Trạch Thiên Ký

Quyển 6 - Chương 201: Hạc mang mưa gió phá bóng đêm




Đạo lực lượng thần thánh cuồng bạo kia còn chưa rơi vào trong viện, gió đã đến trước.

Cuồng phong gào thét cuộn lên cát vàng trên mặt đất, hướng bốn phía không ngừng rải rác, tựa như đi tới trên hoang nguyên.

Ma Quân đứng trong cát vàng đầy trời, ánh mắt cực kỳ u ám, sắc mặt trở nên cực kỳ tái nhợt.

Không phải vì sợ hãi, mà là bởi vì trong thời gian cực ngắn, hắn làm cho máu sôi trào lên, bắt đầu mãnh liệt thiêu đốt.

Một đạo khí tức cực kỳ hàn lãnh rồi lại vô cùng trầm trọng, từ trong ma thân lan tỏa khắp cả thiên không.

Tóc đen xõa ra vũ điệu trong bão cát, giống như mấy ngàn con rắn.

Ma bào phiếm u quang, mặt ngoài tựa như ngọn lửa không có nhiệt độ đang thiêu đốt.

Theo hỏa diễm lạnh lẽo này lan tràn, ma tức nhanh chóng bao phủ nửa phiến đình viện lấy cái cây kia làm trung tâm.

Dấu hiệu rõ ràng nhất chính là một mảnh bóng đêm phủ xuống nơi này.

Phiến bóng đêm này thật hàn lãnh, tràn đầy khí tức tịch diệt cùng hắc ám, đại biểu trật tự túc sát cùng lãnh khốc vô cùng.

Đạo lực lượng quang minh kia lại vô cùng ấm áp, thậm chí nóng bỏng, bên ngoài thần thánh, còn có khí tức sinh mệnh sinh động vô hạn.

Tòa đại viện lân cận trang viên Tương tộc này, diện tích không nhỏ, nhưng so với hai đạo khí tức này lại hoàn toàn không đáng giá để nhắc tới.

Trong nháy mắt, cả tòa viện đã bị hai đạo khí tức này chiếm cứ.

Một bên là vô tận bóng đêm.

Một bên là vô tận quang minh.

Sau đó bọn họ gặp nhau.

Theo đạo lý mà nói, hai đạo khí tức bản chất hoàn toàn trái ngược này gặp gỡ, hẳn là tạo thành cảnh tượng tráng quan thiên băng địa liệt mới đúng.

Nhưng hình ảnh này không phát sinh, ngược lại, tất cả đều an tĩnh, thậm chí có thể nói an bình như vậy.

Ngay cả đàn cá dưới khe núi ngoài viện, cũng không có bất kỳ ảnh hưởng.

Chẳng qua là đám dê trên sườn núi có chút khốn hoặc nhìn thiên không, không rõ vì sao giữa trưa cùng màn đêm lại cùng nhau đến một lúc.

Hai đạo khí tức này đều là khí tức tinh khiết nhất trong thiên địa.

Phóng đại lên, căn nguyên là bản chất khác biệt nhỏ bé nhất.

Chiến đấu thật sự phát sinh ở trong những sự vật bé nhỏ nhất, tỷ như trong một hạt cát vàng, hoặc là trong một luồng gió lạnh.

Ít nhất trong thời gian ngắn, rất khó thấy được hình ảnh bao la hùng vĩ.

Nhưng cũng không có nghĩa là an bình chân chính.

Hung hiểm ẩn giấu trong những chỗ vô cùng nhỏ, một khi có thể được nhìn thấy, rất có khả năng phát sinh kết quả mang tính hủy diệt.

Trần Trường Sinh biết, Lăng Hải chi vương đám người cũng biết, nhưng không thèm để ý, bởi vì lúc này lực lượng quang minh rõ ràng đang chiếm ưu.

Chẳng qua không rõ vì sao Ma Quân lại lựa chọn loại ứng đối này, chẳng lẽ hắn cho là bằng vào ma công của mình là có thể chống lại Ly cung đại trận ư?

Một tiếng hạc kêu.

Bạch hạc là tiên cầm, thần thức cực mạnh, cảm giác được hung hiểm nơi này, vỗ cánh bay đi.

Một tiếng đàn vang lên.

Nhạc công mù ôm đàn cổ, mũi chân nhẹ nhàng điểm đất, đã lướt đến hơn mười trượng, hai tay áo lướt nhẹ.

Tiếng đàn đột nhiên dâng cao, phảng phất xé rách.

Nửa viện bóng đêm bị xé ra một khe hở.

Ly cung đại trận tán xuất khí tức quang minh, lượn lờ ở bên cạnh hắn.

Xa xa nhìn lại, hắn giống như một con tiên hạc, xông ào vào trong âm u.

Hắn không còn là khách qua đường dưỡng lão trong Vấn Thủy thành nữa, cũng không còn là hoạt tử nhân tâm như cây khô nữa.

Hắn trở thành Trường Sinh tông đại trưởng lão thiên phú dị bẩm, cảnh giới cao thâm, chiến lực đáng sợ của trăm năm trước.

Tiếng đàn vang lên lần nữa.

Hơn mười đạo cuộn sóng vô hình theo ngón tay của hắn, rời khỏi dây đàn lan tỏa bốn phía.

Bóng đêm đã bị xé một mảng, lúc này lại bị tiếng đàn vô hình kéo ra rộng hơn.

Lúc bóng đêm phủ xuống, thân ảnh Ma Quân nhanh chóng trở nên mơ hồ, dường như muốn ẩn mình vào trong bóng đêm.

Tất cả mọi người rõ ràng, mặc dù Ly cung đại trận đã thành, nhưng nếu để cho Ma Quân tiến vào bóng đêm, muốn đem hắn bức ra, tất nhiên cần hao phí rất nhiều tinh lực.

Càng mấu chốt chính là, tất nhiên sẽ tiêu hao nhiều thời gian hơn nữa.

Không ai biết thắng bại cuối cùng giữa Bạch Đế cùng Mục phu nhân, cũng không người nào biết, người thắng có xuất thủ ngăn cản Quốc Giáo giết chết Ma Quân hay không.

Bọn họ phải tranh thủ thời gian.

Ở trong các cường giả Nhân tộc đứng ngoài viện, vị nhạc công mù kiacó thực lực cảnh giới không nghi ngờ chút nào là cao nhất.

Cho nên phản ứng của hắn cũng nhanh nhất.

Tiếng đàn chạm đến, bóng đêm mờ nhạt, thân ảnh mơ hồ của Ma Quân một lần nữa trở nên rõ ràng hơn mấy phần.

Trong đồng tử của Ma Quân hiện lên hơn mười đạo ánh sáng rất nhỏ.

Đó là tiếng đàn vô hình phản chiếu vào trong tâm thần hắn.

Sau đó, đồng tử của hắn xuất hiện hơn mười chấm đen.

Đó là lá chắn vô cùng tối tăm phản chiếu vào trong mắt hắn.

Vô số tiếng cắt dày đặc mà sắc bén vang lên.

Hơn mười phiến lá chắn tối tăm vô cùng vây quanh thân thể Ma Quân xoay tròn tốc độ cao, không để lại bất kỳ chỗ sơ hở nào cả.

Tiếng đàn vô hình cùng với công kích của nhạc công mù theo sau mà tới, cũng bị lá chắn màu đen này cản xuống.

Mấy trăm cái khe không gian dày đặc sinh ra ở ngoài mặt lá chắn, sau đó biến mất.

Cát vàng bay múa bị bóng đêm bôi đen, bay tới trước lá chắn, nhanh chóng bị cắt thành phấn vụn mảnh hơn.

Mấy tiếng kinh hô vang lên ngoài viện.

"U Minh Thập Thất giáp!"

...

...

Thân là chủ nhân phương bắc đại lục, có can đảm một mình đi tới Bạch Đế thành, Ma Quân dĩ nhiên phải có chuẩn bị đầy đủ.

Ma khí có thể so với thần khí như U Minh Thập Thất giáp, trên người của hắn thậm chí có thể còn có rất nhiều.

Nhạc công mù không cảm thấy bất ngờ, mang theo vô số đạo ánh sáng, tiếp tục đánh tới.

Nhìn đối thủ phá bóng đêm mà vào, vẻ mặt Ma Quân không thay đổi, đưa tay vào trong bóng đêm gỡ xuống một thanh kiếm.

Kiếm kia toàn thân tối tăm, không nhìn thấy một chút sắc bén nào, lại tựa như có thể hấp thụ hết ánh mắt của mọi người cùng với toàn bộ ánh sáng.

Không có tiếng kinh hô vang lên.

Người nhận ra thanh kiếm này đã chấn kinh không cách nào nói thành lời.

Lạc Nhật kiếm.

Đây là bội kiếm của Ma Quân đời trước.

Thanh kiếm này từng gặp gỡ Lưỡng Đoạn đao, gặp gỡ Sương Dư thần thương tại ngoài thành Lạc Dương.

So với thanh kiếm này, Nam Thập Tự Kiếm của Nam Khách hoàn toàn không đáng là gì.

So với thanh kiếm này, màu sắc của U Minh Thập Thất giáp trở nên thật là ảm đạm.

...

...

Lạc Nhật kiếm chém xuống.

Khắp bóng đêm, tựa như cũng theo động tác này của Ma Quân trầm xuống mấy trăm trượng.

Một đạo uy áp khó có thể tưởng tượng từ trên cao ép xuống nhạc công mù.

Trần Trường Sinh không biết nhạc công mù có thể ngăn cản được uy lực của thanh ma kiếm truyền lại đời sau này hay không, cũng không cần biết.

Thời điểm Ma Quân xuất kiếm, hắn cũng xuất kiếm.

Tay phải của hắn vẫn nắm Quốc Giáo thần trượng, chủ trì Ly cung trận pháp, trấn áp bóng đêm đầy trời, ngăn cản Ma Quân chạy trốn.

Hắn không cần cầm chuôi kiếm, chỉ cần động ý niệm, đã có vô số kiếm lao ra.

Hơn bảy trăm đạo danh kiếm, từ Tàng Phong vỏ kiếm gào thét lao ra, trong nháy mắt vượt qua cự ly hơn trăm trượng đánh về phía Ma Quân.

Hôm nay hắn muốn giết Ma Quân, xuất thủ tự nhiên là thủ đoạn mạnh nhất.

Kiếm ý lạnh lẽo xuyên ngang thiên địa, dường như muốn đem quang minh cùng bóng đêm đâm rách.

Hơn bảy trăm thanh kiếm phản xạ ánh sáng, đầu đuôi tương liên, mang theo khí thế mạnh mẽ dâng lên.

Năm đó ở Chu viên, hắn từng thi triển một chiêu vạn kiếm thành long.

Từ đó về sau bởi vì nguyên nhân đủ mọi mặt, hắn cũng không cách nào thi triển ra kiếm pháp uy lực cường đại như thế.

Nhưng một kiếm này của hắn hôm nay, đã có có chút cảm giác cùng mấy phần uy lực của một kiếm lúc ấy.

Vô số tiếng kim khí ma sát vang lên trong đêm tối, liên miên không dứt.

Hơn bảy trăm đạo kiếm ý, cắt nát mọi thứ trong thiên địa, so với tiếng đàn của nhạc công mù còn sắc bén hơn mấy phần.

Thậm chí ngay cả bản thân nhạc công mù đều không thể không tạm thời lui sang một bên, chờ kiếm ý như mưa rào rơi xuống trước.

Vô số mảnh nhỏ bắn ra bốn phía, trên mặt đất xuất hiện vô số cái lỗ rất nhỏ rồi lại sâu không lường được.

Bức tường gần nhất càng lặng yên không một tiếng động biến thành mảnh vụn, bị gió cuốn đi không còn dấu vết.

Vô luận thanh âm hay là hình ảnh, cũng quỷ dị như vậy, thậm chí làm người ta cảm thấy lông tóc dựng đứng.

Một lát sau, hơn bảy trăm kiếm như gió mưa tạm nghỉ.

Chút ít lá chắn tối tăm bốn phía Ma Quân đã không thấy nữa.

Ma khí trong truyền thuyết, U Minh Thập Thất giáp bị hủy diệt như vậy.