Editor: Bến
Hoàng thành lần nữa lâm vào tuyệt đối an tĩnh.
Viện trưởng trong những lời của Hiên Viên Phá, đương nhiên là viện trưởng Quốc Giáo học viện, cũng chính là Giáo Hoàng Bệ Hạ Trần Trường Sinh hiện tại.
Lạc Lạc Điện hạ thích Trần Trường Sinh ư?
Nếu như xem xét thân phận địa vị cùng tuổi tác, Trần Trường Sinh đương nhiên là đối tượng tốt nhất, vấn đề là...
Toàn bộ đại lục đều biết, Lạc Lạc Điện hạ là học sinh của Trần Trường Sinh, hơn nữa Trần Trường Sinh đã có một vị đạo lữ, chính là Thánh Nữ phía nam Từ Hữu Dung.
Hiên Viên Phá nói chuyện này có ý gì?
Vị quan viên triều đình Đại Chu kia khẽ nhíu mày, có chút không vui.
Tây Hoang đạo điện đại chủ giáo sắc mặt biến hóa, cuối cùng không nói gì.
Vị quản sự Đường gia kia cũng cố gắng đè nén tâm tình, vẫn duy trì trầm mặc.
Quan Cảnh đài cũng hoàn toàn an tĩnh, trong điện các đại nhân vật Yêu tộc hai mặt nhìn nhau, hoàn toàn không biết nên phản ứng làm sao.
Chẳng lẽ Hiên Viên Phá nói là thật ư? Lạc Lạc Điện hạ vẫn âm thầm thích lão sư của nàng sao? Chuyện này... làm sao có thể?
Ở chỗ cao nhất của hoàng thành, Mục phu nhân cũng không nói thêm gì nữa, sắc mặt trở nên có chút khó coi.
Trừ những người tham gia Quốc Giáo học viện sớm nhất, cũng không có nhiều người có thể đoán được tâm tư của Lạc Lạc, nàng là mẹ ruột của Lạc Lạc, tự nhiên đã biết từ lâu.
Nàng không ngờ tới, Hiên Viên Phá lại ở ngay trước mặt rất nhiều người, đem chuyện này nói toạc ra.
Phải biết rằng chuyện này vô luận đối với danh dự của Trần Trường Sinh hay là Lạc Lạc, cũng sẽ mang đến ảnh hưởng cực kỳ không tốt.
Tại sao Hiên Viên Phá phải làm như vậy? Hắn thật sự ngu xuẩn, hay là có ý xấu gì?
Trong tòa thạch điện khác, Lạc Lạc cũng biết Hiên Viên Phá đã nói câu kia.
Nàng nhớ lại câu nói lúc sáng sớm mẫu thân đã nói trước khi rời đi.
Cho dù ngươi có thể lừa dối được toàn bộ thế giới, nhưng làm sao có thể lừa gạt được chính mình?
Nàng vẫn đem phần tâm ý này của mình cực kỳ quý trọng, không để cho bất luận kẻ nào, bao gồm cả Trần Trường Sinh nhìn thấy.
Nàng vốn tưởng mọi chuyện sẽ tiếp tục diễn ra như thế, sao có thể ngờ được thì ra đám người trong Quốc Giáo học viện đều đã biết .
Hiện tại, toàn bộ thế giới đều biết .
Nên làm cái gì bây giờ a, thật là quá mức thẹn thùng.
Nàng không kìm nén được oán giận Hiên Viên Phá ở trong lòng.
Không biết có phải do hoàng hôn dần dần dày hơn hay không.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng có chút ửng đỏ.
Không biết tại sao, nàng không tức giận, ngược lại có chút vui vui.
...
...
An tĩnh bởi vì quá mức khiếp sợ, cho nên mờ mịt.
Tất cả mọi người nghe được câu nói của Hiên Viên Phá đều có chút kinh hoàng.
An tĩnh cũng đồng nghĩa không khí sẽ trở nên khẩn trương.
"Càn rỡ, ngươi lại dám bất kính đối với Điện hạ, nói ra hồ ngôn loạn ngữ như vậy hay sao!"
Tên quan lớn kia nhìn Hiên Viên Phá, tức đến cả người run rẩy, chỉ vào mặt của hắn quát lên: "Người đâu!"
Lời còn chưa dứt, cũng không có Hồng hà yêu vệ xông lên, đem cái lưỡi gây chuyện của Hiên Viên Phá chém đứt, bởi vì có một thanh âm vang lên.
Thanh âm kia rất thấp trầm, vù vù như tiếng chuông cổ, quanh quẩn trước hoàng thành, giống như tiếng vọng từ trong u cốc vang ra.
Đây không phải thanh âm của Mục phu nhân, mà là thanh âm của một vị đại nhân vật khác trong Yêu tộc.
Trong thạch điện đằng sau Quan Cảnh đài, đại trưởng lão chậm rãi mở mắt, không tiếp tục giả vờ ngủ nữa, chậm rãi đứng dậy, đi ra ngoài điện, đi tới bên tường hoàng thành.
Thân ảnh khổng lồ như ngọn núi rơi vào phía dưới xa xôi, bao phủ lên đỉnh đầu của rất nhiều người.
Đại trưởng lão không đưa ra bình luận gì đối với câu nói cuối cùng của Hiên Viên Phá, giống như căn bản không nghe được.
Vô luận suy nghĩ từ tôn nghiêm của Yêu tộc hay là từ quan hệ phức tạp với Nhân tộc, đây có lẽ là cách xử lý ổn thỏa nhất.
"Ngươi nói không sai, tuy nói là Thiên Tuyển, nhưng cuối cùng đều phải xem bản thân mình thế nào. Hi vọng ngươi ngày mai có thể được tổ linh chúc phúc, ngày kia có thể đi tới cuối cùng."
Cả tòa Bạch Đế thành đều nghe được thanh âm trầm thấp mà xa xưa của đại trưởng lão.
Đây cũng là thái độ của hắn đối với Hiên Viên Phá, cực kỳ minh xác cộng với rõ ràng, mà đây cũng có thể là thái độ của hắn đối với Nhân tộc.
Cho nên không có bất cứ chuyện gì làm khó nữa, tên quan viên kia cùng Hồng hà yêu vệ chuẩn bị bắt Hiên Viên Phá đều lui trở về.
Mục phu nhân đứng ở chỗ cao nhất của hoàng thành, nhìn núi xa trầm mặc không nói, không biết đang suy nghĩ điều gì.
...
...
Như lúc đến, dân chúng nghèo khổ từ hạ thành đến đây như thủy triều rời khỏi hoàng thành, bao phủ thang trời, sau đó dần dần tiêu tán trong phố lớn ngõ nhỏ,tiếp tục trầm mặc làm việc ngày qua ngày, cũng không biết trong năm tháng sau này, bọn họ có còn nhớ tới trận náo nhiệt hôm nay hay không.
Ở trước lúc giải tán, mảnh thủy triều đông nghịt này đã đưa Hiên Viên Phá về tới Tùng Đinh.
Tối nay Tùng Đinh lộ vẻ náo nhiệt vô cùng, nhưng cũng không huyên náo.
Các giáo sĩ đến từ Tây Hoang đạo điện bình tĩnh mà cảnh giác đứng ở chỗ cao trên đường phố, nhìn chăm chú vào động tĩnh bốn phía.
Đường gia quản sự mang theo mười mấy người tu hành đến từ thiên nam, dùng ánh mắt lợi hại quan sát tất cả những điểm sáng trên đường.
Một tráng hán vóc người khôi ngô, tràn đầy lực lượng đứng ở địa phương ngoài rìa, kiểm tra tất cả những người đi vào Tùng Đinh.
Vô luận từ góc độ nào đến xem, thế lực Nhân tộc bày ra trận thế như vậy ở đô thành của Yêu tộc, cũng rất dễ gặp phải dị nghị, hơn nữa còn lộ vẻ không tôn kính đối với yêu đình.
Động tác của Mục phu nhân quá nhanh, từ lời đồn bắt đầu truyền bá đến Thiên Tuyển đại điển chính thức bắt đầu chỉ có mấy ngày, Nhân tộc căn bản không còn kịp có bất kỳ phản ứng gì.
Hiên Viên Phá đại biểu Quốc Giáo học viện để xuất chiến, tự nhiên trở thành hi vọng lớn nhất hoặc là nói duy nhất của Nhân tộc trong Bạch Đế thành.
Vì bảo đảm sự an toàn của Hiên Viên Phá, đại chủ giáo đám người căn bản không để ý đến chuyện Yêu tộc sẽ bất mãn, hơn nữa bọn họ biểu lộ rõ ràng thái độ không tín nhiệm Yêu tộc của mình.
Đại chủ giáo nhìn Hiên Viên Phá ánh mắt rất nhiệt tình, vị Đường gia quản sự kia cũng đầy mong đợi.
Hiên Viên Phá hiểu bọn họ đang suy nghĩ điều gì.
Ở trong suy nghĩ của đại chủ giáo đám người, Hiên Viên Phá tiêu thanh biệt tích nhiều năm, hôm nay bỗng nhiên hiện thân, chắc là nhận được chỉ lệnh của Ly cung.
"Giáo Hoàng Bệ Hạ biết chuyện này rồi ư?"
Đại chủ giáo nhìn Hiên Viên Phá, có chút khẩn trương hỏi: "Hay là lão nhân gia đã tới?"
Hiên Viên Phá lắc đầu, nói: "Viện trưởng hẳn còn chưa biết chuyện này."
Nhìn ánh mắt của hắn, đại chủ giáo đám người biết hắn không nói dối, không khỏi trầm mặc.
Nam Khê trai hợp trai phát sinh chuyện này, đã truyền đến Bạch Đế thành vào đêm hôm trước.
Đại chủ giáo vô cùng rõ ràng, nếu như Ly cung biết được chuyện này, tuyệt đối sẽ không tiếc bất cứ giá nào phá hư sắp đặt của Mục phu nhân.
Hắn cũng làm như vậy, thời điểm ban đầu đã xé rách thiệp mời dạ tiệc, biểu lộ ra thái độ kịch liệt nhất.
Nhưng nếu như Giáo Hoàng Bệ Hạ còn không biết chuyện này, Ly cung không kịp làm ra an bài, chỉ bằng Hiên Viên Phá cùng hắn, có thể làm được điều gì chứ?
Đại chủ giáo nghĩ đến câu nói vừa rồi của Hiên Viên Phá, cảm nhận được sợ hãi cùng bất an mãnh liệt.
Nếu như giữa Lạc Lạc Điện hạ cùng Giáo Hoàng Bệ Hạ thật sự có chuyện gì, sau chuyện này Giáo Hoàng Bệ Hạ có thể dưới cơn nóng giận dùng thánh hỏa thiêu chết mình hay không?
Tâm tình kích động, mặt của hắn có chút ửng đỏ, tựa như uống rất nhiều rượu mạnh.
"Nhờ cậy ."
Hắn nhìn Hiên Viên Phá, vẻ mặt bi tráng nói: "Cho dù phải chết nghìn vạn người, ngươi cũng không thể để điện hạ gả cho Nhị hoàng tử Đại Tây Châu!"