Lâm Thiếu Kỳ nhếch mép cười, tay cầm điếu thuốc dụi tắt đi, ánh mắt háo sắc nhìn vào gương mặt và ngoại hình nóng bỏng của Thắng Nam.
- cậu giúp tôi một chuyện, chuyện còn lại tôi sẽ để các cậu thấy sự lợi hại của bổn thiếu gia.
Lâm Thiếu Kỳ đứng dậy, cài nút áo lại, chỉnh sửa quần áo một cách chỉnh tề. Khom người cầm lấy ly rượu ngay trên bàn, tay còn lại bỏ vào túi quần, nhã nhặn bước đến bên cạnh cô.
Phút chốc cả người Lâm Thiếu Kỳ đã hoàn toàn thay đổi không còn là dáng vẻ hoa hoa công tử ăn chơi như lúc nãy, mà thay vào đó là dáng vẻ một chàng trai ăn mặc lịch sự tao nhã đến bên cạnh Thắng Nam.
- tiểu thư xin chào, tôi có thể làm quen với em không ?
Giọng nói vang đến bên tai của cô.
Thắng Nam lười biếng quay lại nhìn xem rốt cuộc lại tên công tử bột nào muốn làm quen với cô, còn dùng trò cũ rít thế này.
- tôi rất ư là không có hứng thú với hạng người như anh.
Thắng Nam nâng ly rượu trên tay uống một ngụm, lười biếng nhếch khóe miệng lên tiếng.
Lúc này Mã Nhạc cũng ngước mắt lên nhìn người vừa mới thoát nên câu chào hỏi kia.
Thắng Nam cười như không cười, chẳng thèm để ý đến Lâm Thiếu Kỳ. Nói chẳng thèm để ý có thể là sai mà nói chính xác là cô căn bản không đặt tên đàn ông này vào trong mắt mình.
Đàn ông với cô mà nói là động vật khó thuần chủng nhất và vô sỉ nhất. Chỉ cần là thứ họ muốn họ nhất định sẽ dùng mọi thủ đoạn để đạt được vì thế mà cô cực kì rất ghét đàn ông. Cũng chính nguyên nhân này mà cô đến hiện tại vẫn không lấy một mối tình đầu nào.
Một lần nữa ly rượu trong ray cô nâng lên, đôi môi xinh xắn kia như có phép màu, từng giọt rượu chạm vào bờ môi cô rồi theo khoang miệng chạy thẳng xuống cổ. Chiếc cổ trắng ngọc ngà chuyển động nhè nhẹ, xem vào đó đôi mắt long lanh của Thắng Nam như thiêu đốt tâm can người đối diện. Không những vậy hình xăm hoa bỉ ngạn như trước ngực trái của cô càng làm tăng lên nét gợi tình đầy cám dỗ.
Nhìn cảnh tượng này, bỗng nhiên cơ thể của Lâm Thiếu Kỳ gần như run lên bần bật, bên dưới của hắn cũng đã cứng lên một cách không thể khống chế.
Muốn ngay lập tức đem cô đè dưới thân mà hung hăng chiếm đoạt.
Lâm Thiếu Kỳ gượng thân, cố giữ tâm tình bình tĩnh lại. Hắn mỉm cười với Thắng Nam nhưng miệng lại bất giác nuốt một ngụm nước bọt xuống dưới.
- tiểu thư quả thật rất xinh đẹp, lại cực kỳ có khí chất. Tôi chính là thích tính cách này của cô, vì thế chúng ta có thể làm bạn chứ ?
Không hề nghĩ ngợi nhiều, Thắng Nam thẳng thừng buông ra một chữ.
- không !
Lâm Thiếu Kỳ bị từ chối thẳng thừng, hắn liền bẻ mặt nên bắt đầu nóng giận nhưng vẫn còn cố gắng kìm nén.
Hắn chưa bao giờ cảm thấy mất mặt như hôm nay lại ngang nhiên bị một cô gái từ chối một cách tuyệt tình. Từ trước đến nay cô gái hắn đã để mắt chưa từng có ai thoát khỏi được, hắn đã nhắm Thắng Nam cô thì cô hôm nay muốn thoát cũng không đừng mong.
Vẫn tiếp tục giữ nụ cười trên môi xem như không có chuyện gì xảy ra.
Không đợi Thắng Nam nói thêm câu nào, Lâm Thiếu Kỳ liền nhẹ ngàng kéo ghé ngay bên cạnh cô rồi ngồi xuống.
- tôi xin tự giới thiệu trước xem như là thành ý muốn kết bạn với tiểu thư nhé. Tôi tên Lâm Thiếu Kỳ, rất vui có thể quen biết tiểu thư. Không biết tiểu thư cao danh quý tánh là gì, như vậy có thể tiện để xưng hô.
Thắng Nam bày ra gương mặt biểu hiện một cách chán ghét. Cô bắt đầu thấy khó chịu với tên đàn ông phiền phức trước mặt này, tên này so với các tên khác còn khó đối phó và đuổi đi hơn cô nghĩ.
- bổn tiểu Thư đã nói không muốn làm bạn với anh, phiền anh ngay lập tức biến đi giùm.
Lâm Thiếu Kỳ bị lời nói của cô làm cho cả người như muốn phát hoả, lần đầu tiên có người dám nói như vậy với hắn.
Hắn một lần nữa cố gắng nuốt cục tức này xuống bụng, lên tiếng nói.
- tôi có thể đi nhưng tiểu thư có thể uống với tôi một ly rượu có được không ?
Thắng Nam nhìn thấy dáng vẻ của tên đàn ông trước mặt cũng không đến nổi là người nói mà không làm, cô liền đồng ý với hắn xem như cho hắn toại nguyện vậy.
Nếu không hắn quyết không đi, cô thì muốn ngồi đây thêm một lát mà gặp hắn ở đây thì cô đâu ra nhã hứng nữa.
- được, tôi uống với anh một ly. Uống xong anh bấm nút nhanh một chút cho tôi.
Thắng Nam nâng ly rượu trong tay lên một ngụm uống sạch.
- uống xong rồi, anh có thể đi được rồi đó.
Đúng như lời của Lâm Thiếu Kỳ nói, sau khi cô uống xong thì hắn đã rời đi mặc dù không cam tâm nhưng lời đã nói ra thì phải thực hiện.
Thắng Nam và Mã Nhạc tiếp tục ngồi ở quán bar uống thêm một lát nữa thì rời đi.
- Thắng Nam tớ có việc phải về trước, cậu có thể tự về không ?
Mã Nhạc cùng Thắng Nam vừa ra đến ngay nhà vệ sinh thì liền nhận được cuộc gọi vì thế mới bỏ mặc Thắng Nam tự về.
- yên tâm đi, tớ có thể tự về. Chuyện cậu đã hứa đừng nuốt lời đấy !
Mã Nhạc nhanh chóng rời đi, chỉ còn lại Thắng Nam loạng choạng bước đi nhưng không biết tại sao hôm nay nồng độ rượu lại khác như vậy ngày thường cô cũng chỉ uống bao nhiêu đó nhưng chẳng thể say, mà hôm nay thì say đến hoa cả mắt đi nhầm từ nhà vệ sinh quán bar lên đến dãy phòng nghỉ của khách.
Không những mắt của cô lờ mờ mà ngay cả thân thể cô cũng không biết tại sao lại nóng bừng lên như bị lửa thiêu, chỉ muốn ngay lập tức có cởi bỏ hết quần áo ra mà thôi.
Cô tuy say nhưng cũng không đến nỗi ngốc đến mức mang bản thân trần truồng ở bên ngoài như vậy, tiếp tục bước đi cơn nóng càng một nhiều hơn khiến bản thân cô muốn khống chế cũng không thể khống chế được.
- lẽ nào ly rượu đó...khốn nạn ?