4
Một ngày tủi nhục cuối cùng cũng qua.
Buổi tối, tôi đi dạy thêm.
Quay trở lại con hẻm của trường, thì bị người ta chặn lại.
Người đó không nói lời nào, trực tiếp tát tôi một cái: "Đồ ch ó đẻ!"
Tôi chưa kịp định thần lại thì đã bị đánh vào mặt và hoàn toàn choáng váng.
Mặt tôi bỏng rát vì đau.
Ngẩng đầu nhìn lên, là Hạ Thanh Thanh.
Người đẹp phú nhị đại, gia đình sở hữu một công ty điện ảnh và truyền hình, thích Tần Từ.
Từ khi biết tôi với Tần Từ lớn lên cùng nhau, liền bắt đầu không thích tôi, nhưng bình thường khi gặp cũng chỉ quái gở vài câu, chưa từng động tay động chân gì.
Tôi lạnh lùng nói: “Cô bị điên à?
Khuôn mặt Hạ Thanh Thanh tràn đầy tức giận: "Cô mới bị điên, cô không biết xấu hổ! Sao cô... sao cô có thể..."
“Công khai thảo luận về 16 cm?” Tôi nheo mắt: “Làm sao? Con số này làm nhục cậu ấy à?”
"Cô...cô......"
Hạ Thanh Thanh không ngờ tôi lại nói thẳng ra như vậy, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta lập tức đỏ bừng.
Một lúc lâu sau, cuối cùng cô ta mới mở miệng nói: "Cô biết gia đình tôi làm nghề gì đúng không? Bố tôi vốn muốn ký hợp đồng với cậu ấy. Cô có biết chuyện này nếu làm lớn sẽ có bao nhiêu ảnh hưởng tiêu cực đối với cậu ấy không?"
Tôi muốn nói lại.
Nhưng tôi đã nắm chặt tay khi nghe câu nói: "Bố tôi muốn ký hợp đồng với cậu ấy."
Cuối cùng vẫn rút tay về.
Hít một hơi thật sâu.
"Tôi đã đích thân xin lỗi cậu ấy và tôi không biết mic của đài phát thanh có bị tắt hay không."
"Hơn nữa, cô có tư cách gì dạy dỗ tôi? Cô là gì của Tần Từ?"
"Tôi là Tần Từ... Tần Từ?"
Hạ Thanh Thanh ngạc nhiên nhìn về phía sau tôi.
Tôi quay lại nhìn theo ánh mắt của cô ta.
Tần Từ đứng cách đó không xa.
Cậu ấy mặc một chiếc áo len đen đơn giản và quần thể thao, cầm một tập kịch bản được dán đầy những miếng dán hướng dẫn đầy màu sắc.
Trong giây tiếp theo, cậu ấy bước một chân dài và đi về phía chúng tôi.
Nắm lấy cổ tay tôi.
Giọng nói từ tính không có cảm xúc.
"Đánh lại."
5
Tần Từ mặt không đổi sắc hất cốc Coca có đá trước mặt tôi.
"Đau quá, cậu làm gì vậy!"
"Đau cũng đứng đó không trốn?"
"Tôi không phản ứng kịp!"
Tôi cầm lon coca, khẽ rít lê, thầm nghĩ tên này đánh người đau thật.
"Đúng là họa thủy... vừa hoàn thành công việc xong à?"
"Ừm."
Tôi liếc nhìn nét chữ sặc sỡ của cậu ấy: “Có nhiều lời thoại như vậy sao?”
“Không phải” Tần Từ cười nói: “Cái này là của nam chính.”
Tôi đã rất ngạc nhiên.
Tần Từ không nói gì, duỗi chân dài trên bậc thang, ngẩng đầu nhìn trời.
Đó là một góc buồn 45 độ.
Đường quai hàm cao gần trong tầm tay, tên Tần Từ đúng là có chút đẹp trai thật.
Có lẽ tương lai thật sự có thể nổi tiếng.
Tôi định bịa ra vài lời an ủi.
Chỉ nghe Tần Từ hỏi: "Lời thoại của tôi sẽ càng ngày càng nhiều, đúng không?"
"Đương nhiên."
Không kịp đề phòng, Tần Từ lại hỏi: "Vừa rồi sao không đánh lại?"
Thời gian bị kéo ngược về nửa giờ trước.
Trong ngõ, đèn đường mờ ảo.
Hạ Thanh Thanh không thể tin được nhìn Tần Từ: "Cậu để cho cô ta đánh tôi? Tần Từ, cậu biết cậu đang nói cái gì không?"
Tần Từ hoàn toàn không thèm nhìn Hạ Thanh Thanh.
Ánh mắt cậu ấy không ngừng rơi trên mặt tôi, muốn lặp lại: "Giang Sênh, đánh..."
"Thôi kệ đi." Giọng nói rơi xuống.
Tôi kéo cậu ấy ra khỏi ngõ.
Tần Từ bị tôi lôi kéo, miễn cưỡng bước đi.
"Cậu không nghe cô ta nói gì sao? Bố cô ta là chủ sở hữu của một công ty điện ảnh và truyền hình. Giữ lại chút thể diện sau này còn có thể gặp lại nhau."
"Suy nghĩ cho tôi nhiều như vậy." Tần Từ nghiêng đầu nhìn tôi: "Thích tôi rồi phải không? Xì—!"
Tôi đập mạnh lon coca có đá vào gáy cậu ấy.
"Cậu nằm mơ đi!"
Trong khi bước vào cổng, tôi truồn trở lại ký túc xá dưới con mắt cảnh giác của dì quản lý.
Những người bạn cùng phòng đều bận rộn với công việc của họ, vì vậy họ không nhận thấy sự khác lạ trên khuôn mặt của tôi.
Tôi càu nhàu và đánh răng, nhìn mình trong gương...
Vết đỏ bên trái là do bị đánh.
Đỏ mặt bên phải là vì...
Đúng, tôi thích Tần Từ.
Thích cậu ấy... rất nhiều, rất nhiều năm.
6
Trường trung học cơ sở.
Ai cũng bắt đầu bước vào tuổi dậy thì, có người bắt đầu tăng cân vù vù, có người nổi mụn điên cuồng.
Còn Tần Từ thì cao và đẹp trai kinh khủng.
Giọng nói cũng trở nên rất dễ chịu, đặc biệt là ở giữa những cậu bé đã đổi giọng thành giọng vịt đực.
Khi đó, tôi là tên chạy vặt của Tần Từ.
Vì vậy, trong ngăn bàn của tôi, những bức thư tình nhỏ màu hồng dành cho Tần Từ bắt đầu mọc lên điên cuồng.
Nhưng Tần Từ đã không đọc bất kỳ cái nào trong số đó.
Sau đó, không biết người nào ném đá giấu tay đã lan truyền tin tức rằng Tần Từ có mối quan hệ bất thường với tôi.
Chúng tôi không học cùng lớp, nhưng thỉnh thoảng chúng tôi học thể dục cùng nhau.
Các bạn nam trong lớp của Tần Từ sẽ la hét vào những dịp tôi và Tần Từ xuất hiện chung.
Tiếng la hét to đến nỗi tai tôi đau luôn rồi.
Người viết bức thư cho Tần Từ đương nhiên còn đau tai hơn tôi.
Vì vậy, vào buổi tối khi tôi đang làm nhiệm vụ, tôi bị chặn lại trong nhà vệ sinh.
Người cầm đầu là cô em gái [1] đã viết thư cho Tần Từ.
[1] Bảm gốc 小太妹: là một từ của Đài Loan, vốn dùng để chỉ những cô gái khiêu vũ thoát y, sau này thì chỉ những cô nữ sinh lông bông (lưu manh, vô lại) hoặc là những cô nữ sinh chơi chung với bọn lưu manh vô lại.
Cô ta trang điểm không phù hợp với lứa tuổi của mình, đường kẻ mắt của cô ta trông giống y như hai que diêm vậy.
Cô ta nắm lấy cổ áo tôi, vẻ mặt hung ác: “Tránh xa Tần Từ ra.”
Tôi lập tức nói: “Được."
Bụng dưới chợt ùa qua hơi nóng.
Trong lòng tôi có dự cảm không lành, đang định nói gì đó thì...
Tần Từ xuất hiện trong nhà vệ sinh nữ.
"Cô đang làm cái gì thế!"
Cô gái đó không ngờ Tần Từ lại liều lĩnh xông vào phòng vệ sinh nữ, sắc mặt tái nhợt.
Tôi vừa định nói thì một người bạn của cô gái đó há hốc mồm chỉ vào chất lỏng màu đỏ rất rõ ràng do tôi mặc váy đồng phục học sinh: "Cô ấy...cô ấy...cô ấy! Cô ấy bị sảy thai sao?! "
Sảy thai... sảy em gái cô ý!
Tuổi còn nhỏ mà mạch nào phát triển kiểu gì vậy!
Vừa dứt lời, sắc mặt Tần Từ tái nhợt.
Không kịp tính toán với họ đã vội chạy đến, bế tôi lên và vội vã đưa đến phòng y tế của trường...
Vừa đi, vừa nói: "Giang Sênh, không sao, cố lên..."
Tôi bị treo trên vai cậu ấy, bị sốc đến mức không thể nói nên lời.
Một bên đánh cậu ấy, một bên đỏ bừng mặt không kìm được, khi đến phòng y tế của trường, tôi đã nôn thẳng vào thùng rác của bác sĩ.
Vị bác sĩ của trường nhìn thấy cảnh này đã cười phá lên, lúc này Tần Từ mới ý thức được đã xảy ra chuyện.
Mặc dù cậu ấy đã biết những kiến thức về s1nh lý và vệ sinh có liên quan từ lâu, nhưng dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên gặp phải.
Bác sĩ của trường là một bác sĩ nữ và đã giúp tôi lấy băng vệ sinh.
Tối hôm đó, Tần Từ thắt áo khoác của cậu ấy quanh eo tôi, tôi ngồi sau xe đạp của cậu ấy và được cậu ấy chở về nhà.
Tần Từ mặt vô cảm nói: "May mà cậu thấp."
Tôi: "Câm miệng."
Tần Từ cười trước, như bật công tắc nào đó, chúng tôi cùng cười.
Cơn gió buổi tối đầu hè thổi tung bộ đồng phục học sinh của cậu ấy, mùi xà phòng sạch sẽ tràn vào mũi tôi.
Khi tôi về đến nhà, căn nhà đúng như dự đoán, hoàn toàn tối om.
Bố mẹ tôi khởi nghiệp và mở một cửa hàng nhỏ. Công việc làm ăn phát đạt, luôn đi sớm về muộn.
Vào buổi tối, tôi đang giặt đồ.
Tần Từ gõ cửa nhà tôi, trên tay là một chiếc cốc giữ nhiệt màu hồng và một chiếc túi màu đen.
Cậu ấy đứng dưới ánh đèn lờ mờ nơi cầu thang, mặt hơi đỏ:
"Cái đó, chú Giang và thím Trương dạo này bận quá... còn cậu thì ngốc quá không tự lo cho mình được, tôi vừa mới đi tìm."
Tôi chộp lấy: "Dễ dàng vậy sao?"
Tần Từ hừ một tiếng, quát: "Yên tâm đi!"