Ngày hôm sau, có người phát hiện và đưa nó đến bệnh viện. Nó tạm thời đã qua khỏi cơn nguy kịch, nhưng do chân và lưỡi của nó bị tổn thương nghiêm trọng nên sau này không thể đi lại và nói chuyện như trước kia được nữa.
Từ ngày đó, nó rơi vào trầm lặng. Một ngày... hai ngày... ba ngày... mọi người ở bệnh viện cũng dần dần quen với hình ảnh, một cô gái với gương mặt thiên thần, lúc nào cũng ngồi xe lăn hướng tầm mắt ra ngoài khung cửa sổ phòng bệnh để nhìn biển lúc hoàng hôn.
[......]
Còn ở chỗ ả, ngày qua ngày ả chỉ đều im lặng. Mặc cho hắn có chọc đùa cỡ nào, ả cũng không mảy may quan tâm tới. Hôm nay, do nhu cầu công việc hắn không tới thăm ả được. Trong phòng bệnh, giọng ả vang lên đầy kích động.
- Thật sao, đã tìm ra rồi sao? Mau nói đi, đó là ai, là ai vậy?
Miệng ả không khép được nụ cười vui sướng trên môi, rốt cuộc điều gì đã làm ả vui mừng đến thế? Nhưng khi nghe đầu dây bên kia trả lời, thì chiếc điện thoại trên tay ả đột ngột rơi xuống vỡ tung. Ả không muốn tin vào tai mình, chắc chắn đó không phải là sự thật. Là tên đó đã lừa ả.
- Không phải, không phải như vậy? Làm sao chuyện này có thể xảy ra được chứ?
Ả đã khuyên mình như vậy, nhưng nước mắt thì lại cứ vô thức rơi. Ả cúi gục xuống, ôm đầu gối khóc nấc lên. Miệng luôn không ngừng lẩm bẩm.
- Xin lỗi, xin lỗi... thật sự xin lỗi.
Ngày hôm sau, ả cho người làm giấy xuất viện. Khi về đến nhà, hắn cũng vô cùng ngạc nhiên khi thấy ả đang uống trà trước nhà. Hắn liền chạy lại hỏi han ngay:
- Em về bao giờ vậy? Sao lại không bảo anh, anh đưa em về cũng được mà?
Nhưng đáp lại hắn chỉ là sự lạnh lùng của ả. Ả không thềm nhìn hắn lấy một cái, chỉ nhẹ cầm lấy tách trà rồi bỏ đi. Hắn cũng không dám trách ả, hắn biết hắn có lỗi với ả.
Cuộc sống giữa hắn và ả cứ như vậy mà trôi qua, cho đến một tháng sau.
Mấy ngày gần đây, hắn liên tục dính vào nhiều rắc rối. Công ty đang trên đà phát triển, thì bỗng chốc cũng đang trên đà phá sản. Nền kinh tế lung lay mạnh, các nhà đầu tư liên tục rút vốn. Các cổ đông trong công ty thì không ngừng bán cổ phần của mình với giá rẻ mạt. Cổ phiếu thì rớt giá liên miên. Nếu như không có kinh tế lót vốn kịp thời, công ty hắn phá sản chỉ là vấn đề thời gian.
Hôm nay hắn về trễ, nhưng đã là mười hai giờ khuya rồi, mà hắn vẫn thấy ả đang ngồi ở salon xem tivi. Gương mặt hắn dạo này, tiều tụy đi rất nhiều, thấy ả hắn cô gượng lên một nụ cười rồi lên tiếng:
- Trễ vậy rồi, sao em còn chưa ngủ? Mau vào ngủ đi, như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe đâu.
Ả vẫn chăm chú xem tivi, nhưng miệng vẫn đáp lời hắn:
- Chờ anh.
Nghe ả trả lời, hắn vừa ngạc nhiên nhưng cũng vừa mừng rỡ. Hắn vội chạy lại chỗ ả ngay, hắn cầm lấy tay ả vui sướng nói:
- Em nói được rồi sao? Hay quá, vậy sau này anh có thể yên tâm về em được rồi.
Ả quay sang nhìn hắn, ánh mắt không vướng một tia cảm xúc, lạnh lùng rút tay mình ra khỏi tay hắn rồi đáp:
- Vốn dĩ từ đầu tôi đã không có hề gì.
Nghe ả nói, hắn khẽ nheo mày khó hiểu hỏi:
- Em nói vậy là có ý gì? Không phải là em không thể nói được sao?
Ả khẽ cười nhạt, rồi cầm lấy tách trà nóng trên bàn nhẹ uống. Nhìn sang hắn nói:
- Là tôi đóng cho anh xem đấy. Anh có thấy bất ngờ không?
Hắn không nói gì, chỉ khẽ thở dài rồi ngồi lên salon phía bên cạnh ả, dịu dàng nói như không hề xảy ra chuyện gì.
- Chuyện đó qua lâu rồi, anh không trách em. Mà dù sao, người sai trong chuyện này là anh và cô ta. Em không có lỗi cả.
Nghe hắn nói, ả nhìn mà chợt cười lớn.
- Anh nói làm tôi cảm động thật đấy... haha...
- Em thích nghĩ sao cũng được, nhưng anh có chuyện này muốn nhờ em. - Hắn
Ả không trả lời chỉ nhìn hắn kinh tởm cười. Hắn lại nói tiếp:
- Thật ra công ty anh đang cần một nhà đầu tư lớn, anh muốn em giúp anh trong chuyện này.
Ả cũng không lên tiếng, chỉ ngồi nhâm nhi li trà trên tay. Mà xem hắn như không khí, vốn không hề tồn tại. Hắn lại hắng giọng nói tiếp:
- Thật ra là, có một tên bí ẩn đang có gắng thu mua hết cổ phần của công ty. Nếu cứ tiếp tục như vậy, công ty sớm muộn gì cũng rơi vào tay hắn. Mặc dù đã cho người điều tra, nhưng anh vẫn không thể biết hắn ta là ai. Em có thể giúp anh lần này không, đây sẽ là lần cuối.
Ả đặt tách trà xuống bàn, chuyển ánh mắt sang nhìn người chồng đã sống chung bấy lâu nay, giờ chỉ còn sự xem thường. Ả nhàn nhạt nói:
- Là tôi.
Hắn nghe, mà thật không hiểu ả là đang nói gì, chuyện có người muốn hại công ty hắn thì có liên quan gì đến ả chứ. Hắn cau mày thật chặt hỏi lại:
- Em nói vậy là có ý gì? - Hắn
- Người đang cố gắng thu mua cổ phần và muốn nuốt chửng công ty của anh, chính là tôi.
=>Hết chương 6