Trái Cấm - Ngũ Linh Nhị Tam

Chương 39




Anh ta không tin rằng họ có đủ can đảm để chống lại luân thường đạo lý.

Cùng là đàn ông, Quý Hựu An rất nhạy cảm mà phát hiện ra được dường như Nhan Mục biết được điều gì đó, anh ta tựa như là đang cố ý đứng đối diện với Quý Kỳ để nói ra những lời này.

“Lời giục kết hôn của luật sư Từ, em không thể cứ luôn lấy lý do công việc ra để chối từ.”

Lời của Nhan Mục khiến Quý Kỳ thay đổi biểu cảm, ý tứ của anh đã quá rõ ràng rồi.

“Chị, em có chuyện muốn nói với chị một chút.”

Quý Hựu An xem ra hoàn toàn không quan tâm đến sự tồn tại của Nhan Mục, cậu kéo Quý Kỳ còn chưa kịp nói lời nào đi về hướng phòng ngủ. Sau khi Quý Kỳ quay người không đối mặt với Nhan Mục, quả nhiên cậu đã thấy biểu cảm mà mọi người đều hiểu rõ trên mặt người đàn ông này.

Nghe Quý Hựu An đóng cửa lại phịch một tiếng, Quý Kỳ không hiểu gì mà hỏi: “Có chuyện gì vậy? Việc gì gấp lắm sao? Là do cơ thể không thoải mái ư?” Vừa nói cô vừa đưa tay sờ lên trán Quý Hựu An.

“Cũng không nóng mà.”

“Vừa rồi tên đàn ông kia muốn cưới chị!” Quý Hựu An nắm lấy bả vai của Quý Kỳ, từng chữ từng chữ một đè nén giọng nói với cô: “Có phải chị đã từng cân nhắc không?”

“Chị đúng là đã từng cân nhắc, nhưng chúng ta sau đó…”

Quý Kỳ giải thích nhưng Quý Hựu An nghe không vào, và cũng không muốn nghe, cậu đẩy Quý Kỳ lên trên cửa phòng ngủ, mặc kệ cô có đang vùng vẫy, lấy cây g.ậy th/ịt từ trong quần lót ra, ngắm chính xác rồi đâm vào cái lỗ nhỏ của cô.

“Ưm.” Quý Kỳ bị đâm vào rên rỉ một tiếng, lại ngay lập tức muốn đẩy cậu đang dán trên người mình ra: “Quý Hựu An, em đừng làm loạn, bên ngoài còn có người đấy.”

“Em không muốn chị gả cho người khác.” Quý Hựu An lại hướng về phía trước, dùng sức dồn về gậy th*t.

Đâm đến mức Quý Kỳ phải ngẩng đầu lên cắn lên môi mới không kêu lên tiếng.

“Chị không… Chị đã từng từ chối anh ấy rồi…”

Đã từ chối mà còn dai như đỉa, cắn lấy chị không tha, trong lòng Quý Hựu An không ngừng mắng nhiếc Nhan Mục,, không vui mà hỏi tiếp: “Sao anh ta lại biết chị ở đây?”

G.ậy th/ịt bên trong cái lỗ nhỏ vẫn còn đang mang theo sự tức giận, Quý Hựu An mặc kệ không thèm đoái hoài, đầu g.ậy th/ịt đâm mạnh về phía tử cung của cô, đâm vào lút cán, rồi lại rút ra, lại thêm một hơi tiến vào.

“Khi chuyển nhà… Anh ấy từng đến giúp… Nhẹ một chút… Ưm ưm… Chỗ đó sắp bị đâm đến hỏng rồi…”

“Vậy thì đâm cái lỗ nhỏ này.”

Quý Hựu An muốn tức giận, nhưng nhìn khuôn mặt của Quý Kỳ, cậu lại cảm thấy bản thân không thể giận nổi, thế là đành rút g.ậy th/ịt ra lật người cô lại nằm sấp trên cửa, dùng sức lấy g.ậy th/ịt đâm vào từ phía sau.

“Đừng mà…”

Quý Kỳ ghé vào trên cửa cũng không dám phát ra tiếng động lớn, chỉ dám phát ra hơi thả rên rỉ từ mũi.

Làm chuyện đó một cách thô bạo, lại thêm việc lo lắng vì có thể bị phát hiện, nơi đó của Quý Kỳ kẹp chặt g.ậy th/ịt vào bên trong,, các giác quan của cô nhạy cảm hơn bình thường, khoái cảm dâng lên sống lưng khiến toàn thân cô râm ran, tê dại.

“Quý Kỳ?” Giọng nói của Nhan Mục truyền đến từ bên ngoài: “Không sao chứ?”

“Không sao không sao.”

Có trời mới biết Quý Kỳ phát ra âm thanh như bình thường khó đến mức nào.

“Hựu An, người chị yêu là em.” Ghé vào cửa, Quý Kỳ nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Chị sẽ nói rõ ràng với anh ấy.”

“Xin lỗi…”

Quý Hựu An ôm chặt lấy cô, vùi đầu vào trong hõm vai cô.

“Em chỉ sợ là chị không cần em nữa.”

Cây g.ậy th/ịt rút ra từ trong lỗ nhỏ, Quý Kỳ thở một hơi, quay đầu vốn định dỗ dành Quý Hựu An,, kết quả cô vừa quay lại người đàn ông này đã chủ động sát lại gần trên mặt cô, an ủi liên tục: “Chị, chị đừng tức giận, em biết sai rồi, chị muốn phạt em như thế nào cũng được, roi da đèn cầy đều được hết!”