Trái Cấm - Ngũ Linh Nhị Tam

Chương 16




Mọi chuyện kết thúc ở đây... mới lạ!

"Tiểu Quý, em viết xong báo cáo chưa?" Nhan Mục đặt một túi đồ ăn nhẹ lên bàn của Quý Kỳ, nhân lúc trong bộ phận không có ai chú ý, anh ta ghé đầu lại gần Quý Kỳ, thấp giọng hỏi: "Gần đây ở văn phòng xảy ra chuyện gì vậy? Có tin đồn em đang yêu đương. Tên nhóc nào mà may mắn như vậy? Có thể giới thiệu cho tôi được không?"

"Sao anh lại nói nhiều thế?"

Quý Kỳ ngẩng đầu nhìn sang bàn làm việc của Trình Ninh Nhạc, cô không cần nghĩ cũng biết nhất định là cô gái này đã tung tin đồn khắp nơi.

"Báo cáo em đã viết xong, xin thầy đợi một lát." Nói xong, Quý Kỳ đứng dậy đi đến trước mặt Trình Ninh Nhạc, mặt lạnh lùng nhìn cô ấy, hỏi: "Cô cũng học luật, cô có biết sẽ bị phạt bao nhiêu năm tù vì tội tung tin đồn không?”

Người phụ nữ xinh đẹp đáng yêu kia ngẩng đầu giả vờ vô tội đáp: "Sao tôi có thể tung tin đồn gì đó được? Truy tố cần có bằng chứng. Luật sư Quý, cô không thể cậy có cấp trên chống lưng mà vu khống tôi."

"Trình Ninh Nhạc."

"Được rồi được rồi, sao cô có thể vô vị vậy hả?"

Trình Ninh Nhạc cong môi kêu Quý Kỳ lại gần cô ấy, sau đó thấp giọng nói: “Không phải để bọn họ lo lắng sẽ tốt hơn sao? Một hai người trong số họ nói thích cô, nhưng lại không dám theo đuổi. Cô cũng nên yêu đương đi."

Quý Kỳ không biết là một hai người đó là ai, mà cô cũng không muốn biết chút nào.

Người phụ nữ này quả thực là kẻ thù không đội trời chung của cô, ở cô ấy hội tụ tất cả những đức tính mà Quý Kỳ không thích, có điều Trình Ninh Nhạc này lại có cách khiến đối phương bình tĩnh lại ngay cả khi cô đang vô cùng tức giận. H/uyệt  Mặc dù khá xấu hổ khi thừa nhận điều đó nhưng Quý Kỳ vẫn ghen tị với Trình Ninh Nhạc vì được sống tự do tự tại.

“Tôi không muốn yêu.” Quý Kỳ lại nhấn mạnh.

Ngay khi quyết định kết thúc cuộc trò chuyện và quay lại với Nhan Mục, Trình Ninh Nhạc vừa làm bộ dũa bộ móng tay vừa mới làm vừa thản nhiên nói: “Chẳng lẽ cô thực sự muốn ngay cả yêu đương cũng bị người đó sắp xếp sao cho sao?"

Gửi báo cáo cho Nhan Mục xong, Quý Kỳ tiếp tục hoàn thành công việc thường ngày được giao phó, tiện ăn vài miếng đồ ăn Trình Ninh Nhạc mang đến rồi tiếp tục làm việc.

Chưa được bao lâu mà dường như cô đã bị đồ ăn Quý Hựu An nấu cho chiều hư rồi.

Kể từ ngày Quý Kỳ từ chối Quý Hựu An rõ ràng, ngược lại cậu cảm thấy ổn định hơn rất nhiều, nhưng lại không hề có ý định từ bỏ dù chỉ một chút!

Căn nhà cô thuê có hai phòng ngủ và hai phòng khách, một phòng ngủ dùng làm phòng làm việc, bên ngoài chỉ có một phòng tắm chung. Cô không có thời gian giặt bộ đồ lót nên vứt vào thùng đựng quần áo bẩn, còn mình thì vội vàng đi làm, cho dù cô có để mấy thứ đó trong phòng ngủ, tối hôm đó Quý Hựu An về cũng sẽ giặt hết cho cô.

Như vậy cũng đành, nhưng có một lần cô về nhà đột xuất để lấy đồ, phát hiện ra Quý Hựu An thực chất đang tự an ủi bằng quần lót của mình.

Lúc đi tắm cũng cố ý mở cửa một chút, gọi cô lấy thứ này thứ kia cho mình.

Buổi tối trước khi đi ngủ cậu cũng không đóng cửa phòng làm việc, vừa thủ d*mvừa gọi tên cô.

Quý Kỳ thà làm thêm giờ ở công ty đến tận khuya còn hơn về nhà sớm đối mặt với Quý Hựu An, cô sợ mình sẽ mất kiểm soát và lại phạm sai lầm.

“Lại tăng ca à?” Trình Ninh Nhạc vỗ vỗ vào vai của Quý Kỳ, thực sự khâm phục cô gái đam mê tăng ca này.

"Ừm, xong chỗ này tôi sẽ về."

Quý Kỳ thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên nhìn Trình Ninh Nhạc.

"Tôi khuyên cô nên nhanh chóng tìm bạn trai, trải nghiệm tình dục xem như thế nào đi. Phụ nữ không quan hệ tình dục sẽ già đi nhanh hơn đấy." Trình Ninh Nhạc muốn làm phiền Quý Kỳ một lúc, nhưng lúc này điện thoại của cô ấy lại reo lên: "Chồng tôi đã ở dưới sảnh rồi, bye, tôi đi trước nha.”

Mọi người trong văn phòng lần lượt rời đi, Quý Kỳ đột nhiên cảm thấy vô cùng cô đơn trong văn phòng trống rỗng.

“Ngày nào cũng phải thế này, phiền thật.” Cô tự nhủ.

Quý Kỳ thực sự thấy hơi khó chịu vì mỗi ngày cô đều phải hứng chịu màn thể hiện tình cảm vợ chồng, chấm co, cũng như nỗ lực tìm mọi cách thuyết phục cô tìm một người đàn ông để yêu của Trình Ninh Nhạc.

"Điều gì khiến em buồn phiền thế?"

Đầu của Nhan Mục bỗng nhiên nhô lên khiến Quý Kỳ sợ hãi. Cô sợ đến mức toàn thân cứng đờ tại chỗ, hồi lâu không có phản ứng gì với Nhan Mục.

Người đàn ông gần bốn mươi tuổi vẫn trông như một đứa trẻ, anh ta lấy ra một quả dâu tây nhỏ nhét vào miệng Quý Kỳ, cuối cùng khi cô bắt đầu nhai, anh ta lại mỉm cười càm ràm: “Tiểu Quý, em thật giống một con chuột đồng.”

Quý Kỳ trợn mắt nhìn anh ta, lưu tài liệu xong rồi tắt máy tính không nói một lời.

"Giận rồi hả?"

"Không có."

"Em giận rồi."

"Không có. Luật sư Nhan, em nghỉ đây. Anh có thể tiếp tục công việc của mình."

"Chuột nhỏ ơi, tôi sai rồi, em đừng tức giận." Nhan Mục chen vào thang máy, nhét một hộp dâu tây vào tay Quý Kỳ: "Hôm nay tôi đưa em về nhà, vừa hay nhà tôi ở gần đây."

"Không…"

Lời từ chối trong miệng Quý Kỳ vẫn còn đang dở dang, Nhan Mục đã cưỡng ép cự tuyệt lời từ chối của cô: “Tôi muốn nói với em một chuyện.”

Nói thật, Nhan Mục rất đẹp trai, là loại đàn ông tuấn tú trưởng thành, thích đọc sách và có kinh nghiệm dày dặn. Một đồng nghiệp trong công ty luật ở độ tuổi hơn ba mươi, hiền lành và kiên nhẫn, có kỹ năng chuyên môn xuất sắc và không hề có tính khoa trương như anh ta quả là cực phẩm. H/uyệt  Sau khi biết anh ta chưa lập gia đình cũng không có bạn gái, rất nhiều phụ nữ chưa chồng trong công ty luật đều có chút cân nhắc về anh ta.

Anh ta là một người thầy và cũng là một nhà lãnh đạo giỏi, đồng thời còn là một luật sư xuất sắc.

Quý Kỳ đã nghĩ như vậy.

“Quý Kỳ.” Nhan Mục liếc mắt nhìn Quý Kỳ, tựa hồ đang ngồi thẳng, nhưng lại biết cô kỳ thực đang ngơ ngác lơ đễnh. Nhan Mục đang lái xe, đột nhiên hỏi: “Có phải em thực sự có bạn trai rồi không?"