Trạch Thiên Ký

Quyển 7 - Chương 8: Tình huống mới của Quốc Giáo học viện




Thiếu niên kia nghe thanh âm từ ngoài bìa rừng truyền tới, trên mặt toát ra thần sắc kinh khủng, xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng cũng đã chậm.

Cùng với tiếng bước chân dày đặc, hơn mười người trẻ tuổi chạy vào trong rừng cây, đem thiếu niên vây vào giữa.

Nhìn bầm tím trên mặt thiếu niên, bộ dáng chật vật đầy người tro bụi, có thanh niên sắc mặt khinh miệt, lộ ra vẻ chế ngạo, phần lớn các thanh niên khác thì ánh mắt bắt đầu sáng lên, rõ ràng trở nên hưng phấn, xem ra chuẩn bị đem thiếu niên này bắt nạt thảm hại hơn một chút.

Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung cũng ở trong rừng cây, chẳng qua là bị mấy cụm sơn mai cản trở, không bị những người này phát hiện.

Thấy bộ dáng thê thảm của thiếu niên kia, sắc mặt của hắn liền trầm xuống.

Sau khi nghe tên thiếu niên kia cùng với nhìn thấy viện phục trên người mấy người trẻ tuổi còn lại, sắc mặt của hắn càng trở nên vô cùng khó coi.

Thiếu niên kia dùng tay áo lau nước mắt trên mặt, thanh âm run run nói: "Các ngươi còn như vậy, ta sẽ đi báo cáo giáo tập."

"Không phải tháng trước ngươi đã báo cáo rồi sao? Chẳng lẽ vừa rồi không đi nữa ư?"

Một học sinh trẻ tuổi nhìn hắn châm chọc cười nói: "Có giáo tập nào quản chuyện của ngươi chứ?"

Thiếu niên kia nổi lên dũng khí nói: "Giáo Hoàng Bệ Hạ đã trở về! Hắn sẽ đến Quốc Giáo học viện!"

Nghe được câu này, đám học sinh trẻ tuổi sắc mặt biến hóa, trong ánh mắt có chút bất an, chợt toàn bộ bất an biến thành hung ác.

Tên học sinh trẻ tuổi kia lớn tiếng khiển trách: "Ngươi cho rằng Giáo Hoàng Bệ Hạ về kinh, chính mình sẽ có chỗ dựa ư? Giáo Hoàng Bệ Hạ là đại nhân vật thế nào, làm sao lại quản những chuyện nhỏ nhặt này? Hơn nữa, ngươi vốn chính là con của tội thần, căn bản không có tư cách đọc sách ở đây!"

Thiếu niên kia trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, vẫn cố nói: "Mẫu thân nói, là Giáo Hoàng Bệ Hạ để cho ta tới nơi này đọc sách!"

"Mẫu thân của ngươi nói lời điên khùng cũng có thể tin ư? Ngươi ở nơi này, chỉ có thể tăng thêm phiền toái cho Quốc Giáo học viện, chúng ta muốn đuổi ngươi đi, cũng là suy nghĩ cho Quốc Giáo học viện, dù là ai cũng không thể nói chúng ta không phải, ngươi cũng chớ trách chúng ta lòng dạ ác độc, muốn trách chỉ có thể trách mẫu thân ngu xuẩn của ngươi thôi."

Những học sinh trẻ tuổi hướng thiếu niên kia ép tới, trong miệng còn không ngừng mắng.

Từ Hữu Dung liếc nhìn Trần Trường Sinh, nói: "Ta đi xem một chút."

Nói xong câu đó, nàng rời đi.

Nàng biết Trần Trường Sinh không muốn thấy những chuyện này, cũng không muốn người khác thấy những chuyện này, cho dù người đó là nàng.

Đây là chuyện của Quốc Giáo học viện.

Quốc Giáo học viện là của hắn, là của Lạc Lạc, Hiên Viên Phá, Đường Tam Thập Lục, Tô Mặc Ngu.

Một gã học sinh trẻ tuổi dùng chân đạp lên thiếu niên kia.

Ba một tiếng giòn vang, một cục đá phá không mà tới, rất chính xác đánh trúng đầu gối tên học sinh kia.

Tên học sinh kia đau quá, trực tiếp té quỵ trên đất, ôm chân liên tục lăn lộn, khóc hô lên.

Đám học sinh còn lại quá sợ hãi, vội vàng đem tên học sinh kia đỡ dậy, hướng bốn phía rừng cây nhìn lại, quát hỏi: "Là ai?"

Bụi mai khẽ loạn, gió lạnh phất qua.

Trần Trường Sinh đi tới nơi này, nhìn thiếu niên gọi Tiết Nghiệp Cẩn kia, hỏi: "Ngươi là con của Tiết thần tướng ư?"

Nghe được xưng hô Tiết thần tướng, tên thiếu niên kia ngây ngốc một hồi mới kịp phản ứng, gật đầu

Đám học sinh trẻ tuổi kia rất giật mình.

Thiên Thư lăng chi biến bức rèm buông xuống, Tiết Tỉnh Xuyên bị Chu Thông hạ độc mà chết.

Là trọng tướng có quyền thế nhất trong quân đội của Thiên Hải triều, cho dù sau khi chết hắn vẫn không được an bình, bị phơi thây ngoài thành đến hơn mười ngày.

Ba năm thời gian trôi qua, nói tới Tiết Tỉnh Xuyên, không còn ai gọi hắn là Tiết thần tướng nữa, ngay cả xưng hắn là Tiết đại nhân cũng không hề có.

Những tướng lãnh cùng với bộ hạ cũ thân kinh bách chiến do chính tay hắn đề đạt, cuộc sống ở tân triều tự nhiên cũng rất gian khổ, ở Thông Châu khó nhọc qua ngày.

Tiết phu nhân cùng công tử vẫn ở lại kinh đô, cuộc sống tự nhiên cũng cực kỳ khó khăn, nếu không phải là Ly cung thỉnh thoảng sẽ phái người tới xem, Mạc Vũ phụng chỉ hồi kinh chuyên môn đi xem hai lần, lại có Trần Lưu vương âm thầm trông nom nhiều hơn, chỉ sợ đã bị trục xuất khỏi Bình An đạo từ lâu rồi.

Chẳng qua là rất rõ ràng, cuộc sống của vị Tiết công tử này ở Quốc Giáo học viện cũng rất gian nan.

Đám học sinh trẻ tuổi mang theo vẻ mặt bất an hỏi: "Ngươi là người phương nào?"

Trần Trường Sinh không để ý tới bọn họ, nói với Tiết Nghiệp Cẩn: "Loại chuyện này ngươi nên báo cho giáo tập."

Tiết Nghiệp Cẩn cảm thấy rất ủy khuất, hốc mắt cũng đỏ lên, run giọng nói: "Ta nói rồi, nhưng giáo tập không để ý, sau đó bọn họ đánh còn ác hơn."

Trần Trường Sinh nghĩ tới đồi thoại lúc trước nghe được, nghĩ thầm xem ra quả thế, nhưng... sao lại như thế?

"Nếu như giáo tập không để ý, vậy ngươi nên đi tìm người có thể quản giáo tập, tỷ như Tô phó viện trưởng của các ngươi."

Mấy năm qua, hắn và Lạc Lạc, Đường Tam Thập Lục, Chiết Tụ đều không ở kinh đô, Quốc Giáo học viện toàn bộ do một mình Tô Mặc Ngu xử lý.

Tô Mặc Ngu hiện tại đã là phó viện trưởng của Quốc Giáo học viện.

Tiết Nghiệp Cẩn nghe lời này cảm thấy càng thêm ủy khuất, nghĩ thầm chính mình chỉ là học sinh bình thường, đại nhân vật như Tô phó viện trưởng làm sao muốn gặp là có thể gặp được chứ?

Trần Trường Sinh nói: "Ngươi đem những chuyện này nói cho mẫu thân ngươi biết, mẫu thân của ngươi tự nhiên sẽ có biện pháp gặp được."

Tiết Nghiệp Cẩn nói: "Phận làm con làm sao có thể làm mẫu thân lo lắng được?"

Trần Trường Sinh rất thích phản ứng của hắn, mỉm cười nói: "Vậy ngươi đi theo ta đi, ta dẫn ngươi đi gặp."

Nói xong câu đó, hắn dẫn Tiết Nghiệp Cẩn đi tới ngoài bìa rừng

Hơn mười tên học sinh trẻ tuổi muốn ngăn cản hắn, lại phát hiện chân cũng không nhúc nhích được, càng không dám đuổi theo.

Trong suy nghĩ của bọn hắn, người này tuổi tác so với bọn hắn chênh lệch không nhiều lắm, nhưng tự có một loại yên lặng quý khí, làm người ta không dám khinh thường.

Quốc Giáo học viện không phải là nơi có thể tùy ý ra vào, bọn họ xác nhận chưa từng thấy một vị bạn học như thế, cũng không có vị giáo tập trẻ tuổi nào như vậy.

Người này rốt cuộc là ai?

Đột nhiên, bọn họ nghĩ tới một loại khả năng.

Vị học sinh đầu gối bị tảng đá đánh cho bị thương được đồng bạn đỡ, dùng chân trái nỗ lực đứng, bỗng nhiên chân càng mềm, hướng trên mặt đất ngồi xuống.

Còn lại mấy học sinh sắc mặt cũng trong nháy mắt trở nên tái nhợt vô cùng, so với chút ít tuyết đọng ngoài rừng còn muốn trắng hơn.

...

...

Quốc Giáo học viện phía tây, trong một tòa kiến trúc chỗ sâu nhất.

Tô Mặc Ngu liếc nhìn giáo tập trước người, trong mắt toát ra cảm xúc chán ghét cùng tức giận, nhưng cuối cùng vẫn áp chế xuống, nhìn về bên cửa sổ nói: "Sau đó sẽ triệu khai viện hội, hội tiến hành răn dạy, đám học sinh kia sẽ bị phạt theo viện quy."

Tên giáo tập kia cúi đầu, càng không ngừng lau mồ hôi, thỉnh thoảng không nhịn được ngẩng đầu nhìn bên cửa sổ một cái.

Bên cửa sổ có một người trẻ tuổi.

Thì ra Giáo Hoàng Bệ Hạ thật sự còn trẻ như vậy, thì ra Giáo Hoàng Bệ Hạ thật sự cùng Tiết phủ quen biết.

Năm đó chuyện Trần Trường Sinh thay Tiết Tỉnh Xuyên lo việc tang ma, cả kinh đô không người nào không biết, không người nào không hiểu, nhưng rất nhiều người cho là chỉ là việc làm nhất thời của hắn mà thôi.

Giáo tập cảm thấy rất hối hận.

Trần Trường Sinh xoay người lại, nhìn về Tô Mặc Ngu, vẻ mặt không thay đổi, nhưng tâm tình có chút ngạc nhiên.

Tô Mặc Ngu xử lý có vẻ quá nhẹ nhàng, nói xong là xong. Hắn không muốn vì chuyện chính mình ra mặt, tên giáo tập này cùng đám học sinh kia sẽ phải thừa nhận trách nhiệm lớn hơn. Nhưng hắn có chút khó hiểu, người chững chạc, ngay ngắn, nghiêm túc rồi lại kín đáo tỉ mỉ như Tô Mặc Ngu, làm sao lại để cho chuyện như vậy phát sinh ở Quốc Giáo học viện.

Tô Mặc Ngu cũng rất rõ ràng, con của Tiết Tỉnh Xuyên tiến vào Quốc Giáo học viện đọc sách, là sắp xếp của hắn.

Hơn nữa thời điểm xử lý chuyện này, Tô Mặc Ngu tựa như có điểm nào khó xử.

Nơi này là Quốc Giáo học viện, muốn xử lý một vị giáo tập cùng hơn mười học sinh, có cái gì khó xử?

Trần Trường Sinh nhìn về tên giáo tập kia, đột nhiên cảm giác đối phương có chút quen mắt.

Sau đó, hắn chợt nhớ tới một chuyện xưa.

Ba năm trước, Quốc Giáo học viện bị huyền giáp trọng kỵ vây quanh, chúng đệ tử Nam Khê trai cùng Tô Mặc Ngu canh gác viện môn, trong lúc song phương giằng co, thế cục vô cùng khẩn trương.

Ngay trước khi Lâm lão công công chuẩn bị mạnh mẽ phá viện, hơn mười học sinh còn có mấy tên giáo tập từ cửa sau rời khỏi Quốc Giáo học viện.

Tô Mặc Ngu lúc ấy đem tên đám học sinh cùng giáo tập này ghi xuống, sau đó Trần Trường Sinh cũng xem danh sách.

Nếu như hắn không nhớ lầm, tên giáo tập trước mắt chính là một thành viên trong số đó.

Người này lại trở lại Quốc Giáo học viện?

Chẳng lẽ tất cả giáo tập cùng học sinh cũng trở lại Quốc Giáo học viện?

Quốc Giáo học viện đến tột cùng xảy ra chuyện gì?

Trần Trường Sinh nhìn Tô Mặc Ngu hỏi: "Ai bảo hắn trở lại?"

Tô Mặc Ngu biết hắn đã nhận ra rồi, thở dài, chuẩn bị giải thích chuyện này một phen.

"Quốc Giáo học viện giáo dụ Mai Xuyên, bái kiến Giáo Hoàng Bệ Hạ."

Ngoài phòng vang lên một giọng nói.

Trần Trường Sinh nhìn về Tô Mặc Ngu.

Tô Mặc Ngu gật đầu, cảm xúc trên mặt có chút phức tạp.