Trải Nghiệm Hung Trạch

Chương 47: Giải Cứu






Thị trấn Hoa Khai cũng không có chuyến bay hoặc tàu hỏa trực tiếp, Từ Ngư bọn họ chỉ có thể bay đến tỉnh lận, sau đó ngồi tàu hỏa đến thành phố, sau đó từ thành phố ngồi xe đưa đón đến thị trấn Hoa Khai.
Bọn họ đổi chuyến giữa đường cũng không quá một giờ, có thể nói là ngựa không ngừng vó.
Thị trấn Hoa Khai bởi vì phát triển dự án du lịch, bởi vậy mấy năm trước đã xây dựng đường lớn, xe đưa đón ngược lại không xóc nảy, Từ Ngư có thể dọc theo đường đi không nghỉ ngơi tốt, rất không may bị say xe.
Anh đã ở khu nghỉ ngơi giữa đường đem mọi thứu có thể nôn đều nôn ra, nhưng khi xe khởi động, vẫn là đầu váng buồn nôn.
"Ăn cái này đi." Phó Uyên đem một viên thuốc từ trong màng nhôm bóc ra đưa cho Từ Ngư, Từ Ngư suy đoán là Phó Uyên xuống xe mua thuốc say xe.
Anh cầm lấy lấy ăn, sau đó khó chịu nhắm mắt lại tựa vào ghế ngồi, thuốc say xe tựa hồ có chút tác dụng, làm cho Từ Ngư có chút buồn ngủ.
Lúc tỉnh lại lần nữa, cả người anh đều tựa vào trên vai Phó Uyên, trên người còn khoác áo khoác của Phó Uyên.
Cái này có chút ái muội, Từ Ngư trong lòng quái lạ, anh ngẩng đầu nhìn về phía Phó Uyên, phát hiện Phó Uyên cũng tựa vào lưng ghế ngủ thiếp đi.
Kéo rèm che nắng ra, bên ngoài không biết từ lúc nào trời âm u, mưa nhỏ tí tách, xa xa có một đám mây đen nặng nề, bọn họ đang đi về phía mây đen.
Trong lòng Từ Ngư dâng lên bất an khó có thể diễn tả thành lời, đứng ở vị trí biển báo giao thông là một đứa trẻ mặc quần áo chào đón màu đỏ, mặt cô trắng bệch, xe phóng nhanh qua, đèn lồng trong tay đứa nhỏ kia lóe lên ánh sáng xanh quỷ dị.

Từ Ngư dụi dụi mắt, nhìn về phía sau, cũng không có tiểu hài tử, anh nghĩ có phải là ảo giác do say xe hay không.
"Lập tức đến rồi." Thanh âm Phó Uyên bỗng nhiên vang lên, Từ Ngư thu hồi tầm mắt buông rèm xuống.
"Trời mưa, đi quá nhanh, cũng không mang theo ô." Từ Ngư nói.
Phó Uyên nhìn về phía trước, thấy một đám mây đen, mi tâm nhíu chặt, Từ Ngư thấy anh không nói lời nào, mở điện thoại di động ra không biết gửi tin nanh cho ai, âm thanh thông tin vẫn vang lên.
Hoa Khai Trấn mưa càng lớn, lúc Từ Ngư xuống xe trong lòng tim hồi phục, anh cảm nhận được một loại địch ý.
"Phó Uyên, nơi này không thích hợp." Từ Ngư vẻ mặt nghiêm túc nói, không biết có phải là anh nửa con kêu bước vào Âm giới hay không, anh có thể cảm nhận được một số thứ đã từng chưa từng cảm thụ qua.
Phó Uyên gật đầu: "Khắp nơi đều là quỷ khí, chuyện lần này, khó làm."
Nói xong cậu xách túi đi vào bên trong, Từ Ngư đi theo phía sau cậu, anh nhìn thấy trên cổ tay Phó Uyên quấn quanh Bồ Đề Châu, trên hạt châu kia xâu một cái chuông, không đi một bước cũng sẽ phát ra tiếng vang thanh thúy.
Tiếng vang này có một loại lực lượng, Từ Ngư thậm chí cảm giác Phó Uyên cùng điểm mưa chung quanh anh so với nơi khác nhỏ hơn rất nhiều.
Họ đã gặp một người mù với một cây gậy gỗ, người đứng giữa con đường và nói với họ, "Ngài ấy không chào đón các người."
"Dương gian cũng không hoan nghênh vật âm gian." Phó Uyên nức bầm nói.
Chung Mù Tử lắc đầu: "Oan quỷ ngàn năm, các ngươi vẫn nên rời đi thì tốt hơn, nếu không sẽ chỉ rước hoạ vào thân mà thôi.

"
"Xưa có quỷ dựa vào ác hổ, ngươi thân là người trong Huyền môn, chẳng lẽ muốn giúp quỷ quật phá?" Phó Uyên nhìn thẳng Chung Mù Tử, ngữ khí thập phần lăng nhiên.
Chung Mù Tử thở dài: "Đây đều là nhân quả, tôi chỉ là không muốn nhìn người vô tội chết thảm, về phần những thứ khác, đó đều là mạng."
Phó Uyên lắc đầu, không muốn tranh cãi nữa, Từ Ngư suy đoán người này biết cái gì, nếu không sẽ không ngăn cản bọn họ nói nhiều như vậy.
Nhưng nhìn thái độ của ông ta, khẳng định sẽ không nói những gì mình biết nói cho bọn họ biết.
Hai người lướt qua Chung Mù Tử đi về phía nhà Khổng Xuân, dọc theo đường đi Từ Ngư ngửi thấy một loại hương hoa nồng đậm, anh nhìn những cái lều lớn kia, biết bên trong đều là hoa cỏ.
Trước đây đã thấy trên mạng, Hoa Khai trấn khắp nơi đều là hoa tươi.

Đi tới cửa nhà Khổng Xuân, Phó Uyên gõ cửa, không ai đáp ứng.
Phó Uyên vì thế nói: "Tôi là người Vương Quyền phái tới." Sau
một thời gian, cánh cửa từ từ mở ra, bên trong xuất hiện một người đàn ông tái nhợt với đôi mắt xanh xao, hai mắt vô thần.
"Các cậu có thể cứu tôi không? Nếu không thể, hoặc rời nhanh khỏi nơi này thì tốt hơn, tôi không muốn liên luỵ đến người khác.

"Khổng Xuân hữu khí vô lực nói, hai nam nhân trước mắt đều có chút trẻ tuổi, anh thật sự không có lòng tin gì.
Phó Uyên nói: "Thử trước, bất quá trước đó, trước tiên phải đưa anh rời khỏi Hoa Khai trấn.

"
Rời đi? Mí mắt Khổng Xuân nâng lên, tựa hồ nghe được chuyện gì không thể tưởng tượng nổi.
Phó Uyên gật đầu, cậu không giải thích nhiều, trực tiếp đẩy cửa cùng Từ Ngư đi vào.
Vào phòng, tiếng mưa bên ngoài nhỏ, Khổng Xuân háo hức hỏi: "Tôi thật sự có thể rời đi? Nhưng những ngày này tôi không thể đi ra ngoài."
"Nhất Diệp che mắt, che khuất trước mắt ngươi đều là ảo giác." Phó lấy ra một cái bình bạch ngọc, phân phó Từ Ngư gấp cành liễu.
Từ Ngư lập tức đi làm, bên ngoài đường lớn hai bên liền có cành liễu, Từ Ngư sau khi gấp liền nhìn về phía xa xa, người mù kia thế nhưng đi theo, hiện tại bình tĩnh đứng ở xa xa vẫn "nhìn" bên này.
Từ Ngư trong lòng một sợi lông, vội vàng đi vào trong nhà, Phó Uyên đem bình bạch ngọc đưa cho Từ Ngư nói: "Đem nước trong bình rắc lên cành liễu, sau đó vẩy về phía anh ta.

"
Nghe Từ Ngư lập tức mở ra, Khổng Xuân mặc cho bọn họ chỉ huy, khi cành liễu mang theo nước vung lên người anh, thân thể anh tựa hồ thoải mái hơn rất nhiều.
Phó Uyên mở ba lô của mình ra, từ bên trong lấy ra một đoạn gỗ khô đưa cho Khổng Xuân: "Vương Quyền cho anh, để cho anh mang theo bên người." Phó Uyên nói.
Khổng Xuân lập tức tiếp nhận: "Thay tôi cảm ơn Vương thúc, đây là cái gì.


"
"Cành cây Bồ Đề trăm năm của Đại Lôi Âm Tự." Phó Uyên hai tay nâng lên, Từ Ngư nhìn anh trân trọng như thế, chắc là vật hiếm có.
Bất quá đây là đồ của ông chủ lớn bọn họ, Từ Ngư không biết có bao nhiêu trân quý, liếc mắt một cái kiến thức dài cũng tốt.
"Hiện tại rời khỏi Hoa Khai trấn, sau khi sự tình giải quyết, tôi sẽ liên lạc với anh." Phó Uyên nói.
Khổng Xuân do dự: "Tôi có thể thực sự đi ra ngoài sao?"
"Thử một chút là biết." Phó Uyên trả lời.
Khổng Xuân thu dọn đồ đạc, nhìn về phía bọn họ nói lời cảm ơn sau đó rời khỏi nhà cũ, anh dọc theo đường lớn đi, dọc theo đường đi không có người nào gặp được.
Mà khu rừng kia, cũng không lớn như mình nhìn thấy lúc trước, chẳng qua lúc đi ngang qua rừng, Khổng Xuân tựa hồ nghe được quỷ đều kêu gọi.
Khổng Xuân dừng bước, thần sắc bi thương: "Kiếp trước kiếp này, người ngài muốn tìm không phải tôi, tôi chỉ muốn làm người bình thường.

"
Mấy ngày nay, ngoại trừ bị ép ngủ với quỷ kia, anh chính là nằm mơ, mơ về mấy trăm năm trước, anh nhìn thấy hai nam nhân sinh tử dây dưa cả đời, một người trong số đó giống anh y như đúc.
Nhưng chuyện này có quan hệ gì với anh, đời này anh không nợ ai, Mục Tu muốn đòi nợ cũng không nên tìm anh.
Khổng Xuân không để ý tới những tiếng kêu gọi trong tiếng gió kia, anh không chút do dự rời khỏi Hoa Khai Trấn.
Thời điểm anh bước ra khỏi trấn, toàn bộ Hoa Khai trấn mưa lớn lên, một cỗ khí vô hình tràn ngập, tất cả hoa đều bắt đầu khô héo, mất đi sinh cơ..