Trải Nghiệm Hung Trạch

Chương 67: Chuyện Cũ






Tuy rằng không phải lần đầu tiên biết Phó Uyên là người có tầm nhìn xa trông rộng, nhưng lần này không thể không nói thêm tài khoản của Hạ Dung thật sự là có tầm nhìn xa trông rộng.
Trong mỗi đoàn đội luôn có một hai người hỏi thăm vừa dễ truyền bá, Giả kế toán thành thật như vậy bảo bọn họ hỏi Hạ Dung, nhất định là vị đại tỷ này biết chi tiết nhất.
Dù sao cũng không đến buổi tối, Từ Ngư liền mở khung chat nhắn tin cho Hạ Dung.
Nhưng mà nửa tiếng đồng hồ, Hạ Dung vẫn chưa trả lời tin nhắn của anh.
"Vị đại tỷ này không xem điện thoại di động sao?" Từ Ngư bất đắc dĩ nói.
Phó Uyên cũng không để ý tới anh, Từ Ngư đi qua chọc bả vai Phó Uyên nói: "Phó Uyên, chúng ta hiện tại làm sao bây giờ? "
Tư liệu có thể tìm đều tìm, nói thật, viện y tế này thật sự không đáng kể, tin tức trên mạng rất ít, hơn nữa bản thân trấn An Bình chính là trấn nhỏ tiếp theo của Bạc Thành không có điểm ký ức đặc thù gì, nếu không phải xây dựng sân bay, chỉ sợ trấn này sẽ tiếp tục yên lặng không tiếng động, sau khi dân cư chậm rãi xói mòn, biến mất trong trí nhớ của đại đa số mọi người.
"Chờ." Phó Uyên trả lời vô cùng đơn giản.
Từ Ngư thở dài, vì thế anh lựa chọn ngủ, dù sao buổi tối cũng không ngủ được, nhanh chóng thừa dịp hiện tại ngủ một lát.
Sau khi nằm xuống, chỉ chốc lát sau Từ Ngư đã tiến vào mộng tưởng.

Phó Uyên tháo kính ra, người của Huyền Tâm đối với sự kiện nhân ngẫu và sự kiện Quỷ Vương cũng không có nhiều đầu mối, đây mới là điều khiến người ta lo lắng nhất.
Dưới sự bình tĩnh ấp ủ sóng ngầm mãnh liệt, nhưng người trên mặt hồ lại chỉ có thể nhìn thấy một ít sóng biển.
Phó Uyên đứng dậy, cũng tính toán ngủ trước một lát, cậu và Từ Ngư ở bên cạnh giường rất gần, Từ Ngư ngủ được coi là nhu thuận.
Từ lần trước Từ Ngư bỗng nhiên tỏ tình với mình, Phó Uyên theo bản năng lảng tránh chuyện này.
Đối với Phó Uyên mà nói, cậu ở thế giới tựa như một người ngoài cuộc, hỉ nộ ái ố phảng phất chỉ là vật phụ của thân thể, có cũng không có cũng không.
Kỳ thật, sau khi trải qua mất đi, lại thấy được rất nhiều người sinh bách thái, Phó Uyên chỉ lựa chọn phương thức thoải mái nhất để sống.
Nhìn chằm chằm Từ Ngư trong chốc lát, Phó Uyên xốc chăn lên nằm xuống và nhắm mắt lại.
Khoảng 10 giờ, Từ Ngư bị rung động của điện thoại di động bên gối đánh thức.
Anh mò mẫm mở điện thoại di động ra, phát hiện Hạ Dung rốt cục trả lời tin nhắn.
Hạ Dung: Xin lỗi, đi chơi với con, không nghe thấy điện thoại di động đổ chuông.
Từ Ngư nháy mắt vài cái, sau khi tỉnh táo gửi tin nhắn cho cô, hỏi về chuyện năm đó.
Ai ngờ hắn cũng không lập tức nhận được thư trả lời của Hạ Dung, nhưng một phút sau Hạ Dung trực tiếp gọi điện thoại tới.
Từ Ngư sửng sốt, nhìn phó Uyên bên kia, Phó Uyên còn đang ngủ.
Vì vậy, anh lặng lẽ ra khỏi cửa với điện thoại di động của mình.
"Này, chị Hạ nói xem." Từ Ngư đứng trong sân, lúc này đèn trong sân đều sáng lên, trên bầu trời treo một vầng trăng dây, đại khái là trong trấn ánh đèn ít, Từ Ngư có thể nhìn thấy rất nhiều ngôi sao.
Trong điện thoại, Hạ Dung tựa hồ có chút do dự, nhưng Từ Ngư còn chưa tới gần hỏi, Hạ Dung đã tự mình nói.
Từ Ngư nhìn tinh không, nghe Hạ Dung kể lại, đầu dây bên kia còn có thể nghe được thanh âm của tiểu hài tử.
Ba năm trước, trong bệnh viện y tế quả thật đã xảy ra một chuyện lớn, lúc đó đã chết một tiểu y tá tạm thời tuyển dụng, tuổi còn trẻ, chưa tới hai mươi lăm tuổi.
Cô bé đến làm việc cũng không có một năm, khi cô qua đời là thời điểm lạnh nhất của mùa đông, khi đó viện y tế sử dụng lò sưởi.
Mà vấn đề cũng chính là xuất hiện trên lò sưởi, phỏng chừng là cô gái kia chưa từng dùng bếp, cho nên thao tác không đúng cách, ngộ độc carbon monoxide.
Sáng sớm hôm sau, khi y tá cùng ký túc xá phát hiện, mọi người đều bị cảm lạnh.
Chuyện này vừa xảy ra, rất nhanh đã có người đến điều tra, người nhà cô gái cũng náo loạn.

Cuối cùng mất tiền, viện trưởng lúc đó cũng bị xử lý, từ đó về sau, tất cả lò sưởi đều được đổi thành điều hòa không khí.
Bởi vì là chuyện xấu, hơn nữa lãnh đạo hai ba năm một đổi, hơn nữa điều động nhân sự, cho nên người biết chuyện này cũng không tính là nhiều.
"Cùng ký túc xá? Vậy sao người kia không sao chứ? "Từ Ngư nghi hoặc nói.
Hạ Dung tựa hồ cười lạnh một chút: "Một người khác không học giỏi, luôn là đêm không về túc, nếu như ngày đó cô ấy ở đây, cô nương này không chừng không có việc gì.

"
"Có thể hỏi một chút là ai không?" Từ Ngư hạ thấp thanh âm.
"Còn có thể có ai, Phùng Huỳnh, cũng không biết người đàn ông cưới cô ấy kia biết chuyện trước kia của cô ấy, còn có thể muốn cô ấy sao?" Hạ Dung tựa hồ đã bật chế độ nói chuyện.
Từ Ngư vốn định cúp điện thoại, ai ngờ Hạ Dung đã nói lên cấp trên, liền thao thao bất tuyệt.
Buổi tối trấn An Bình còn có chút lạnh, Từ Ngư ăn mặc đơn bạc, anh nghe Hạ Dung nói Phùng Huỳnh lúc trước cùng những vị bác sĩ kia kia mập mờ không rõ, lại quyến rũ mấy người phụ nữ có chồng linh tinh.
Chuẩn bị tìm cớ cúp điện thoại, Từ Ngư bỗng nhiên lại nghe thấy cô nói: "Cuộc sống riêng tư loạn vô cùng, đều ở trong viện đã từng phá thai."
"Nàng đã từng phá thai?" Từ Ngư hỏi.
Hạ Dung dừng lại: "Là có chuyện như vậy, bất quá lúc ấy chúng ta cũng là suy đoán.

Kỳ thật rất nhiều nữ đồng nghiệp có loại tình huống này, ngoài ý muốn mang thai thật sự không ít, nhưng đó là rất nhiều năm trước, lúc ấy trên trấn này muốn mua đồ dùng kế sinh không dễ dàng, ai, nam nhân tạo nghiệt, nữ nhân gặp tai nạn, nhưng Phùng Huỳnh thì khác, nàng hoàn toàn là mình không học tốt.

"
Cô nói xong đứa nhỏ tựa hồ náo loạn, Hạ Dung liền cúp điện thoại, Từ Ngư kỳ thật rất khó tưởng tượng cô nhắc tới có một số chuyện.
Bạc thành thị cũng là đô thị lớn, nếu không phải đến An Bình trấn, anh cũng sẽ không biết phía dưới thành phố lớn như vậy, còn có loại này có chút lạc hậu trấn nhỏ.
Từ Ngư chuẩn bị trở về phòng, ai ngờ vừa xoay người, ngay tối hôm qua cùng một vị trí, anh nhìn thấy bóng đen ôm đứa trẻ kia.


Cả người Từ Ngư đều cứng ngắc, sau lưng lông tơ dựng thẳng.
Đúng lúc này, mấy cái đèn pha trong viện lóe lên vài cái đều tắt.
Từ Ngư lui về phía sau vài bước, phục hồi tinh thần lập tức vào phòng, Phó Uyên đã đứng lên.
"Tới rồi." Từ Ngư nói với Phó Uyên.
Phó Uyên "Ừ" một tiếng, hai người ra khỏi phòng, giằng cấm với bóng đen kia trong chốc lát, phát hiện bóng đen kia chỉ đứng.
"Đừng để ý oán linh này, trước tiên đi xem những cái kèn kia." Phó Uyên nói.
Từ Ngư gật đầu, cùng Phó Uyên đi đến vị trí kèn, lúc này đây, bọn họ ngồi xổm canh giữ vị trí kèn.
Nhưng một giờ trôi qua, bóng đen từ từ biến mất, tiếng khóc của đứa bé vẫn không xuất hiện.
"Oán linh biến mất." Từ Ngư nhìn ánh đèn sáng lên lần nữa trong sân nói.
Phó Uyên gật đầu, Từ Ngư ngáp một cái nhìn đồng hồ nói: "Ngày hôm qua lúc còi vang lên là một chút, lúc này một chút cũng đã qua, còn không có động tĩnh.

"
"Chờ một chút đi." Phó Uyên nói.
Nhưng mà lại một giờ trôi qua, vẫn không có tiếng động, Từ Ngư đã mệt mỏi không mở được mắt.
"Thay phiên nhau nhìn đi, anh đi về ngủ trước." Phó Uyên bỗng nhiên nói.
Từ Ngư gật gật đầu, lừa người là, suốt một đêm, không có bất kỳ tiếng khóc của trẻ con nào, sau nửa đêm Từ Ngư trông coi trời sắp sáng thì tâm tình vô cùng ảm đạm.
Kỳ quái, sao lại cố tình hôm nay không có tiếng khóc?.