng đang mải nghĩ lại chuyện cũ nên giật mình trước câu hỏi của Linh Vy. Nhớ lại ngày đó cũng không thể trách Anna được, cha cô nhận được lệnh triệu tập phải về nước gấp của Hoàng Gia Anh, nên cả gia đình trong một đêm phải thu xếp về nước gấp. Sau đó vì lý do nào đó mà cả gia đình anh cũng không liên lạc được với gia đình cô. Nicky cũng vì muốn quên chuyện cũ nên đã quyết định trở về Đài Bắc làm việc, có lẽ vậy mà cả hai đã lạc mất nhau.
-Anh nói không có gì mà sao cứ ngồi ngây ra nghĩ gì vậy?_ Linh Vy một lần nữa khuấy động sự yên tĩnh của Minh Bằng.
-Em ở đây cùng Anna nhé! Anh ra ngoài một lát sẽ trở lại ngay._ dứt lời Minh Bằng vội vã bước ra khỏi phòng bỏ lại Linh Vy với tiếng gọi với sau lưng:
-Anh đi đâu vào giờ này vậy?...Hey???
Lúc đó bóng dáng Minh Bằng đã khuất sau hành lang bệnh viện, khi đã yên vị trong xe anh rút điện thoại gọi cho Nicky:
-Bạn thân! Cậu đang ở đâu vậy?
-Alec! Cậu về Đài Bắc khi nào vậy? Chuyến công tác diễn ra tốt đẹp chứ? Ah! Mình có một tin đáng ngạc nhiên cho cậu đấy!
-Chuyện đó để sau nói đi. Cậu đến bệnh viện đa khoa Đài Bắc gặp mình ngay, mình còn có ngạc nhiên lớn hơn cho cậu đây. Gặp nhau tại tiền sảnh cửa chính của bệnh viện nhé!
-Sao? Cậu còn có ngạc nhiên lớn hơn cho mình sao? Là gì vậy? _Nicky ra vẻ háo hức muốn nghe.
-Việc đó đến đây cậu sẽ biết.
-Ok!
Một tiếng sau Nicky có mặt tại tiền sảnh, trước cửa ra vào chính của bệnh viện. Anh ngó nghiêng tìm Minh Bằng, sau một hồi tìm kiếm cũng không thể nhìn thấy thằng bạn thân của mình đang ngồi ở đâu, Nicky đành phải gọi điện: -Cậu đang ở đâu vậy?
-Mình đang ngồi sau lẵng hoa lớn trước mặt cậu đấy thôi.
Nicky tắt máy đến trước mặt Minh Bằng chỉ vào lẵng hoa hồng khủng, đỏ rực trước mặt ngạc nhiên hỏi:
-Cậu nói có ngạc nhiên cho mình, mà sao lại hẹn gặp nhau ở đây? Lẵng hoa này là sao? Không phải gọi mình đến giúp cậu đi thăm bệnh nhân nữ chứ?
-Lẵng hoa này là mình đặt để chúc mừng cậu, 999 đóa hồng của tôi đó. Cậu có biết mình phải vất vả chạy đi chạy lại, gom tất cả hoa hồng của mấy cửa hàng hoa lớn nhỏ gần bệnh viện mới mua đủ số hoa này không?
-Cậu đang đùa mình hả? Lẵng hoa này có khác gì lẵng hoa cậu đặt để đi cầu hôn ai đó đâu? Cái gì mà chúc mừng mình chứ? Đây là ngạc nhiên lớn mà cậu dành cho mình sao? Hãy thành thật đi, cậu muốn mình làm đại diện giúp cậu phải không?_ Nicky ghé sát vào mặt Minh Bằng cười trêu trọc ra vẻ chỗ bạn thân có gì mà không thấu hiểu.
-Ai làm đại diện cho ai thì cậu sẽ biết ngay thôi. Lẵng hoa này là quà chúc mừng cậu, nhưng thực ra chỉ là mình giúp cậu chuẩn bị nó thôi. Còn người được nhận nó sẽ là người khác, không phải cậu. Bây giờ thì hãy vác nó đi theo mình đi.
Nicky dù chẳng hiểu thằng bạn thân đang chơi trò gì với mình, nhưng cũng đành vác lẵng hoa vật vã, lẵng nhẵng theo sau. Vừa đi anh vừa lẩm bẩm:
-Cái tên này! Cậu vừa về đến là tìm cách hành hạ mình là sao hả?
-Để trả thù vụ tình báo bí mật suốt hai năm của cậu với mình đấy. Đến nơi rồi, cậu hãy hít thở sâu, chuẩn bị tinh thần đón nhận ngạc nhiên lớn đi.
Minh Bằng mở cửa phòng bệnh bước vào cười vui vẻ nói với Anna:
-Anna! Anh đã tìm được thủ phạm về cho em rồi nè!
Bước chân Nicky bỗng khựng lại, miệng anh trong vô thức lặp lại hai từ “Anna!” lẵng hoa trên tay anh trao đảo như muốn đổ ụp xuống. Minh Bằng đã dự đoán trước nên kịp thời đỡ lẵng hoa đặt xuống trước sự ngạc nhiên của Linh Vy và Anna. Anh quay lại vỗ vai Nicky nói:
-Ngạc nhiên lớn mà mình dành cho cậu đấy! Bây giờ nhìn vào hiện tại thì cậu hiểu chuyện gì đang xảy ra và biết phải làm gì rồi chứ?_ nói xong Minh Bằng lại quay sang Anna:
- Cha của con em anh đã tìm về giúp em, lần này hai người đừng có để mất liên lạc, rồi báo hại anh bị người ta hiểu lầm nữa nhé! Bây giờ thì hai người tự giải quyết hiểu lầm và chăm sóc nhau đi. Tôi cũng phải chăm sóc, nuôi dưỡng cho tình yêu của mình đây.
Minh Bằng và Linh Vy rút khỏi phòng bệnh, dành lại không gian cho gia đình nhỏ tương lai, đoàn tụ trong nước mắt và nụ cười hạnh phúc.
***********************************
Rời khỏi bệnh viện Minh Bằng đưa Linh Vy đến nhà hàng Pháp để chăm sóc cho cái dạ dày tội nghiệp của hai người sau vài ngày mất ăn, mất ngủ. Khi trở về nhà đã khá muộn, mọi người trong nhà đều đã đi ngủ. Dẫn Linh Vy về phòng anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng thì thầm:
-Mấy ngày nay em đã mệt mỏi nhiều rồi, hôm nay hãy ngủ ngon nhé! Anh thật có lỗi vì đã không chăm sóc tốt cho em suốt thời gian qua. Em gầy đi nhiều quá! Sau này anh sẽ không để những chuyện đó xảy ra nữa. Anh hứa đấy! Linh Vy vòng tay ôm chặt thắt lưng anh, mặt cô dụi vào vòm ngực ấm áp của anh thỏ thẻ nhẹ nhàng:
-Em không sao! Là em có lỗi đã không tin tưởng vào tình yêu của anh. Sau này em sẽ không ngốc nghếch như vậy nữa.
Hai người khẽ đẩy nhau ra trao cho nhau ánh nhìn ấm áp, trên môi họ nụ cười hạnh phúc rạng rỡ, xua tan bao mệt mỏi buồn phiền trong những ngày qua. Minh Bằng khẽ kéo Linh Vy lại phía giường, anh thản nhiên nằm xuống, dang cánh tay ra vỗ vào ra hiệu cho Linh Vy cùng nằm xuống. Trong khi đó Linh Vy mặt bắt đầu đỏ ửng, mắt mở lớn, cô khẽ hét lên:
-Anh định làm gì vậy? Chúng ta vẫn chưa kết hôn mà, chuyện này đâu thể….
Linh Vy chưa kịp nói hết câu đã bị Minh Bằng chồm dậy bịt miệng kéo cô ngã nhào xuống cánh tay mình:
-Em muốn đánh thức cả nhà dậy hả? Em lại tưởng tượng chuyện gì vậy? Sao lúc nào em cũng nghĩ xấu về anh như vậy chứ? Thật thất vọng quá!
Minh Bằng vờ giận dỗi khiến Linh Vy càng trở lên luống cuống:
-Vậy… anh định…định làm gì hả?
-Anh muốn làm cái gối ru em ngủ nhưng xem ra em lại muốn chuyện khác. Vậy thì xin lỗi! Vì sẽ làm em thất vọng, anh không muốn ăn cơm trước kẻng đâu.
Anh ghé sát vào Linh Vy trêu trọc không thương tiếc, khiến cho ai đó ngượng chín người như con tôm luộc, chỉ còn biết nhắm nghiền mắt giả vờ ngủ. Trong lòng rủa thầm ai kia: “ Đáng ghét! Lúc nào cũng bá đạo, dồn người ta đến đường cùng”. Biết là người ta giả vờ nhưng anh cũng không nỡ tra tấn tinh thần người ta thêm nên đành đóng kịch theo. Khẽ hôn nhẹ lên vầng trán đẹp của cô anh thì thầm:
-Ngủ ngon nhé bảo bối của anh!
Anh khẽ cất giọng hát ngọt ngào, trầm ấm, du dương của mình đưa ai đó vào giấc mộng hồng. Khi thấy Linh Vy đã ngủ say Minh Bằng nhẹ nhàng rút tay ra, rón rén ngồi dậy, định đi về phòng thì nghe thấy giọng nói của Linh Vy khiến anh giật mình quay lại:
-Minh Bằng! Bao giờ thì anh đeo nhẫn cho em?
Minh Bằng còn bất ngờ chưa biết trả lời ra sao thì Linh Vy lại tiếp tục với giọng nhõng nhẽo phụng phịu:
-Không được! Ba năm lâu quá em không chịu đâu. Không được! Không được!....
-……..
-Uh! Anh hứa rồi nhé! – Không biết người ta hứa gì mà khiến Linh Vy cười toe toét gật đầu, tiếng cười tắt dần, hơi thở cô trở về trạng thái bình thường, đều đặn thiêm thiếp vào giấc ngủ sâu.
Minh Bằng khẽ thở nhẹ ra khi biết ai kia chỉ đang ngủ mơ, anh nhẹ nhàng sửa tư thế tay cho cô và lắc đầu cười:
-Thật là! Đến ngủ mơ cũng khiến người ta phải giật mình, không biết anh đã hứa gì với em đây?
*********************************
Sáng hôm sau Linh Vy dậy sớm, trong tâm trạng vui vẻ cô nhảy chân sáo từng bậc thang xuống dưới nhà, vừa xuống đến ngưỡng cửa phòng khách thấy chị Châu đang bưng khay trà vào phòng ông Triệu, nhìn trên khay có hai tách trà nóng nghi ngút khói, cô thắc mắc: -Sao lại hai tách vậy? Ba tôi sáng ra đã có khách sao?
-À! Là lão gia với cậu Alec đang bàn chuyện công việc nên bảo tôi pha trà mang vào thôi.
-Vậy để tôi mang vào giúp chị.
-Cảm ơn cô, tiểu thư!
Linh Vy nhận khay trà từ tay chị Châu. Cô bước đi thật cẩn thận để nước trà không sánh ra ngoài, do cửa phòng hơi hé ra một chút nên khi đến gần cửa Linh Vy đã nghe được giọng nói pha chút giận giữ của Minh Bằng:
-Cha con hắn muốn chiếm đoạt công ty của chúng ta, thì cháu cũng muốn làm điều ngược lại là nuốt chửng công ty của họ.
-Minh Bằng! Phải chăng cháu đã biết hết mọi chuyện của ba cháu trước đây?_ giọng ông Triệu ngạc nhiên.
Linh Vy không hiểu hai người đang nói chuyện gì, nghe có vẻ rất nghiêm trọng nên cô đứng nép vào một bên cửa nghe tiếp cuộc đối thoại đang diễn ra bên trong kia. Giọng Minh Bằng lại vang lên:
-Vâng! Cháu đã biết tất cả. Mẹ cháu trước khi qua đời đã nói cho cháu biết, chính Huỳnh Hải là kẻ đã hại ba cháu phải chết thảm như vậy. Cháu nhất định bắt hắn phải trả giá, dù có tốn bao nhiêu thời gian đi nữa.
-Thì ra cháu đã biết tất cả. Bác cũng rất hiểu tâm trạng của cháu, sao có thể không hận? Sao có thể tha thứ? Nhưng bác muốn cháu hiểu rõ một điều về Huỳnh Hải, hắn chẳng khác nào một con rắn độc đã sống lâu năm, rất thủ đoạn và gian xảo. Muốn nắm được cổ hắn cũng không phải là chuyện đơn giản, cháu phải hết sức cẩn thận.
-Thưa bác cháu hiểu! Trong chuyến công tác tại Hàn Quốc vừa rồi, chính Huỳnh Hiếu Cường cũng đã bày mưu tính kế hòng đánh tráo hồ sơ dự thảo của chúng ta. Cũng may là đã có đề phòng nên hắn không đạt được mục đích.
-Có chuyện đó sao? Thật lỗ mãng. Cha con hắn ngày càng không coi người khác ra gì. Không biết sau này còn muốn giở trò gì nữa đây? _ Ông Triệu giận dữ đập hai tay xuống bàn.
Linh Vy đứng ngoài nghe thấy hết mọi chuyện, hai tay cô run rẩy với cảm giác ghê sợ. Lần đầu tiên cô cảm nhận được cuộc sống không đơn giản, không phải lúc nào cũng toàn là màu hồng.
Bây giờ thì cô đã hiểu vì sao Minh Bằng không vui khi đứng trước Hiếu Cường. Vậy mà trước đây cô không hề hay biết chuyện ba của anh đã bị cha Hiếu Cường hại chết. Cô còn không ít lần lấy Hiếu Cường ra để trọc tức anh, còn làm bạn với một kẻ tiểu nhân như vậy suốt bao nhiêu năm nay. Cảm thấy mình thật có lỗi với Minh Bằng, Linh Vy nhủ thầm cô cần phải làm gì đó giúp anh.
Hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh với vẻ mặt tự nhiên Linh Vy mở cửa phòng bước vào như không nghe thấy gì:
-Ba! Minh Bằng! hãy dùng trà đi. Hai người sáng sớm ra đã nói chuyện gì vậy?
-Không có gì! Anh và bác chỉ bàn chuyện công việc._Minh Bằng vội vàng mỉm cười khỏa lấp, che dấu đi tâm trạng của mình trước Linh Vy.
-Con đó! Đã biết Minh Bằng là ai rồi thì sau này hãy chăm chỉ học hỏi cho tốt, đừng gây chuyện khiến Minh Bằng đau đầu nữa biết chưa? Linh Vy vội giơ hay tay lên đầu hàng:
-Con biết rồi mà, ba yên tâm đi. Vậy hai người tiếp tục nói chuyện đi con xin phép về phòng, không làm phiền hai người nữa.
Sau khi Linh Vy ra ngoài khép cửa lại ông Triệu hỏi Minh Bằng:
-Tại sao cháu không muốn cho Linh Vy biết chuyện này? Bác nghĩ nên cho nó biết để giữ khoảng cách với con trai Huỳnh Hải.
-Cháu không muốn Linh Vy phải lo nghĩ về chuyện này, không muốn cuộc sống của cô ấy bị xáo trộn. Để cô ấy luôn vui vẻ, bình yên như vậy cháu thấy vui và yên tâm hơn.
Linh Vy đứng bên ngoài nghe vậy hàng mi cong của cô khẽ chớp ngăn dòng lệ chỉ trực tuôn trà. Cổ họng cô như có gì đó nghẹn ứ. Cô đau cho nỗi đau mà anh đã một mình gánh chịu, cũng hạnh phúc với tình yêu mà anh dành cho mình. Linh Vy nhẹ nhàng bước về phòng của mình với câu hỏi trong đầu “mình phải làm gì để có thể giúp anh ấy đây?”. Đi đi lại lại trong phòng suy nghĩ tìm cách gì đó bỗng Linh Vy giật mình bởi tiếng chuông điện thoại vang lên, nhìn dãy số quen thuộc Linh Vy khẽ hắng giọng rồi mở máy nghe:
-Alô!
-Linh Vy! Em không sao chứ?
-Em không sao. Hiếu Cường! anh về khi nào vậy? Gọi cho em sớm vậy có việc gì không?
-Anh vừa xuống sân bay. Thấy em đột ngột bỏ về trước anh tưởng có chuyện gì nên gọi cho em. Em thực sự không sao chứ?
-À… thực ra em cũng không vui!
-Được rồi! Anh sẽ đến thăm em.
-Không cần đâu! Chính em sẽ đến gặp anh. Gặp nhau ở quán cũ nhé!
Vừa lúc đó Minh Bằng mở cửa phòng bước vào, Linh Vy vội vã cúp máy để xuống bàn. Nhớ lại chuyện tối qua mặt cô bỗng đỏ bừng mất tự nhiên. Minh Bằng biết thế nên tìm cách trêu trọc thêm:
-Sao em dậy sớm vậy? Đêm qua ngủ có ngon không?
-Em…em ngủ ngon! Còn anh?
-Anh chợp mắt được một chút, vì phải suy nghĩ lên kế hoạch xem bao giờ thì đeo nhẫn cho người ta. Tối qua có người đòi anh đeo nhẫn rồi.
Lúc đầu nghe không hiểu chuyện gì Linh Vy ngơ ngác:
-Nhẫn gì cơ? Ai đòi anh đeo nhẫn cho vậy?
-Anh nhớ đêm qua có người mơ ngủ cũng hỏi anh vậy mà!
Linh Vy suy nghĩ một lát rồi chợt lấy hai tay che mặt vì nhớ ra tối qua mình đã mơ gì, cô nghĩ thầm “ người gì mà đáng sợ, lợi hại đến giấc mơ của người ta mà cũng biết là sao?”. Nhìn điệu bộ đó Minh Bằng vừa cười vừa lại gần gỡ tay Linh Vy xuống:
-Được rồi! không trọc em nữa, mau xuống ăn sáng rồi còn chuẩn bị đến công ty nào.
-Em… hôm nay cho em nghỉ được không? Em có hẹn với bạn rồi.
-Em có hẹn với bạn sao? Ai vậy? Không phải Hạnh Như à?
-À …là một người bạn học cũ, mới du học ở Pháp trở về. Em hứa từ ngày mai sẽ chăm chỉ làm việc nghiêm túc, được không? -Được rồi! Em đi gặp bạn đi. Nhưng nhớ lời hứa đó nha, nếu không sẽ không phải là ba năm đâu mà sẽ là ba mươi năm sau mới có nhẫn đeo đó. Biết chưa?
-Hả???????