Trái Đụng Hồ Ly, Phải Đụng Sói

Chương 38: Ăn sạch sành sanh




“Đồ nhi Nha Nha thân ái! Lại nghĩ ra cái trò nghịch ngợm gì nữa đây?”  Dưới ánh nến, thân hình cao lớn sau khi tắm rửa xong dựa vào án thư, ghé sát cạnh thân thể nhỏ bé đang không ngừng bận rộn.

“Đây là lễ vật chuẩn bị cho buổi sinh nhật ngày mai của ngoại công! Ta nhất định phải làm xong trong tối nay!” Tiếp tục công việc trong tay, ta không kiên nhẫn nhíu mày, ra lệnh một cách tàn bạo: “Đi đi! Đừng làm phiền ta! Nếu như không làm xong ta sẽ hỏi tội người!”

“Nàng mệt không?” Móng vuốt thon dài của hồ ly vuốt ve mê hoặc trượt nhẹ xuống theo đường cong nở nang, đôi môi gợi cảm khiêu khích châm lửa khắp người ta.

“Ta cảnh cáo lần nữa, đi chỗ khác cho ta!” Tay không ngừng gạt móng vuốt hồ ly đang ngày càng dùng lực trên ngực ta, ta tức giận bất bình nói: “Đi đi, đừng làm phiền ta, đợi ta làm xong ngươi muốn làm cái gì cũng được!”

“Thật là cái gì cũng được không?!” Mỗ hồ cười đầy âm hiểm gian tà, trong lời nói đầy mi lực quyến rũ: “Không hối hận chứ?”

“Cái gì mà hối hận hay không hối hận? Ta không hiểu!” Tiếp tục làm vật trong tay, ta đánh trống lảng: “Sinh nhật ngoại công ngươi tặng cái gì?”

“Đến lúc đó nàng sẽ biết! Tuyệt đối sẽ làm ngoại công nàng vui mừng ngoài ý muốn!” Mỗ hồ bí hiểm cười đến hút hồn, nhìn sắc xanh đáng buồn nôn trong mắt hắn, ta không nhịn được khẽ run nhẹ một trận, chỉ mong đến lúc đó con hồ ly này không nên bày ra cái trò gì kinh khủng mới là tốt nhất. Dù sao ngoại công ta cũng là người thế hệ trước, làm sao tiếp nhận nổi tư tưởng mới mẻ của hồ ly.

“Sao vậy? Đẹp không?” Cầm thành phẩm trong tay đem khoe với hồ ly, ta tin chắc ở thời đại này đây là đồ độc nhất vô nhị!!!

“Ừm! Rất đặc biệt! Ngoại công nàng nhất định sẽ rất thích!” Tùy tiện nhìn cho có lệ cái lễ vật không ra hình thù gì kia, đôi mắt xanh thâm sâu dán chặt lên người nữ tử ăn mặc mỏng manh, cánh môi nhẹ nhàng mơn chớn đóa hoa anh đào phấn hồng kia: “Nha Nha, đêm khuya rồi, chúng ta ngủ thôi!” Trong lời nói ẩn chứa đầy hàm ý đen tối.

“Vâng, được rồi!” Cẩn thận đặt lễ vật xuống bàn, từng đợt hít thở của hồ ly truyền đến từ phía sau, trong giây phút, người ta bị hắn ôm bổng lên, đối mặt với đôi mắt xanh lục bích đầy dục vọng, ta chỉ có thể giả vờ ngây ngô hồ đồ nói: “Nhớ cho kỹ ngày mai ta cần dậy sớm.”

“Tiểu Nha Nha, nàng biết hiện tại vi sư muốn làm cái gì không?” Sắc mặt trắng bệch chậm rãi hướng về chiếc giường, cả người phát run lên, Cổ Nguyệt Lan đã hào phóng cởi bỏ quần áo để lộ ra cơ bắp rắn chắc, cơ ngực hoàn mỹ quyến rũ, bên hông chỉ quấn một mảnh lụa trắng hững hờ, thân hình cao to từng bước từng bước tiến đến vờn con mồi của hắn.

“Sư phụ! Người muốn làm cái gì? Đừng dùng ánh mắt xanh lè kia dọa Nha Nha! Nha Nha sẽ sợ lắm!” Ta cố gắng chống đỡ lại đôi mắt xanh biếc sâu thẳm đầy dục vọng kia, dưới ánh đèn sáng rực như sao giữa trời, có điều đôi mắt vốn làm mê mẩn lòng người kia, làn mi, chiếc mũi, đôi môi đẹp như chạm khắc kết hợp cùng vóc người hoàn hảo ấy giờ phút này lại khiến ta run như cầy sấy!

“Ngoan, đừng sợ, sư phụ sẽ dịu dàng thương yêu nàng!” Ngón tay mát lạnh nâng cằm ta lên, làn môi dán sát bên tai ta nói vô cùng nhẹ nhàng nhưng vẫn không thể khiến ta ngừng run rẩy.

“Hic, không được!” Nhìn tư thế nhã nhặn tuấn tú không gì sánh được của mỗ Hồ đang tiến dần về phía ta, ta không nhịn được phải lên tiếng phản đối: “Đây là nhà của ngoại công, sư phụ, người đừng có làm loạn được không?”

“Mấy đêm nay chỉ có thể ôm nàng mà ngủ, vi sư nhịn cũng quá đủ rồi!” Một cái vuốt vắt lên người ta, mỗ hồ bá đạo hôn môi, tiện đà được một tấc lại muốn tiến thêm một thước xâm chiếm từng phần lãnh địa trong ta, dây dưa bám dính lấy đầu lưỡi không cho ta cơ hội lùi bước, hút triền miên, tựa như muốn nhập luôn ta vào cơ thể hắn, chìm sâu vào ái tình mà quên đi hết thảy.

“Ưm ưm…” Đôi mắt to mê ly đối diện với đôi mắt xanh lục bích của hồ ly! Ưm! Cái tên hồ ly này, đúng là đẹp không còn gì sánh bằng.

“Nha Nha…” Giọng nói trầm thấp khan khan chậm rãi vang lên, ngón tay thon dài nhẹ nhàng cởi y phục ta ra, đôi mắt xanh trầm lặng dán lên bộ ngực non mịn, rồi thuận đường đi xuống phía dưới, ngón tay lúc chạm lúc không trên khắp đôi chân trần, thấy ta run lẩy bẩy dưới sự vuốt ve của hắn, khuôn mặt như ngọc lại tăng thêm một tầng tà khí: “Chuẩn bị tốt chưa…Ta không nhịn nổi nữa…Ta muốn nàng…”

“Ta không muốn…” Bị hồ ly nhẹ nhàng đặt lên giường, sau đó hắn đứng dậy địng cởi bỏ mảnh vải cuối cùng trên người, lòng ta kinh hoàng không thôi: “Sư phụ, đừng cởi! Người làm ta sợ quá!”

“Nha Nha! Ta không thể ngừng lại được…” Cuối cùng, phần cơ bụng hoàn mỹ khiến người ta phải khóc thét đang lõa lồ trước mặt ta.

Mặt người dạ thú! Mau nhanh nhắm mắt lại! Đúng là cái đồ hồ ly không biết xấu hổ.

“Sao thế? Muốn chạm vào không?” Mê muội thưởng thức vẻ đỏ ửng đáng yêu trên khuôn mặt ta, bàn tay to cầm cái tay mũm mĩm đang đẫm mồ hôi  của ta, đôi mắt hồ ly càng cười đến vạn phần dâm đãng!

“Không muốn!” Ngay lập tức rủ khỏi móng vuốt hồ ly, ta cật lực khắc chế khuynh hướng hung hăng bạo ngược với hồ ly đang bùng phát trong lòng.

“Thả lỏng một chút! Đừng sợ!” Hai tay ôm lấy khuôn mặt ta, mỗ hồ nhìn chăm chú vào mắt ta, chân tình nghiêm túc nói: “Nha Nha! Ta muốn nàng!” Khuôn mặt tuyệt mỹ tinh tế, đôi mắt sâu thẳm đang càng lúc ghé sát gần ta, ngọn lửa đang mỗi lúc thêm bùng phát trong đôi mắt xanh lục.

“Ưm, sư phụ…” Lúc này, hồ ly đáng ghét đã nhẹ nhàng đan chặt ngón tay ta, từng chút từng chút, làn môi lướt dọc theo tay, hôn qua lòng bàn tay, cổ tay, cánh tay trắng nõn mềm mại, cái cổ không tì vết, lần thứ hai dán chặt lên đôi môi đỏ mọng ướt át, xâm nhập khắp chốn, đôi tay to mạnh mẽ cưỡng chế tay ta quấn lên cổ hắn.

“”Nha Nha…” Ngẩng đầu lên, Cổ Nguyệt Lan mạnh mẽ giữ chặt thân thể nhỏ bé trắng noãn đang giãy dụa ở dưới, nhẹ giọng quyến rũ nữ nhân đang nỗ lực thoát khỏi sự mê hoặc của hắn: “Nhìn vào mắt ta…Ta muốn tiến vào…nhìn ta…cảm nhận ta…”

“Đừng mà…sư phụ…đừng như vậy…” Ta bị hắn làm cho đầu óc choáng váng bỗng mở to mắt, đối diện với đôi mắt xanh thẳm tuyệt mỹ đang bị dục vọng thiêu đốt, hít mạnh một hơi. Bất an giãy giụa thân thể những tưởng sẽ thoát khỏi lại bị đôi tay kia mạnh mẽ quấn chặt lấy, không cách nào trốn thoát chỉ đành thở dốc nhìn chằm chằm vào ánh mắt đó.

“Nha Nha…ta muốn tiến vào…” Không hề chớp mắt chăm chú nhìn biểu hiện của ta, dâng trào cực đại chậm rãi mà mạnh mẽ tiếng vào cửa nhỏ, thâm nhập từng chút từng chút một…

“Á…đau…” Hu hu, hồ ly háo sắc, cứ thế mà chạy ào tới…

“Thả lỏng chút…” Ướt át, cực nóng, chặt chẽ bao lấy phân thân to lớn của hắn khiến hắn khó khăn tiến tới, đôi mắt dịu dàng như tỏa ra thần thái trấn an, thân thể hung mãnh ập xuống nhanh chóng nhập sâu vào!

“Á…đau…khốn…” Ngay lúc ta muốn chửi ầm lên thì hồ ly đê tiện ngay tức khắc cúi đầu nuốt gọn lời kêu gào của ta vào trong, hồ ly không khống chế được mạnh bạo xâm nhập, dù là lực đạo hay độ sâu đều đã vượt qua giới hạn chịu đựng của ta! Lúc đó ta chỉ cảm thấy mình như một mảnh lá, tùy lúc sẽ bị hắn nghiền nát…

“…Ưm…Nha Nha …” Yêu thương hôn lên đôi mày vì đau đớn mà nhăn lại của ta, liếm mút những giọt nước mắt vì giận dữ không cam lòng mà chảy ra, Cổ Nguyệt Lan phóng túng thân thể mình, luật động mỗi lúc một cuồng dã, mãnh liệt tiến đến, bỏ mặc hết thảy muốn nhập sâu vào thân thể tuyệt mỹ này, vĩnh viễn cũng không muốn đi ra. ==!! (bệnh hoạn)

“Á…” Hồ ly chết tiệt! Rốt cuộc còn muốn làm đến lúc nào nữa?

“Nha Nha…” Dùng mọi loại thư thái, mọi kiểu góc độ xuyên qua thân thể nữ tử, Cổ Nguyệt Lan tham lam xâm chiếm, không ngừng tiến sâu, hắn chỉ muốn xoay vần nữ tử mình yêu đến tận xương tủy này, dung nhập nàng vào trong thân thể mình.

“Hu hu! Đủ rồi!” Hổn hển thở dốc, ta đã không còn sức để phản kháng chỉ có thể bị động nhận lấy từng đợt tấn công mãnh liệt của hồ ly, tùy ý để cho thân thể từng lúc từng lúc trầm luân cùng hắn…

“Tiểu Nha Nha! Mệt chưa?” Khẽ mỉm cười thỏa mãn sau khi đã ăn ta sạch sẽ không còn một mảnh, một cái móng vuốt hồ ly lại chu du trên phần tuyết trắng nhô cao của ta: “Qua ngày mai, chờ sinh nhật ngoại công nàng qua đi, nàng chính là của ta rồi!”

Ta đã mệt đến chết chỉ có thể vô lực nhắm mắt lại, chịu đựng sự xoa nắn dày vò của hồ ly. Ngày mai? Hu hu! Không được! Vì cuộc sống hạnh phúc tự do tự tại lý tưởng tương lai, Vương Nha Nha ta mong ngày mai vĩnh viễn không đến…