Thắng Nam ngồi máy bay suốt hơn 6 tiếng cuối cùng cũng đến Đài Bắc quê nhà của cô.
Thời gian thấm thoát cũng đã gần nửa năm cô rời quê hương mà chưa trở về.
Lần này nhân cơ hội này cô quyết định ở lại đây lâu một chút để còn ôn lại chuyện xưa với cô bạn của cô và tiếp nhận việc của gia tộc.
Khách sạn Di Hoan
" Mã Nhạc tớ đến trước đại sảnh của khách sạn rồi.
Cậu xuống ngay nhé ! "
Thắng Nam đến nơi nhờ nhân viên lễ tân điều tra phòng của Mã Nhạc nhưng họ nói quy tắc nơi đây là bảo mật danh tính của khách hàng nên không thể cung cấp thông tin gì cho cô được, cô cũng chỉ đành gọi Mã Nhạc ra.
- Thắng Nam xin lỗi cậu nhiều nhé.
Đã phiền cậu phải vì mình bay về đây một chuyến, chồng của cậu anh ta có làm khó cậu không ?
Thắng Nam nghe nhắc đến " chồng " liền cười nhạt.
- anh ta có tình nhân bên cạnh cần gì đến tớ.
Tớ hiện tại đi đâu, làm gì anh ta cũng không có quản nữa.
Cậu cứ yên tâm đi !
Thắng Nam nhanh chóng chuyển chủ đề về chuyện của Mã Nhạc.
- đúng rồi, cậu phải kể rõ mọi chuyện tại sao cậu phải trốn nhà cho tớ biết đấy.
Suốt dọc đường lên phòng, Mã Nhạc đã kể tất cả mọi chuyện xảy ra trong mấy tháng mà Thắng Nam không có mặt cho Thắng Nam nghe.
- cậu với Văn Doãn vừa chia tay, cha mẹ cậu đã bắt cậu gả đi.
Chuyện lần này cậu can đảm hơn tớ rồi, còn dám học bỏ trốn để đào hôn.
Mã Nhạc rầu rĩ đáp lại.
- còn có thể làm gì khác sao ? Cha tớ bắt nhốt tớ vào phòng khoá chặt cửa khó khăn lắm mới thoát được, nếu tớ không chạy thì chẳng lẽ chờ số phận đưa tớ đi theo ý cha mẹ tớ ư ? Đúng là cả hai chúng ta mệnh đều khổ như nhau.
Mã Nhạc ôm lấy Thắng Nam buồn bã.
- nhưng mọi chuyện rồi cũng phải đối mặt thôi.
Cậu không thể cả đời này phải lẫn trốn mãi được đâu, nếu cậu và người đàn ông cậu sắp phải gả có duyên phận thì cho dù cậu chạy đi đâu vẫn sẽ gặp lại anh ta.
Cho nên tớ khuyên cậu hay là về nhà đi, tớ giúp cậu trì hoãn thời gian kết hôn sang năm sau để cậu có thể tìm hiểu về anh ta.
Mã Nhạc còn nghĩ Thắng Nam sẽ an ủi động viên mình tiếp tục bỏ trốn, nào ngờ đâu suy nghĩ của Thắng Nam hoàn toàn khác với suy nghĩ của cô.
- cậu đã nói như vậy tớ đành nghe theo cậu.
Nhưng mà...
Thắng Nam biết Mã Nhạc đang lo lắng điều gì liền lên tiếng nói.
- toé đưa cậu về Mã gia, bác Mã sẽ không đánh cậu đâu.
Yên tâm đi !
- cục cưng tớ yêu cậu nhất !
Mã Nhạc ôm chầm lấy Thắng Nam mà hôn lên má cô.
Bạn thân với nhau mà trước nay những hành động này thường xuyên diễn ra cũng không có gì lạ.
~
- thiếu gia, chuyến bay đi Đài Bắc cũng chúng ta sáng mai mới khởi hành hay là ngài về nhà nghỉ ngơi đi.
Diệp Thủ nhìn thấy sắc thái của Đình Phong hôm nay so với mọi ngày không được tốt lắm.
Vì đột ngột phải bay sang Đài Bắc nên Đình Phong phải tự mình hành hạ bản thân giải quyết toàn bộ công việc trong vòng mấy ngày tới trong tối nay cho nên mệt mỏi là chịu chứng dễ gặp nhất.
Tài giỏi đến đâu thì cũng phải mệt mỏi, huống chi là Đình Phong không phải thần mà là người.
- thiếu gia, người bên Đài Bắc báo lại sau khi phu nhân xuống máy bay đã trực tiếp đến khách sạn Di Hoan trên đường XXX.
Tư Cầm bên ngoài đi vào báo cáo lại tình hình của Thắng Nam.
Đặt xuống bàn là một số ảnh chụp của cô.
- đây là hình ảnh của phu nhân hôm nay đã đi đến khách sạn.
Nhìn thấy những tấm ảnh chụp trên bàn trong lòng Đình Phong có lẽ nhẹ nhõm hơn vài phần.
Có lẽ là anh đã quá đa nghi, lại còn không tin tưởng vào nhân cách của Thắng Nam cho nên mới nghĩ cô trở về Đài Bắc để đi với tình nhân.
Nhưng khi nhìn thấy những tấm ảnh này anh lại vui vẻ hẳn ra, hoá ra cô về Đài Bắc gấp như thế là để gặp bạn của mình.
- thiếu gia ?
Nhìn thấy Đình Phong đang chìm trong suy nghĩ và nụ cười rạng rỡ lộ rõ trên gương mặt của anh, Diệp Thủ và Tư Cầm có chút bất ngờ, liền gọi lớn anh mấy lần.
- còn chuyện gì khác sao ?
- thiếu gia, nỗi lo lắng của ngài có thể giải được thuộc hạ tất nhiên mừng thay cho ngài.
Nhưng mà mối quan hệ vợ chồng của ngài vẫn còn chưa giải quyết được thì nó sẽ còn hệ lụy cho sau này.
Diệp Thủ hiểu rõ con người của Đình Phong mang chấp nhận vô cùng lớn về cái chết của mẹ anh.
Cũng vì vậy mà anh bao năm qua vẫn không ngừng điều tra từng người một chỉ cần là có liên quan đến cái chết mẹ anh năm xưa thì anh đều ra tay gϊếŧ sạch.
Đến hiện tại kẻ thù duy nhất của anh đã không còn nữa, nhưng con gái của kẻ thù lớn nhất thì vẫn còn mà mối thù năm xưa của anh vẫn còn chưa báo thì ông ta đã gặp tai nạn mà mất vì thế anh chỉ đành tính nợ cũ lên người con gái của ông ta.
- thiếu gia, chị Giai Kỳ ở Đài Bắc đã tra rõ nguồn gốc của Kiều Thiên Hựu.
Anh ta là con trai của Kiều lão đại, lần trước đến Quảng Châu là để tiếp cận phu nhân.
Nhưng mấy hôm trước đã trở về Đài Bắc, thuộc hạ e rằng phu nhân và anh ta sẽ còn dính líu qua lại.
Đình Phong ngay lập tức dập tắt sự vui vẻ trên gương mặt.
- tiếp cận ? Tại sao ?
- Kiều Thiên Hựu và phu nhân từng học cùng trường ở nước ngoài.
Năm xưa phu nhân từng theo đuổi Kiều Thiên Hựu và nhiều lần tỏ tình với anh ta nhưng anh ta nhiều lần từ chối.
Đến khi phu nhân...
Tư Cầm còn chưa nói hết thì sắc mặt của Đình Phong một lúc một khó coi, còn lớn tiếng quát.
- đủ rồi ! Ra ngoài hết cả đi !
Diệp Thủ và Tư Cầm chỉ biết lắc đầu thay cho chấp niệm của thiếu gia họ.
Chấp niệm quá sâu sẽ chỉ khiến con người ta càng đánh mất chính mình và đánh mất đi tình cảm của bản thân..