Sau khi rời khỏi Lục Cảnh Viên, Sầm Tây vẫn quay về quán Chí Tử Bất Ngư.
Hai người nhìn nhau, Chu Thừa Quyết ngây người nhìn cô vài giây, sau đó dường như không tin rằng cô thực sự đang ngồi bên cạnh anh, anh dùng tay không bị bó bột véo sống mũi, cố gắng tỉnh táo hơn một chút.
Sầm Tây để điện thoại trên tay vịn của chiếc ghế sofa nhỏ, mỉm cười nhìn họ trò chuyện qua lại, náo nhiệt đến mức trang trò chuyện liên tục được đẩy lên, trong một khoảnh khắc, cô cảm thấy như mọi thứ đã trở lại thời điểm tốt đẹp nhất trước đây.
zcj: [Lại buồn ngủ rồi, ngủ thêm chút nữa, không trả lời cậu là tớ chưa tỉnh, nếu cậu muốn đến thì cứ tự vào, ở Vọng Giang.]
Tim Sầm Tây cũng đập nhanh hơn, cô hơi quay đầu lại, kết quả là đôi môi mềm mại của cô lướt qua má anh.
Sầm Tây nhìn chằm chằm vào hai mươi viên thuốc đủ màu sắc, kích cỡ khác nhau, cắn chặt môi, cảm giác tự trách dâng lên đến cực điểm.
zcj: [Cuộc gọi video, đối phương đã hủy.]
Chỉ khác là, cô không còn dám chủ động nói chuyện trong nhóm nữa.
Giọng nói của chàng trai có hơi khàn: “Gửi tin nhắn cũng chỉ trả lời một hai chữ.”
zcj: [Buồn ngủ, ngủ đây, đến nhé.]
zcj: [Cậu hơi lạnh lùng đấy, bị mất điện thoại à?]
zcj: [Tỉnh rồi.]
Tuy nhiên, bất ngờ là tối nay nó lại không mang giỏ kẹp tóc đến làm ồn đòi cô buộc tóc, mà ngậm lấy ống quần cô buông thõng đến mắt cá chân, từng chút từng chút kéo cô về phía phòng ngủ.
“Đói không?” Sầm Tây hỏi.
Chu Thừa Quyết rất nể mặt, ăn từng miếng một, Sầm Tây ngồi đối diện anh, tiếp tục móc vỏ tai nghe.
Trong lều, chậu hoa cẩm tú cầu vốn được đặt yên tĩnh trên bàn dài đã bị đập vỡ tan tành, mảnh vỡ của chậu hoa vương vãi khắp nơi.
Lý Giai Thư trả lời rất nhanh: [Cực kỳ rõ ràng luôn, bây giờ tớ đi bắn súng trăm mét cũng có thể giành huy chương vàng.]
Sầm Tây ngược lại thở phào nhẹ nhõm, không đợi anh trả lời, cô đeo cặp sách lên và tự mình đến Vọng Giang.
Sau khi cô ngồi ở cửa thay dép lê, Tiểu Lại Đây mới lờ đờ chạy ra đón cô, có lẽ đang ngủ, nghe thấy tiếng động quen thuộc của cô, cố gắng mở mắt chạy ra.
zcj: [Vẫn đang thi à? Rảnh thì gọi video lại cho tớ nhé.]
Nhưng không phải đi vào phòng ngủ của Chu Thừa Quyết, mà là phòng khách đối diện.
Trên tủ đầu giường có một cốc nước vẫn còn bốc hơi nóng, bên cạnh có một túi thuốc, có lẽ là dì giúp việc đã chuẩn bị cho anh trước khi đi sau khi dọn dẹp vệ sinh.
Chu Thừa Quyết hài lòng gật đầu, để cô sắp xếp, bảo anh quay lại nằm nghỉ thì anh sẽ quay lại nằm nghỉ.
Vì không dám nhìn kỹ, trước khi Giang Lan Y nói cho cô biết, cô đã không phát hiện ra số lần anh buồn ngủ và ngủ trong một ngày nhiều đến mức bất thường, thậm chí thậtc= ra không phải buồn ngủ, mà là choáng váng, không chịu đựng được phải nghỉ ngơi.
zcj: [Lại Đây lại làm loạn, ngậm kẹp tóc bắt tớ buộc tóc cho nó, tớ biết làm thế nào đâu, hình ảnh.]
Sau một hồi lộn xộn, anh lại nhìn về phía Sầm Tây đang ngồi.
Sầm Tây biết anh vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, dễ bị chóng mặt, thấy anh ăn xong liền giục anh quay lại nằm nghỉ.
“Cậu móc cái này để làm gì?” Chu Thừa Quyết thuận miệng hỏi một câu.
Tiểu Kiều phải cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn: [Được rồi, tớ tin rồi, làm ơn thu hồi tin nhắn này lại, không muốn biết chi tiết như vậy.]
Khoảng mười phút sau, thiếu niên trên giường bắt đầu có dấu hiệu tỉnh lại.
Trong lúc đó, Lý Giai Thư trong nhóm chat nhỏ liên tục lên kế hoạch ra ngoài chơi, một phút tag tất cả thành viên tám trăm lần.
Tin nhắn cuối cùng dừng lại ở chữ “ngủ”, Sầm Tây đoán anh có lẽ vẫn chưa tỉnh, ôm điện thoại suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn gửi cho anh một tin nhắn.
Nhưng mỗi lần tỉnh dậy, anh sẽ lập tức thông báo cho cô.
zcj: [Cuộc thi viết gì mà, viết ngay tại chỗ ra cả một cuốn sách à, phải mất nhiều thời gian thế, cười.]
Hoàng tử màn thầu nhỏ: [Vậy là có mấy hình?]
“Tối nay tớ không về.” Sầm Tây nói.
“Được.” Sầm Tây gật đầu, cúi đầu tăng tốc độ làm việc trên tay.
Sầm Tây không đề phòng, ngã vào ngực anh, chàng trai khẽ rên một tiếng, nhưng lực trên tay không hề buông lỏng chút nào.
Đến cửa, cô không bấm chuông mà trực tiếp nhập mật khẩu vào.
zcj: [Tớ tỉnh rồi, cậu ở đâu?]
Sợ anh suy nghĩ nhiều, Sầm Tây thỉnh thoảng sẽ trả lời một hai câu, nhưng hầu hết thời gian vẫn là màn độc thoại của anh.
Giang Kiều hỏi cô ấy: [Mắt cậu ổn không đấy?]
Sầm Tây thu dọn những thứ cần mang theo vào ba lô, lấy điện thoại ra, do dự một lúc lâu cuối cùng mới quyết định mở hộp thoại trò chuyện của Chu Thừa Quyết.
Chu Thừa Quyết bước xuống giường, xỏ dép lê nhanh chóng đi theo.
“Trước đây Giai Thư và Kiều Kiều nói trên mạng thấy loại vỏ tai nghe này, cảm thấy rất thích, tớ nói tớ biết làm, hứa sẽ làm cho họ mấy cái, dạo này bận quá, vẫn chưa làm xong.” Sầm Tây bình tĩnh trả lời anh.
Sầm Tây: “…”
zcj: [Lý Giai Thư ở nhà buồn chán quá, dạo này cậu ấy hồi phục khá tốt, mẹ cậu ấy cho phép cậu ấy ra ngoài hít thở không khí trong hai ngày, cậu xem nhóm chưa? Nghiêm Tự bảo tớ hỏi cậu có muốn đi chơi cùng không, nếu muốn thì cậu ấy sẽ tổ chức một buổi tụ tập, vừa hay mấy ngày nay có thi đại học, mấy đứa khác cũng không phải đi học.]
Trong nhà đèn sáng trưng, nhưng rất yên tĩnh, không thấy bóng dáng Chu Thừa Quyết đâu.
Giao diện chủ yếu là tin nhắn một chiều anh gửi đến, trong những ngày sau khi xảy ra chuyện, cô trả lời rất ít, thậm chí nhiều lúc, cô biết anh đã gửi tin nhắn, nhưng không dám mở ra xem.
Lý Giai Thư đã nghỉ ngơi nhiều ngày như vậy, tuy băng gạc trên đầu vẫn chưa được tháo, nhưng tinh thần của cô ấy đã tốt hơn Chu Thừa Quyết rất nhiều, tràn đầy năng lượng và sức sống, làm sao có thể để Nghiêm Tự dễ dàng chiếm thế thượng phong, lập tức đáp trả: [Hôm kia Nghiêm Tự thay quần trong phòng ngủ của tớ mà không kéo rèm cửa, tớ ở xa tận dưới vườn hoa, nhìn qua cửa sổ sát đất, vẫn có thể đếm chính xác có bao nhiêu hình Ultraman trên quần lót của cậu ấy.]
Chú chó nhỏ quả nhiên như Chu Thừa Quyết đã gửi trong tin nhắn WeChat, đầu tóc rối bù, không còn chút sự tinh tế nào như trước khi cô rời đi.
zcj: [Vẫn chưa về Nam Gia à?]
“Để hôm khác làm cũng được mà, muộn thế này rồi, cũng không gấp.” Chu Thừa Quyết thuận miệng nói.
“Tớ ở nhà cũng buồn chán lắm rồi, cùng nhau đi giải khuây một chút?” Chu Thừa Quyết lại bổ sung: “Nếu cậu không muốn đi, vậy tớ cũng không đi, chỉ cần nói với bọn họ một tiếng là được.”
Sầm Tây cũng như lúc anh vừa tỉnh dậy nhìn thấy, ngồi lại ghế sofa nhỏ đầu giường, tiếp tục móc vỏ tai nghe.
zcj: [Ngủ đây, đến nhé.]
Cô nói gì anh cũng làm theo, mấy ngày nay nhìn thấy thuốc là muốn nôn, bây giờ ăn cũng có động lực rồi.
“Cậu ngủ đi, tớ ở đây với cậu, tiện thể móc thêm một chút, nếu không tớ sợ không kịp.”
Hộp thoại im lặng một lúc lâu, phía trên màn hình cũng không xuất hiện dòng chữ “đối phương đang nhập…” ngay sau khi cô gửi tin nhắn như trước đây.
Sầm Tây sợ đè lên anh, cố gắng chống khuỷu tay vào mép giường, ngồi dậy khỏi ngực anh.
Mấy ngày nay đầu óc Chu Thừa Quyết choáng váng, lại nôn nhiều, thật ra không có khẩu vị lắm, nhưng nghe cô hỏi vậy, lập tức gật đầu: “Đói.”
Thấy vậy, Sầm Tây bèn đặt đồ trong tay xuống, đi đến bên giường anh, hơi cúi người xuống để xem tình hình của anh.
Sầm Tây làm rất nhanh, chỉ trong vài phút, một bát mì thơm phức nóng hổi đã ra lò.
Sầm Tây vừa lấy móc và cuộn len, kiên nhẫn tiếp tục móc chiếc vỏ tai nghe chưa hoàn thành, vừa thỉnh thoảng liếc nhìn vào nhóm, rồi cười theo những gì diễn ra trên màn hình.
Giây tiếp theo, Chu Thừa Quyết cũng không quan tâm tay mình còn đang bị thương, trực tiếp dùng một tay ôm lấy cô gái nhỏ đang tiến lại gần mình vào lòng.
zcj: [Tối nay ăn mấy món này, dì làm nhiều quá, nếu cậu về thì qua ăn cùng nhé, hình ảnh.]
“Tất nhiên, đâu phải đi thi.”
Không thể tin nổi mình lại đẹp trai đến thế: […]
zcj: [.]
Nghiêm Tự lập tức vạch trần: [Cậu thôi đi.]
zcj: [Xem chó không?]
“Khá tốt, cũng may là phát hiện sớm khối máu tụ trong não, đã được làm sạch, nếu không phát hiện muộn, thật sự có thể ảnh hưởng đến thị lực.” Chu Thừa Quyết nói: “Nhưng sau chuyện này, những hoạt động như buổi hòa nhạc, cậu ấy chắc chắn sẽ không thể tham gia nữa, trước đây chính là bị ngã khi đang xem hòa nhạc.”
Lều trên sân thượng nhỏ giờ là nơi duy nhất cô có thể tá túc.
Chưa mở mắt, lông mày anh đã nhíu chặt hơn một chút, sau khi hắng giọng khó chịu, anh nghiêng đầu, từ từ mở mắt, ánh mắt đột nhiên dừng lại.
zcj: [Tỉnh rồi.]
Chu Thừa Quyết quả thực vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, sau khi hưng phấn quá mức, cảm giác choáng váng lập tức ập đến dữ dội.
Sau khi hoàn thành mọi việc, trời cũng dần tối.
“Hả? Cái gì?” Sầm Tây không hiểu.
“Vậy cậu nghĩ sao?” Chu Thừa Quyết hỏi.
zcj: [Cuộc gọi video, đối phương đã hủy.]
zcj: [Buồn ngủ, ngủ tiếp đây, muốn tìm tớ thì cứ đến.]
Anh nghiêng đầu, vùi cả khuôn mặt vào hõm cổ cô, hít một hơi thật sâu, sau đó mới chịu buông cô ra một chút: “Cậu tự nói xem, đã bao lâu rồi cậu không đến đây?”
Cô gái mỉm cười, đặt đồ đạc trong tay xuống, ôm nó vào lòng, cẩn thận chải chuốt bộ lông rối bù của nó.
“Ừm.”
Cảnh tượng này, kể từ sau vụ tai nạn xe hơi, đã rất lâu rồi không còn thấy nữa, Chu Thừa Quyết vừa ăn mì vừa ngẩng đầu nhìn, không khỏi cong môi, rồi lại tiếp tục cúi đầu ăn.
“Có muốn đi chơi cùng không? Lý Giai Thư sắp phát điên rồi, nghe nói mấy hôm trước bố mẹ cậu ấy không cho cậu ấy đi quá xa, chỉ có thể chọn nơi gần đây, nên hình như đã liên hệ với ai đó, định đến khu nghỉ dưỡng của gia đình cậu ấy lần nữa, lần trước chúng ta đã cùng nhau đến đó, Kì Lưu Sơn Trang.” Chu Thừa Quyết hỏi: “Cậu có muốn đi không? Nếu muốn thì chúng ta cùng đi, vừa hay mấy ngày nay học sinh lớp 12 thi đại học, mọi người đều không phải đến trường.”
“Ừm, tớ xem rồi.” Sầm Tây cười cười, lại hỏi anh: “Tình hình của cậu ấy thế nào rồi?”
Cô đặt cặp sách xuống, ngồi xuống chiếc ghế sofa nhỏ bên đầu giường anh, cứ như vậy lặng lẽ ở bên cạnh anh.
Cam c: [Tỉnh chưa? Một lát nữa tớ qua.]
Trong lúc đó, Tiểu Lại Đây cuối cùng cũng ngậm kẹp tóc đến tìm Sầm Tây, chiếc kẹp tóc mà nó chọn tối nay vẫn là chiếc mà Sầm Tây đã móc cho nó cách đây không lâu.
zcj: [Trưa nay ăn cái này, mấy hôm nay dì qua Vọng Giang làm, hình ảnh.]
Tiểu Lại Đây dường như cũng cảm nhận được sự tinh tế của bầu không khí, không còn phấn khích như thường lệ, cũng ngoan ngoãn nằm trong lòng Sầm Tây, im lặng không nói.
zcj: [Ngủ rồi, có thời gian thì trả lời tin nhắn nhé.]
zcj: [Ngủ rồi, đến đây.]
Hơi thở của Chu Thừa Quyết ngừng lại một chút, sau đó đột nhiên cười nhẹ, nói một câu không đâu vào đâu: “Được rồi, tha thứ cho cậu.”
Sầm Tây đau lòng nhặt từng mảnh vỡ một cách cẩn thận, tìm ra từ đống đổ nát trong phòng nhỏ những chiếc kim móc và cuộn len mà cô đã mua trước đó để móc vỏ tai nghe cho Lý Giai Thư và Giang Kiều, đan một chiếc lưới đơn giản theo kích thước của chậu hoa, sau đó cẩn thận đặt hoa và đất trở lại chậu, rồi dùng lưới cẩn thận cố định từng mảnh vỡ.
Một tay Chu Thừa Quyết vẫn còn quàng trước ngực, cũng không cố gắng giành lấy, thấy cô bưng đến, chỉ dặn dò một câu: “Cẩn thận, đừng để bị bỏng.”
Sầm Tây không muốn làm người phá hỏng cuộc vui: “Vậy thì được, cậu chắc chắn hai người có thể đi chứ?”
Cửa phòng khách hé mở, Sầm Tây nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, thấy Chu Thừa Quyết đang nằm yên trên giường, thạch cao trên tay vẫn chưa tháo, đặt trên ngực, chân mày hơi nhíu lại, ngủ rất say.
“Vậy tớ nấu cho cậu bát mì.” Sầm Tây nói rồi đứng dậy ra khỏi phòng khách.
zcj: [Cuộc gọi video, đối phương đã hủy.]
Nhắc đến Lý Giai Thư, Chu Thừa Quyết cuối cùng cũng nhớ ra điều gì đó, hỏi cô: “Cậu đã xem tin nhắn Lý Giai Thư gửi trong nhóm chưa?”
Câu cuối cùng này, thực ra anh cố tình nhắc đến, anh hiểu tính cách của Sầm Tây, không muốn cô quá ôm đồm trách nhiệm vốn không thuộc về mình.
Thấy vậy, Sầm Tây giục anh uống thuốc, chàng trai buông cô ra, ngồi dậy dựa vào đầu giường, nhận lấy nước ấm cô đưa, ngửa đầu nuốt một hơi hết hai mươi viên thuốc.
Một bát mì nhanh chóng được anh ăn sạch, thật ra đã rất lâu rồi anh không ăn nhiều như vậy.
“Cậu cũng đi à?” Sầm Tây lo lắng cho tình trạng của anh.