Trái Đụng Hồ Ly, Phải Đụng Sói

Chương 37: Nhất thời động tâm




“Nha Nha! Nhớ kĩ, sau này ít tiếp xúc với tên Bắc Ngao Liệt kia!”  Đôi mắt ngọc bích híp lại nghiêm nghị nhắc nhở nha đầu nào đó đang nghịch ngón tay mình.

“Vâng! Biết rồi!”

“Cái tên Bắc Ngao Liệt kia không phải người tốt. vạn lần không được bị hấp dẫn bởi nhan sắc của hắn, biết chưa?” Lang Minh Thần trong lòng biết rõ bản lĩnh thích xen vào chuyện náo nhiệt của nha đầu này không ai sánh kịp nên vẫn không yên tâm căn dặn lần nữa.

“Rồi! Ta biết rồi!”

“Nếu như để bản vương biết nàng lại vướng vào rắc rối, ta liền buộc chặt nàng lại lên người, để nàng không thể đi đến đâu được nữa!”

“Hừ, đúng là cái đồ mặt người dạ thú!” Ném cho hắn một cái nhìn khinh bỉ, ta quay ngoắt đi không thèm nhìn lại hắn.

“Du sao nàng cũng không gặp lại hắn nữa đâu.”

“Sư phụ, ta mệt rồi!!” Vừa gạt phắt móng vuốt của con sói đang muốn bẹo đôi má trắng mềm, ta ngáp lớn một cái, dựa vào lòng hồ ly sư phụ, hai mí mắt đã bắt đầu dính chặt vào: “Đừng véo ta.”

Nhìn nha đầu mê mê man man này, Lang Minh Thần chỉ có thể oán hận phun một chữ “Được!”

Không để ý tới hai nam nhân nửa đêm nửa hôm vẫn đang nhàm chán thuyết giáo, ta vốn đã mệt mỏi cả tối nhắm chặt hai mắt, an nhàn đi vào giấc ngủ.

“Ngủ rồi ư?” Nhìn tư thế ngủ ngây thơ đáng yêu của nữ tử mũm mĩm, trong đôi mắt lam tràn đầy say đắm, yêu chiều!

“Ừ!!” Say đắm nhìn người trong lòng với khuôn mặt mê man ngọt ngào đáng yêu đang dựa vào ngực mình, hô hấp của Cổ Nguyệt Lan cũng trở nên dịu dàng hơn, đôi mắt sâu thẳm đầy yêu thương chăm chú nhìn mãi không thể dứt ra được thân thể bé nhỏ phập phồng hít thở.

“Không ngờ vật nhỏ khi ngu cũng đáng yêu hút hồn như vậy!” Bị đôi mắt xanh ngọc bích kia cản trở, Lang Minh Thần không thể làm gì khác hơn đành đứng bên cạnh đầy khao khát nhìn nha đầu này. Hưm! Thật muốn ôm nàng trong lòng để nàng an phận không thể đi đâu quyến rũ đôi mắt đen tối của những tên nam nhân khác.

“Cổ Nguyệt Lan! Có một việc bản vương vẫn rất lo lắng!”

“Việc gì?”

“Với loại người như Bắc Ngao Liệt, hắn đương nhiên sẽ không dễ dàng từ bỏ mục đích.”

“Thế nên?”

“Chúng ta nhất định phải trông coi vật nhỏ thật cẩn thận! Tuyệt đối không thể để tên Bắc Ngao Liệt kia thừa cơ lợi dụng!”

“Có ta ở đây hắn làm sao bắt Nha Nha đi được?”

“Hừ, Cổ Nguyệt Lan, ngươi cứ dung túng nàng như vậy nhất định sẽ có ngày xảy ra chuyện.”

“Nha Nha là người mẫn cảm, tuy rằng không nói ra nhưng nàng vẫn biết rõ trong lòng!” Nhẹ nhàng vỗ về thân thể nhỏ bé trong lòng: “Hơn nữa nàng nhát gan, hung thần ác sát kia nhất định dọa nàng sợ run rồi!”

“Dọa nàng sợ!!” Lang Minh Thần ngẩn ra, đôi môi hoàn mỹ nhếch lên một đường cong gợi cảm: “Nhìn nàng trêu chọc hết nam nhân này đến nam nhân khác ta đã muốn một ngụm ăn sạch nàng đi rồi!”

“Lang Minh Thần! Ta nói lại lần nữa, nàng là của ta!” Đôi mắt ngọc bích trở nên bí hiểm, lời nói của Cổ Nguyệt Lan không hề có chút đứt quãng.

“Thật không? Trước đây ta đối với nàng không tốt!” Trong giọng nói lạnh như băng của Lang Minh Thần ẩn ẩn có chút hỗn loạn tự giễu: “Thế nhưng bây giờ để đối phó với Bắc Ngao Liệt, ta nhất định phải canh giữ bên người nàng!”

“Tùy ngươi thôi!” Đôi mắt xanh ngọc bích thâm thúy nhìn đối phương, Cổ Nguyệt Lan không nhịn được trào phúng: “Có điều, nếu muốn Nha Nha thích ngươi thì tuyệt đối khôngc so khả năng!”

“Bản vương biết!” Nụ cười của Lang Minh Thần có chút sầu khổ, thân thể như hơi cứng lại, hai tay nắm chặt, đôi mắt lam tà mị phảng phất cảm giác đau thương…

“Đến đây! Đến đây với ta nào!” Đôi chân nhỏ nhắn lướt trên cỏ xanh, thân thể hồng nhạt nhỏ bé của ta tung tăng trong rừng hoa đào đang tung bay, mái tóc đen dài ngang eo phất phơ tung bay theo làn gió, vừa chạy vừa réo gọi hồ ly béo phì phía sau: “Tiểu Bạch Thái! Đến đây! Mau đuổi theo ta đi!”

“Ưm ưm!” Thân thể mập mạp của hồ ly bé cật lực chạy theo, không ngừng kêu gào kháng nghị. (Hehe mình k biết con hồ ly kêu thế nào nữa nên đành chém ‘ưm ưm’)

“Hí hí! Chỉ cần em đuổi theo tỷ tỷ, ta sẽ thưởng cho em một cái đùi gà thật to!!”

“Hưm hưm!!!” Nghe thấy được ăn, Tiểu Bạch Thái cật lực quơ quơ bốn chân béo ị, đầu ngẩng cao, thè cái lưỡi xinh xinh thở hổn hển đuổi theo!”

“Nào, đến đây, chúng ta chạy thêm vài vòng nữa!” Hừ! Vương Nha Nha ta nhất định phải giảm mười mấy cân nữa, đỡ cho suốt ngày bị mắng là con heo ngốc nghếch chỉ biết ăn với ngủ!

Nhìn cô bé đang tung tẩy cùng con hồ ly nhỏ chơi đùa trong vườn hoa đào, Lâm Nhã Thần không tự chủ được đành dừng bước! Tiếng cười đùa trong như tiếng chuông bạc, khuôn mặt nhỏ nhắn vì chạy đùa mà trở nên đỏ hồng, đôi mắt sáng như sao, tinh khiết như suối rừng, còn có bộ ngực nở nang không ngừng phập phồng đều khiến hắn lưu luyến không thể rời đi.

“Này, đến đây, tiểu Thái Bạch, mệt chưa, chúng ta nghỉ chút!” Dựa lưng vào cây đầo, hai chân duỗi thẳng trên cỏ, vuốt ve đám cỏ mềm mượt, để Thái Bạch nằm trên người ta, đôi chân trắng nổi bật trên thảm cỏ xanh, cánh hoa không ngừng theo gió nhẹ rơi xuống bám trên y phục của ta, hít sâu một hơi! Ưm! Cảm nhận hương vị phảng phất nhàn nhạt của hoa đào, thoải mái quá!

Vươn tay bắt lấy cánh hoa hồng nhạt phiêu diêu, ta nghịch ngợm tung hết lên người Bạch Thái, nhìn thân thể bé con trắng toát bị phủ lớp hoa đào hồng hồng khiến ta cười như nắc nẻ.

“Hi hi, tiểu Bạch Thái, đừng lắc lắc, rất đẹp nha!” Hồ ly bị ta trêu đùa thì tức giận lắc phủi hết hoa đào trên người rồi nhảy nhót trên người ta, không ngừng dùng cái lưỡi liếm láp trên mặt ta.

Nam tử anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong ẩn mình sau rừng đào, đôi mắt đen sâu thẳm khóa chặt nhất cử nhất động của nữ tử, nhìn khuôn mặt tươi sáng nhỏ nhắn, nụ cười đáng yêu, đôi mắt phượng luôn tỏa ra ánh sáng sắc bén lại trở nên ấm áp dịu dàng.

“Ta cảnh cáo ngươi, tiểu Bạch Thái, ngồi im lại cho ta!” Kéo cái tai trắng kia, lại dứ dứ cái mũi nhỏ của tiểu hồ ly: “Nhớ kỹ đây, tỷ tỷ ta là cơm áo cha mẹ của em, em ăn của ta, uống của ta, ở chỗ ta, nếu không ngoan ngoãn nghe lời ta sẽ ném em về núi đó.”

“Ưm!” Tiểu Bạch Thái liền ngoan ngoãn ghé vào trước ngực ta, cái đầu bé xíu lấy lòng dụi dụi mặt ta.

“Hừ, thôi đi, không cần nịnh nọt. Tỷ tỷ tha thứ cho em! Mệt chưa, nhân lúc hồ ly sư phụ không ở đây chúng ta ngủ ở đây chút đi!”

Nam nhân mặc cẩm bào xanh nhạt chậm rãi đến bên thân hình hồng nhạt đang ôm chồn trắng say sưa ngủ, nhẹ nhàng ngồi gần lại, ngón tay thon dài không kìm được khẽ cuốt ve làn da hồng hào, trong mắt tràn đầy sự say đắm ôn nhu đến chính hắn cũng không lường được, đôi môi gợi cảm triền miên thân mật gọi: “Nha nha…Nha Nha…”

“Hưm1 Bỏ ra!” Không quen bị động chạm trong giấc ngủ, ta bất giác gạt bàn tay đang quấy rối kia ra.

“Hừm! Thật đáng yêu!” Bàn tay nhẹ chuyển đến làn váy, khẽ qua lại trên đôi chân trắng trần: “Không an phận như vậy, chẳng trách hai nam nhân kia kìm lòng không đặng.”

Đôi môi nhếch lên chút cười tự giễu, không ngờ lý trí trấn tĩnh như mình cũng không nén được lòng bị nàng hấp dẫn, từ bao giờ vậy? Từ lúc thấy nàng không giả tạo phùng mồm ăn cơm trước mặt, hay là từ lúc cảm nhận được sự đáng yêu ngây thơ của nàng, hay cũng là khi đêm hội Hoa Điền ngày ấy nàng không màng đến an nguy bản thân lao đến cứu người…

Khuôn mặt tuấn mỹ dần ghé sát khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng, cảm giác tiếp xúc tinh tế, Lâm Nhã Thần biết, giờ phút này, hắn đã động lòng…