Trải Nghiệm Hung Trạch

Chương 34: Thật Sự Có Ma






Từ Ngư và Phó Uyên cùng mang theo ảnh chụp trở về, Phó Uyên liền đem những bức ảnh vừa được rửa lấy ra xem, thần sắc của cậu có chút nghiêm túc, cau mày, Từ Ngư thấy cậu như vậy liền biết nhất định là đã phát hiện ra cái gì đó vô cùng nghiêm trọng.
Vì thế anh tiện tay cầm lấy một tấm ảnh, trên tấm ảnh màu đen đại thể hiện lên bộ dáng của một con búp bê, nhưng trên mặt búp bê này, hiện lên một khuôn mặt xa lạ khác.
Gương mặt này tràn ngập oán hận và sự ác độc, tuy rằng anh đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, nhưng bức ảnh này vẫn khiến cho Từ Ngư có chút sợ hãi.
Anh không được tự nhiên theo hành lang nhìn thoáng qua thư phòng, sau đó lập tức thu hồi tầm mắt lại cầm lấy những mảnh tấm ảnh khác.
Trên những bức ảnh hiện lên khuôn mặt người không giống nhau, giống nhau như đúc có mười sáu con búp bê, nói cách khác trong thân thể búp bê chen chúc mười sáu quỷ hồn, đây thực sự là điều quá đáng sợ.
"Phó Uyên..." Từ Ngư kêu một tiếng.
Phó Uyên buông xuống nhìn lướt qua những bức ảnh này lại nói lại chuyện mà trước đây đã nhìn thấy ở diễn đàn huyền học có nói về Bạc Thành.
"Các cậu còn có diễn đàn?" Từ Ngư có chút kinh ngạc chen vào một cái.
Phó Uyên hờ hững nhìn anh, Từ Ngư lập tức chột dạ: "Cậu tiếp tục."
Trên diễn đàn huyền học có một bài viết nói Tường Nhã Viên này bỗng nhiên trở nên phi thường sạch sẽ, phải biết rằng coi như là tử vong bình thường, cũng có bởi vì các loại chuyện chưa xong vẫn có du hồn bồi hồi ở nhân gian.
Tường Nhã Viên này chiếm diện tích không nhỏ, nhưng nơi này ngay cả du hồn cũng không có, thật sự mà nói khó có thể tin được.
Huống hồ người đã đăng bài kia còn nói lúc anh đến Tường Nhã viên đang có một người qua đời, được mời đi niệm kinh.

Nhưng ở nhà của khách, quan tài vẫn chưa vào mộ địa, lại không thấy hồn phách của người chết.
"Tại sao?" Từ Ngư hỏi.
Phó Uyên gửi liên kết đến bài viết cho Từ Ngư, Từ Ngư nhấn vào nói: "Đăng ký phải có mã mời.

"
Nói xong Phó Uyên gửi cho anh một chuỗi chữ cái cùng số tổ hợp, sau khi đăng ký xong, Từ Ngư rốt cục vào diễn đàn, diễn đàn này họa phong dĩ nhiên là màu hồng nhạt, không biết còn tưởng rằng vào diễn đàn thiếu nữ gìđó.
Dường như nhận thấy sự ngạc nhiên của Từ Ngư, Phó Uyên nói: "Người phát triển và bảo trì của diễn đàn thích màu hồng.

"
Từ Ngư cười một chút nói: "Rất tốt, tôi còn tưởng rằng gọi vào sẽ là kinh dị họa phong.

"
Vào bài viết kia, Từ Ngư lật bình luận phía dưới, có người nào đó nói đây tuyệt đối là có người dùng tà thuật gì.
Phía dưới một mảnh đồng ý, còn có nói luyện ác quỷ, luyện đan dược, tóm lại cũng không phải là chuyện tốt gì.
Sau đó có người đề nghị có nên đi điều tra một chút hay không, ai ngờ lại không có ai phản ứng với người này, người này tự mình trả lời: Đều là người phương ngoại, không thể bị tiền bạc nắm giữ.
Nhưng mà vẫn không có ai trả lời anh, hiển nhiên rất nhiều người trong giới Huyền Học không khác gì việc mở cửa hàng làm ăn, dù sao cũng là muốn ăn phải uống thân thể phàm thai.
"Cậu cảm thấy những hồn phách biến mất kia đều bị nhốt trong búp bê?" Từ Ngư đọc xong bình luận ngẩng đầu hỏi Phó Uyên.
Phó Uyên gật đầu: "Hiện tại xem ra, không có khả năng nào khác.

"
Cái này quá kỳ lạ, Lôi Ngọc là một nghệ sĩ, vì sao phải đem quỷ quái nhốt vào trong búp bê, ông ta hẳn là không phải người của Huyền học giới chứ? Từ Ngư lẩm bẩm.
Phó Uyên nói, "Có lẽ ông ta cũng bị lợi dụng.

"

Nói xong Phó Uyên đưa cho Từ Ngư một tấm ảnh, Từ Ngư nhận lấy lấy lấy xem, người bên trong không phải chính là Lôi Ngọc, ông chủ của trang web búp bê Lôi Ngọc hay sao.
"Ông ta cũng bị nhốt ở bên trong." Từ Ngư nói xong, cảm giác mình tựa hồ bắt được manh mối trọng yếu gì đó, nhưng một đống chứng cớ quá mức lộn xộn, làm cho anh có chút hỗn loạn.
"Bọn họ nếu bị nhốt ở bên trong, vì sao không cầu cứu, ngược lại muốn hại người?" Từ Ngư khó hiểu hỏi.
Phó Uyên lấy tờ giấy uy hiếp kia ra, chữ đỏ phía trên chói mắt như vậy, Từ Ngư đứng dậy tiến lại gần, nhìn Phó Uyên mở ra một tấm hình, đó là một đoạn văn của do Lôi Ngọc người đã tạo ra búp bê viết.

Đặt tờ giấy và hình ảnh lại với nhau, ngay cả Từ Ngư cũng phát hiện chữ viết tay của cả hai xuất phát từ cùng một người.
"Tờ giấy này là do Lôi Ngọc viết." Từ Ngư hít sâu một hơi, tựa hồ hiểu được cái gì, những búp bê kia muốn tìm quỷ chết thay, nhìn chằm chằm bọn họ tạm thời ở trong phòng, Lôi Ngọc mới viết giấy cảnh cáo bọn họ nhanh chóng rời đi, cho nên đây không phải là uy hiếp.
Vừa nghĩ đến có mười lăm quỷ quái đều muốn tìm bọn họ làm quỷ chết thay, Từ Ngư có chút hoảng hốt, lúc trước dù có khó đối mặt thế nào cũng chỉ có một người như vậy, hiện giờ nhiều như vậy, không biết Phó Uyên có làm hay không.
"Chúng ta phải làm gì bây giờ? Cậu có muốn đốt những con búp bê này đi không.

"Từ Ngư nhìn Phó Uyên hỏi, anh hiện tại ngược lại không quan tâm giá trị bản thân búp bê.
Tuy rằng anh cùng Phó Uyên sau khi biết có thể rời đi, nhưng người phía sau ở chỗ này nhất định sẽ gặp nạn, Từ Ngư không thể thấy chết mà không cứu.
Huống hồ mười sáu búp bê, vẫn tìm quỷ chết thay, quỷ chết thay lại vào búp bê, căn bản là tai họa luân hồi không hồi kết.
"Đốt búp bê, hồn phách bên trong sẽ tan thành mây khói, có vài búp bê cũng không có chân chính hại qua người nào cả." Phó Uyên ngữ khí thoáng nặng nề, hiển nhiên điều này cũng làm khó anh.
Từ Ngư thở dài, lúc này Phó Uyên bỗng nhiên gọi điện thoại, Từ Ngư nghe được anh giải thích chuyện xảy ra ở Tường Nhã Viên với người trong điện thoại, thầm nghĩ Phó Uyên đang tìm viện trợ bên ngoài?
Hiện tại lai lịch của búp bê bọn họ biết, còn có rất nhiều vấn đề không có một đáp án rõ ràng, Từ Ngư trực tiếp bắt đầu gọi điện thoại cho Trương Chí Chu.
Nói xong anh ta liền cúp điện thoại, Từ Ngư "dựa" một tiếng, Trương Chí Chu cũng quá không đáng tin cậy, chuyện liên quan đến mạng người quan trọng, anh ta ngược lại không nhanh không chậm.
Phó Uyên gọi điện thoại xong đi tới hỏi: "Mắng cái gì? "
Trương Chí Chu, anh ta nói lát nữa sẽ tới đây.

Từ Ngư giải thích.
Phó Uyên nói: "Tôi đã liên lạc với Sĩ sư, ngày mai anh tới đây."
"Ngày mai? Vậy hôm nay chúng ta có nên ra khỏi đây không? Tôi sợ những con búp bê này đên ban đêm lại phát điên.


" Từ Ngư lo lắng nói.
Phó Uyên không đồng ý: "Cho vật vô hình cho hình thể, bọn họ liền có năng lực tự do hoạt động, chúng sẽ không giới hạn ở đây.

"
"Ý cậu là, họ có thể rời khỏi nhà để tìm mục tiêu?" Từ Ngư nhất thời cảm thấy sự tình càng tồi tệ hơn.
"Chuyện sớm muộn gì cũng xảy ra." Phó Uyên bình tĩnh trả lời, anh thoạt nhìn cũng không khẩn trương, Từ Ngư thăm dò nói: "Cậu có thể vây khốn bọn họ không? "
Phó Uyên đến gần Từ Ngư: "Nghi ngờ tôi? "
Phó Uyên quá có cảm giác áp bách, vừa tới, Từ Ngư liền cảm nhận được cái loại khí tức lạnh lẽo trên người anh, Từ Ngư lui về phía sau nói: "Một chọi một là không thành vấn đề, một chọi mười lăm tôi lại không thể giúp được gì cho cậu.

"
"Anh đã quên, chúng nó bây giờ là vật hữu hình, đây chính là nhược điểm lớn nhất của chúng." Phó Uyên nói xong không biết tìm từ đâu ra một ít dây thừng.
Từ Ngư trong nháy mắt thông suốt: "Tôi hiểu rồi.

"
So với quỷ hồn khó có thể phát hiện, hiện tại những con búp bê này đều có thể đụng được, đem chúng trói lại đặt ở dưới mí mắt, cho dù chúng nó muốn làm cái gì cũng không thể làm.
Hai người đang muốn đi thư phòng trói búp bê, một hồi thanh âm mở cửa liền truyền đến tai bọn họ.
—------------------------------------------------------------
[Tác giả có nói]:
Bạn có thích búp bê hay không?.