Trái Cấm - Ngũ Linh Nhị Tam

Chương 27




Hôm nay là ngày hai mươi Quý Hựu An “bỏ nhà ra đi”.

Quý Kỳ không thể ngờ được rõ ràng cậu đã nói là hai ngày, kết quả vừa mới chớp mắt đã tăng thêm một số không, nếu không phải là cậu vẫn thường thường gửi tin nhắn thoại để tỏ ra là mình không hề mất tích, Quý Kỳ thật sự đã muốn đi báo cảnh sát.

Cô thậm chí còn không ngờ được, sau khi cái lớp cấm kỵ kia bị phá vỡ, cho dù là một ngày không nhìn thấy Quý Hựu An, cô cũng có thể bị sự trống trải kia giày vò cho phát điên.

Không có Quý Hựu An ở nhà, cuộc sống hàng ngày của Quý Kỳ bắt đầu hỏng bét, nhìn bằng mắt thường cũng có thể nhận ra.

Mua mì rồi nấu mì lại một lần nữa chiếm cứ cuộc sống của cô, cùng bọn họ trở về, sau đó lại điên cuồng tăng ca.

“Quý Kỳ, sao mắt cô thâm đen thế này?” Trình Ninh Nhạc sờ sờ trán của cô: “Có phải bị tên đàn ông trước đó ngủ với cô vùi dập cô không?”

“Ồn quá đấy.”

“Đêm qua mấy giờ cô đi ngủ?”

“Năm giờ.”

“Năm giờ sáng hả? Cô bị điên à!”

“Năm giờ?” Đột nhiên Nhan Mục cũng đưa tay sờ trán Quý Kỳ: “Gần đây cũng không có việc gì cần phải làm thêm giờ. Cứ xem như là em trai rời đi khiến em lo lắng, nhưng cũng không thể không cần mạng sống chứ.”

“Luật sư Từ lại đưa cho tôi mấy vụ án về quyền sở hữu trí tuệ.” Quý Kỳ móc ra một tệp tài liệu từ trong túi.

Biểu cảm không hề dao động mà chỉnh lại tài liệu của mình, cô tự lẩm bẩm mà nói: “Ngày mai phải đi gặp khách hàng, ngày kia có một vụ án phải ra toà, buổi tối hôm nay tôi sẽ đi ngủ thật sớm.”

“Bây giờ đi ngủ cho tôi ngay lập tức.” Nhan Mục mạnh mẽ mà cứng rắn nhìn qua tài liệu trong tay Quý Kỳ, kéo lấy cô đi về phía phòng làm việc của mình: “Xem ra tôi phải tâm sự thật rõ với luật sư Từ mới được, Quý Kỳ em dù nói thế nào cũng là người của tôi, bà ấy không nể mặt tôi mà trực tiếp sắp xếp nhiều việc cho em như vậy, sao mà em có thể nghỉ ngơi được.”

“Em không buồn ngủ.” Quý Kỳ hứng thú muốn thoát khỏi tay của Nhan Mục.

“Nghe lời.”

Bị đẩy đến sô pha mềm mại, đôi mắt to của Quý Kỳ nhìn Nhan Mục lấy ra một tấm chăn lông từ trong tủ cho cô. H/uyệt  Không còn cách nào khác, đành thoải mái tiếp nhận sự chăm sóc của anh, thế là cô trầm giọng nói: “Nhan Mục, em có người mình thích rồi.”

“Tôi biết.” Nhan Mục đắp tấm chăn lên trên người cô: “Sâu đậm bao nhiêu?”

Im lặng thật lâu.

Quý Kỳ thở dài mà nói: “Chỉ có cậu ấy.”

Biểu cảm trong đôi mắt trầm lặng, Nhan Mục như người lớn mà sờ lên đầu Quý Kỳ, không tỏ rõ thái độ: “Em nghỉ ngơi cho tốt, đến thời gian ăn cơm trưa tôi sẽ gọi em.”

Khu hút thuốc trong công ty, vòng khói di chuyển quanh mắt Nhan Mục, cũng khiến cho Trình Ninh Nhạc cay mắt.

“Sếp Nhan lại thất tình à?” Trình Ninh Nhạc phủi phủi khói, nhíu mày ngồi bên cạnh Nhan Mục: “Quý Kỳ nhà chúng ta thật đúng là một người phụ nữ cố chấp.”

“Cô còn nhớ rõ tình huống của Quý Kỳ lúc mới đến công ty không?”

Trình Ninh Nhạc một lúc lâu sau mới nghe thấy giọng nói khàn khàn của Nhan Mục.

“Cũng mang máng.”

“Lúc đó tôi liền nghĩ, người mới đến này thật xinh đẹp, lại thêm việc luật sư Từ đã đánh tiếng qua với tôi, chấm co, nên tôi liền cảm thấy cô ấy là nhờ quan hệ chứ chẳng có năng lực.”

“Tôi thấy là sếp, anh có thành kiến với phụ nữ xinh đẹp.”

“Ha ha ha.” Nhan Mục cười một tiếng, tiếp tục nói: “Ai lại ngờ được người mới này đối xử với bản thân mình hung ác như vậy, rõ ràng là không thích, nhưng trong công việc lại liều mạng hơn bất cứ ai. Ai cũng nói người đàn ông nghiêm túc làm việc là có sức quyến rũ nhất, phụ nữ cũng vậy, Ninh Nhạc, nếu như cô có thể nghiêm túc làm việc một chút, nói không chừng sẽ có rất nhiều người theo đuổi cô.”

“Cảm ơn, nhưng tôi không cần.” Trình Ninh Nhạc một chút cũng không cảm động mà cự tuyệt Nhan Mục: “Ngay cả với cường độ làm việc như vậy, chồng tôi vẫn muốn tôi từ chức để về nhà làm nội trợ toàn thời gian.”

“Vốn dĩ tôi muốn dành thời gian…”

Vỗ vỗ bả vai cấp trên của mình, Trình Ninh Nhạc an ủi: “Đối với Quý Kỳ mà nói, nhanh một chút hay chậm một chút cũng chẳng có khác biệt gì, lòng của cô ấy sớm đã chốt trên người tên đàn ông nào đó rồi, trước đó tôi còn cho rằng sếp Nhan phải cố gắng một chút, nói không chừng có thể đẩy tên đàn ông đó ra ngoài.”

Nhan Mục được Trình Ninh Nhạc an ủi mà chỉ biết cười khổ: “Sao tôi lại không phát hiện ra nhỉ?”

“Cô ấy thật biết cách giả vờ. Tôi phát hiện sau khi cảm xúc của cô ấy hơi trầm xuống, chấm co, cô ấy sẽ trộm trốn đến một góc nào đó nhìn trộm ảnh của người đàn ông nào đó, nhìn một lát rồi sẽ cười lên, là kiểu cười cực kỳ dịu dàng ấy, cũng chưa từng dịu dàng như vậy đối với tôi.”

“Tôi từ khi bắt đầu đã quá muộn rồi đúng không?”

“Có lẽ vậy.”

Từ đầu đến cuối mà nói, Nhan Mục biết mình đã thua, vừa bắt đầu đã thua, nhưng mà anh ta không muốn chịu thua, nếu như sự thật đúng như những gì anh ta dự đoán.