Trải Qua Bao Thăng Trầm - Cửu Đâu Tinh

Chương 11: Cẩn thận




Đợt huấn luyện quân sự này ký túc xá vốn được phân theo lớp, nhưng có một số phòng không đủ người, nên có hiện tượng các lớp khác nhau ở chung.

May mắn những người ở chung phòng đều có tính cách hướng ngoại, nói chuyện vài câu là nhanh chóng thân thiết.

Thời học sinh đối với việc đi ngủ qua đêm tập thể luôn có một tình cảm đặc biệt.

Dù ngày thường đã quen ở khách sạn hạng sang, lúc này bảy tám người chen chúc trong một phòng giường tầng, cũng đều vô cùng hào hứng.

Một nhóm các cô gái trẻ sau khi rửa mặt tắt đèn nằm trên giường, không thể tránh khỏi việc buôn chuyện về các anh chàng đẹp trai.

Ba chữ Chu Thừa Quyết, trong những cuộc trò chuyện đêm khuya của ký túc xá nữ, tỷ lệ được nhắc đến gần như là 100%.

Khúc Niên Niên của lớp mỹ thuật biết được Lý Giai Thư và Chu Thừa Quyết là họ hàng, vội vàng lấy điện thoại ra: “Giai Giai, có thể cho tớ WeChat của Chu Thừa Quyết không?”

Lý Giai Thư đang bóc ống hút sữa, chưa kịp trả lời, Giang Kiều đã trực tiếp đáp thay cô ấy: “Lần trước cô ấy đã giới thiệu cho tớ, kết quả đến cả cô ấy cũng bị block đến tận bây giờ, à đúng rồi, đã được bỏ block chưa?”

Lý Giai Thư đã quen với việc này: “Chưa.”

Giang Kiều: “Phụt.”

“Vậy tớ viết thư tình cho cậu ấy vậy.” Khúc Niên Niên lại nói: “Trước đây toàn nghe nói cậu ấy đẹp trai, chưa tận mắt nhìn thấy, hôm nay ở dưới ký túc xá đã nhìn thấy ở khoảng cách gần, tớ còn nghĩ ra cả tên cho hai đứa con của tớ rồi.”

Giang Kiều tò mò hỏi: “Tên gì?”

Khúc Niên Niên: “Chu Ái Khúc, Khúc Ái Chu.”

“…”

“Cậu cũng mù chữ à.” Lý Giai Thư suýt phun ngụm sữa ra: “Vậy hai người không hợp đâu, cậu ấy cũng mù chữ, tớ thấy cậu ấy phải tìm một học bá có điểm Ngữ văn ít nhất một trăm bốn mươi để bổ sung cho nhau, nếu không con cái của hai người chắc đến già cũng không biết chữ.”

Khúc Niên Niên: “Tìm đâu ra người có điểm Ngữ văn một trăm bốn mươi chứ, chắc cả lớp tên lửa cũng không chọn ra được hai người.”

Giang Kiều, người từng trải, thở dài khuyên nhủ: “Đừng phí công viết thư tình nữa, cậu ấy ném thẳng luôn đấy, ồ -“

Nói đến đây, cô ấy mới nhớ ra chuyện mình nhờ Sầm Tây đưa thư tình: “Tây Tây, thư tình của tớ, cuối cùng cậu ấy có xem không?”

Sầm Tây vì giữ thể diện cho cô ấy, một lúc lâu không nói gì, định nói riêng với cô ấy sau.

Nào ngờ Giang Kiều này ngoại trừ trước mặt Chu Thừa Quyết thì mặt mỏng một chút, những lúc khác lại khá mạnh mẽ: “Không sao, cậu cứ nói thẳng đi.”

Sầm Tây không còn cách nào, đành nói hết sự thật.

“Tớ biết mà.” Giang Kiều không quá thất vọng: “Hồi nhỏ chắc Chu Thừa Quyết không phải học ở lớp nam đức đâu nhỉ.”

Lý Giai Thư tiện tay ném hộp sữa vào thùng rác: “Hồi nhỏ cậu ấy thật sự không học cùng chúng tớ.”

Cứ thế trò chuyện đến nửa đêm, phần lớn thời gian, Sầm Tây đều im lặng lắng nghe, chỉ khi được hỏi đến mới trả lời, đến đúng mười hai giờ là đi ngủ.

Ngày hôm sau, ngoại trừ Sầm Tây, không ai dậy nổi.

Cô nhìn đồng hồ, một mình đến căn tin mua tám phần bữa sáng mang về ký túc xá, sau đó mới gọi mấy cô tiểu thư dậy.

Ban đầu tưởng rằng đã để lại cho mọi người đủ thời gian, nhưng Sầm Tây vẫn đánh giá thấp khả năng trì hoãn của họ.

Một đám người chỉ bôi kem chống nắng thôi cũng mất nửa tiếng đồng hồ.

Cuối cùng, tám người đều lao ra khỏi cửa như không muốn sống.

Thể lực Lý Giai Thư kém, chạy không được mấy mét đã tụt lại phía sau.

Sầm Tây thấy vậy, cũng không quan tâm cô ấy có đồng ý hay không, quay lại nắm lấy cổ tay cô ấy, kéo cô ấy chạy như điên.

“Xong rồi, xong rồi.” Chạy được một nửa, Lý Giai Thư hét lên: “Tớ quên đội mũ rồi.”

Chuyện này tối qua Diệp Na Na còn dặn đi dặn lại trong lúc kiểm tra phòng, nhất định đừng quên đội mũ, đây là ở doanh trại, huấn luyện viên sẽ không nhân nhượng, quên một lần là phải chạy ít nhất năm vòng sân.

Nhưng càng nhấn mạnh thì càng dễ quên.

Mặt mày Lý Giai Thư ủ rũ, đang tuyệt vọng chuẩn bị quay lại ký túc xá lấy, thì nghe thấy Sầm Tây nói: “Cậu đi tập trung trước đi, tôi đi lấy.”

Nói xong liền quay đầu chạy ngược lại, không cho cô ấy cơ hội từ chối.

Khoảng chưa đầy hai phút sau, phía sau có tiếng bước chân chạy từ xa đến gần.

Lúc này Lý Giai Thư chạy đến chân mềm nhũn muốn nôn, quay đầu lại thấy Sầm Tây cầm mũ của cô ấy trở về, nước mắt lưng tròng.

Không ngờ giây tiếp theo, cô gái này đã chạy đến trước mặt cô ấy: “Lên đây, tôi cõng cậu, không thì không kịp mất.”

Sầm Tây còn gầy hơn cô ấy nhiều, xương trên lưng nhô ra đều cấn vào người, nhưng cõng cô ấy mà vẫn chạy như bay.

Lý Giai Thư chưa bao giờ muốn khóc như lúc này.

May mắn cuối cùng khi đến nơi, vẫn còn hai phút trước khi tập trung.

Lý Giai Thư khóc đến nấc cụt, ôm chặt cánh tay Sầm Tây liên tục xin lỗi: “Xin lỗi, hức, tớ, tớ, hức, sau này tớ đều, hức, mỗi ngày tớ đều, hức, sẽ nói chuyện với cậu!”

“…”

“Thế thì cậu ấy sẽ bị cậu làm phiền chết mất.” Mặt mày Chu Thừa Quyết tối sầm, kéo cô ấy ra, đưa chai nước cho Sầm Tây.

Sầm Tây không uống, định đưa cho Lý Giai Thư, lại bị Chu Thừa Quyết ngăn lại: “Cậu uống của cậu đi, đừng quan tâm cậu ấy.”

Buổi sáng chủ yếu dành để tập đứng nghiêm.

Giờ nghỉ giữa buổi, các cô gái ngồi xuống bãi cỏ, cùng nhau bôi kem chống nắng.

Lý Giai Thư không quan tâm đến mình, chỉ chăm chăm giúp Sầm Tây bôi, vừa bôi vừa nói: “Hình như tớ vẫn chưa tự giới thiệu với cậu.”

Cô nàng này sĩ diện, quả thật đã kìm nén nhiều ngày.

“Tớ tên Lý Giai Thư chắc cậu biết rồi nhỉ.”

“Ừ.”

Lý Giai Thư cuối cùng cũng mở lời, đắc ý nói: “Giai Thư mười hai cuốn, cuốn cuốn có tên gia.” (Mười hai cuốn Giai Thư, cuốn nào cũng có tên ta).

“Mặc dù không phải Gia đó cũng không phải Thư kia.”

“…”

Sầm Tây im lặng hai giây: “Thật ra cũng không phải là Gia Thư.”

“Hả?” Lý Giai Thư ngơ ngác, lời giới thiệu này cô đã dùng từ nhỏ đến lớn mà!

“Quân thư mười hai cuốn…”* Sầm Tây cố gắng nhịn cười, lặng lẽ chỉ ngón tay về phía Chu Thừa Quyết, nói: “Cậu với cậu ấy là họ hàng à?”

* Câu gốc: “军书十二卷,卷卷有爷名” (Quân thư thập nhị quyển, quyển quyển hữu gia danh) có nghĩa là “Mười hai cuốn quân thư (giấy gọi nhập ngũ), cuốn nào cũng có tên cha”. Câu này nằm trong bài thơ “Mộc Lan Thi” (木兰詩), một tác phẩm dân gian nổi tiếng của Trung Quốc. Trong bài thơ, câu này xuất hiện khi Mộc Lan nhìn thấy giấy gọi nhập ngũ của triều đình và phát hiện tên cha mình có trong đó. Vì cha đã già yếu và không có anh trai, Mộc Lan quyết định cải trang nam giới để thay cha tòng quân.

Lúc này, thiếu niên đang nằm nghỉ ngơi phía sau cô, một tay gối dưới cổ, một tay che mắt.

Cô nghĩ rằng sẽ không để ý, nhưng không ngờ giây tiếp theo, Sầm Tây cảm thấy sau gáy mình bị ai đó vỗ nhẹ, bên tai vang lên giọng nói trầm quen thuộc của Chu Thừa Quyết: “Bây giờ cậu chửi người khó nghe thật đấy.”

Lý Giai Thư vẫn chưa kịp phản ứng: “Sao vậy?”

Nghiêm Tự nhìn cô ấy như nhìn kẻ ngốc: “Nói hai người đúng là họ hàng, mù chữ là do gen di truyền.”

“…”

Mù chữ thì mù chữ, chị Tây của cô nói gì cũng đúng.

Vài ngày huấn luyện quân sự trôi qua trong chớp mắt, có lẽ để lại ấn tượng tốt cho mọi người, một ngày trước khi kết thúc huấn luyện quân sự, đồ ăn ở căng tin cuối cùng đã thay đổi sự nhạt nhẽo, có phần phong phú hơn một chút.

Doanh trại quản lý khép kín không thể ra ngoài mua đồ ăn, vừa giải tán, học sinh như những con sói đói vồ lấy căng tin.

Lý Giai Thư tay trái kéo Sầm Tây, tay phải kéo Giang Kiều, cũng đang định chạy, kết quả mới chạy được vài bước, đã thấy Nghiêm Tự và Chu Thừa Quyết đi trước bị mấy cô gái chặn lại.

Lý Giai Thư không lấy làm lạ: “Lại có cô gái để ý đến Chu Thừa Quyết rồi.”

Kết quả vừa dứt lời, đã thấy một trong số những cô gái đó lại đưa thư cho Nghiêm Tự.

Lý Giai Thư dừng bước, lẩm bẩm: “Ánh mắt gì thế này, vậy mà cũng có người viết thư tình cho Nghiêm Tự.”

Sau đó, cô ấy lại như không có chuyện gì xảy ra, kéo hai người tiếp tục chạy về phía nhà ăn.

Lúc này trước cửa sổ nhà ăn đã có không ít người, mấy người vất vả xếp hàng mười phút, sắp đến lượt lấy đồ ăn thì đột nhiên có hai nam sinh chen vào.

Lý Giai Thư vốn đã bực bội, nhất thời nổi nóng: “Chen hàng cái gì?!”

“Xin lỗi nhé, chúng tôi là con trai ăn nhiều, cho chúng tôi lấy trước nhé.” Hai người nói với giọng điệu trêu chọc.

Lý Giai Thư chưa bao giờ thua trong việc cãi nhau: “Đến chó còn biết xếp hàng, không ngờ có người lại không biết.”

“Mày chửi ai là chó đấy?!” Đối phương theo bản năng giơ khay cơm lên, nhưng chưa kịp vung tay thì Nghiêm Tự đã kéo Lý Giai Thư ra sau lưng mình.

Khi kịp phản ứng, Nghiêm Tự đã học theo câu nói trêu chọc của hai người kia: “Xin lỗi nhé, chúng tôi cao hơn, ăn nhiều hơn mấy người một mét bảy các cậu, cho chúng tôi lấy trước nhé.”

Nói xong, cậu ta chỉ vào mình một cách cà lơ phất phơ: “Một mét tám chín.”

Lại chỉ vào Chu Thừa Quyết bên cạnh: “Người này, một mét chín mốt.”

Giang Kiều bên cạnh bật cười “Phụt” một tiếng, không nhịn được chế nhạo hai người chen hàng: “Ăn nhiều mà sao chỉ cao có một mét bảy vậy.”

Xung quanh không ít bạn học cũng cười theo, hai người bị mất mặt trước mặt mọi người, mặt mày đen sì bỏ ra khỏi nhà ăn.

Vở kịch nhỏ nhanh chóng kết thúc, mọi người theo thứ tự xếp hàng lấy thức ăn rồi ngồi cùng nhau, kết quả Lý Giai Thư vừa thấy Nghiêm Tự ngồi xuống liền bưng khay cơm sang bên cạnh.

Giang Kiều chớp mắt: “Sao cậu lại không để ý đến Nghiêm Tự, vừa nãy cậu ấy còn bảo vệ cậu mà?”

“Ôi chao, thư tình có tác dụng gì đâu.” Thấy Lý Giai Thư không nói gì, Giang Kiều vội vàng an ủi: “Cậu xem tớ đã viết cho Chu Thừa Quyết bao nhiêu lá thư rồi, cậu ấy chẳng thèm quan tâm.”

Lý Giai Thư tức giận nói: “Tớ còn chưa từng nhận được thư tình, tại sao cậu ấy lại nhận trước! Thẩm mỹ có vấn đề!”

“…?” Tình cảm của cậu sao lại so sánh với cậu ấy?

Buổi chiều huấn luyện kết thúc, Lý Giai Thư ủ rũ được Giang Kiều dắt về ký túc xá, trên đường điện thoại trong túi rung lên hai lần, cô ấy lấy ra xem một cách chán nản, mắt đột nhiên sáng lên: “Hai người đi trước đi.”

“Sao vậy?”

“Tớ cũng phải đi nhận thư tình đây! Xem Nghiêm Tự còn gì để đắc ý trước mặt tớ nữa.”

Sầm Tây nhìn bóng dáng Lý Giai Thư rời đi một mình, trong lòng không hiểu sao có chút bất an.

Sự bất an này kéo dài đến tận trước bữa tối, Lý Giai Thư vẫn chưa về, Sầm Tây vội vàng nói với Giang Kiều: “Cậu gọi cho Giai Thư đi? Tôi luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ.”

“Kỳ lạ gì?” Giang Kiều không hiểu, nhưng vẫn nghe lời lấy điện thoại ra.

Mấy cuộc gọi liên tiếp đều không kết nối được.

Sắc mặt Sầm Tây thay đổi: “Gọi cho Chu Thừa Quyết đi.”

“Tớ bị cậu ấy chặn rồi.”

“Vậy gọi cho Nghiêm Tự.”

“Ồ ồ!”

Giang Kiều ở lại gọi điện thoại, Sầm Tây đã chạy đến ký túc xá nam trước.

Cô chạy rất nhanh, đang định lên lầu thì đụng phải một lồng ngực rắn chắc.

“Xin lỗi xin lỗi.” Cô gái thậm chí không ngẩng đầu lên, lúc này cô hoàn toàn không có tâm trí để ý xem mình đã đụng phải ai.

“Làm gì vậy, đến ký túc xá nam cũng dám xông vào?” Giọng điệu lười biếng quen thuộc vang lên trước mặt, Sầm Tây đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, ngay cả sự hoảng loạn cũng giảm đi không ít.

“Giai Thu, Giai Thu có thể gặp rắc rối rồi.”

Khu huấn luyện quân sự không lớn, lại là kiểu khép kín, tìm người thật ra không khó.

Mọi người chia nhau ra tìm, Sầm Tây vì không có điện thoại, không được phép hành động một mình, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo Chu Thừa Quyết.

Mười phút sau, Chu Thừa Quyết nhận được điện thoại của Nghiêm Tự, nói với Sầm Tây: “Tìm thấy rồi.”

Khi hai người đến phòng dụng cụ phía sau khu huấn luyện, Lý Giai Thư đang mếu máo mắng Nghiêm Tự: “Cậu là đồ khốn nạn sao lại đến muộn thế này hu hu!”

Cửa phòng dụng cụ bị khóa, Lý Giai Thư không thể ra ngoài, lúc này Nghiêm Tự đang dùng điện thoại soi sáng để nghiên cứu cách mở khóa, mặc cho cô ấy mắng cũng không nói lại.

Chu Thừa Quyết bước tới nhận lấy chiếc điện thoại đang chiếu sáng, mặt không cảm xúc nhìn cậu ta loay hoay một lúc, bình tĩnh nói: “Loại khóa này nếu bị khóa từ bên ngoài, không có chìa khóa thì phải cùng lúc mở từ trong ra ngoài mới được.”

Sầm Tây nghe vậy liền đến gần xem: “Loại này đúng là phải phối hợp từ hai phía.”

Nói xong, cô lấy ra hai cây kim nhỏ từ hộp kim chỉ mang theo bên mình.

Sắc mặt Nghiêm Tự hơi trầm xuống: “Lý Giai Thư không mở được, cô ấy căng thẳng đến mức giọng nói run rẩy, hơn nữa cô ấy cũng chưa từng làm việc này.”

Sầm Tây ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ cao gần sát trần nhà, Nghiêm Tự nhìn theo ánh mắt của cô: “Không thể trèo ra được, quá cao, bên trong không có chỗ để đặt chân, vừa nãy tôi cũng đã thử, quá hẹp, không vào được.”

“Tôi có thể vào được.” Sầm Tây đột nhiên lên tiếng: “Tôi gầy hơn, các cậu giúp một tay, tôi có thể vào được.”

“Sầm Tây.” Chu Thừa Quyết nhíu mày.

“Không sao.” Cô gái bình tĩnh nói: “Trước đây tôi thường bị nhốt, mỗi lần đều là tự mình thoát ra, đã mở nhiều loại khóa, loại này tôi cũng đã nghiên cứu qua.”

Thiếu niên nhìn cô chằm chằm nửa phút, cuối cùng cau mày đi đến trước mặt cô ngồi xổm xuống, vác cô lên vai: “Cẩn thận một chút.”

“Ừm.”

Cô quả thật rất gầy, một cái cửa sổ cao hẹp như vậy cũng có thể dễ dàng chui vào được.

Tiếng động khi cô gái nhảy xuống khá lớn, Chu Thừa Quyết không nhìn thấy tình hình bên trong, không kìm được mà siết chặt lòng bàn tay.

“Tây Tây hu hu…”

“Không sao, bọn họ đều ở bên ngoài.” Sầm Tây trước tiên an ủi Lý Giai Thư đang khóc như mưa.

Một lát sau, khe cửa truyền đến giọng nói yếu ớt của cô: “Tôi sờ thấy khóa rồi, Chu Thừa Quyết?”

“Tôi đây.”

Hai người phối hợp rất ăn ý, không đến hai phút, ổ khóa đã bị hai cây kim nhỏ mở ra dễ dàng.

Nghiêm Tự nhanh chân bước vào phòng dụng cụ tối om, nói lời cảm ơn với Sầm Tây, nhanh chóng đưa Lý Giai Thư ra ngoài.

Cậu ta nhìn Chu Thừa Quyết.

Chu Thừa Quyết chỉ bảo cậu ta đưa người đi trước.

Lý Giai Thư sợ đến mức không còn sức đi, nhưng vẫn còn sức để ấm ức tố cáo: “Tớ sắp chết đói rồi, sao giờ cậu mới phát hiện ra tớ…”

Nghiêm Tự kiểm tra cô ấy, thấy không bị thương gì, cũng không nhịn được mà mắng một câu: “Để xem lần sau cậu còn dám chạy một mình đi thu thư tình gì nữa không, không có não à?!”

“Chỉ có cậu mới được nhận thư tình à? Sao tớ lại không có.”

“Được rồi, được rồi, tôi viết cho cậu nhé? Cậu muốn mấy lá? Ba nghìn chữ có đủ không?”

“Ai cần cậu viết chứ…”

Tiếng cãi nhau của hai người dần dần xa đi.

Sầm Tây ngồi im lặng sau cánh cửa tối đen.

Trong phòng dụng cụ bỗng chốc yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Một lát sau, tiếng bước chân quen thuộc dừng lại trước mặt cô.

Cô gái ngẩng đầu lên ngạc nhiên: “Sao cậu còn ở đây?”

“Tôi đi rồi để cậu một mình ở đây.” Thiếu niên lạnh lùng nói: “Nếu lại bị nhốt bên trong, còn phải quay lại mở khóa nữa à?”

“Sẽ không đâu, tôi không sao.” Sầm Tây nhẹ giọng nói: “Cậu mau đến căn tin đi, đến muộn sẽ không còn gì ăn đâu.”

“Cậu không sao? Nhảy xuống đây cao năm mét đấy.” Chu Thừa Quyết lần đầu tiên không biết nên dùng giọng điệu gì để nói chuyện với cô: “Cậu có thể coi trọng bản thân mình một chút được không?”

“Bây giờ cậu có thể tự đứng dậy không?”