Thiên Lương Vương Phá, cuối cùng đã xuất hiện ở kinh đô.
Nhìn người áo xanh ngoài cửa, Trần Trường Sinh mới hiểu được, vì sao mình lại gặp được Tiếu Trương ở chỗ này.
Người hiểu ngươi rõ nhất trên thế gian này, thường thường không phải bằng hữu của ngươi, mà là địch nhân của ngươi.
Những lời rất cũ kỹ này, lại rất thường xuyên chính xác.
Cả tòa kinh đô, không có ai nghĩ ra, Vương Phá sẽ đến Ngụy phủ, chỉ có Tiếu Trương nghĩ tới, cho nên hắn lẻn vào Ngụy phủ đợi chờ, chẳng qua là không ngờ được lại thấy Trần Trường Sinh tới trước.
Vương Phá nhìn Trần Trường Sinh đứng trong tuyết, có chút bất ngờ, sau đó gương mặt giãn ra nở nụ cười.
Theo nụ cười này, lông mày cụp xuống được vén lên, tựa như ánh mặt trời xuyên thấu tầng mây, làm lòng người tin phục.
Thì ra ngươi cũng ở nơi đây.
Loại cảm giác không hẹn mà gặp này thật sự rất tốt.
Trần Trường Sinh cùng Vương Phá, quả nhiên là người trong đồng đạo, con đường họ đi thường thường giống nhau, địa phương họ đi thường thường cũng đều cùng một chỗ.
Vô luận là vực sâu tràn đầy ám ảnh tử vong, hay là thần quốc trên tinh hải, là hoàng cung đề phòng sâm nghiêm, hay là Ngụy phủ không người biết được, thật ra đều không sao cả.
Vương Phá hướng Trần Trường Sinh phát ra lời mời: "Cùng đi?"
"Tốt." Trần Trường Sinh không chút do dự, đón nhận lời mời, cất bước đi tới bên ngoài phủ, tay phải nhẹ chấn, giọt máu từ trên kiếm rơi vào trong tuyết, tựa như những đóa hoa đào.
Tiếu Trương rất tức giận, nhìn hai người quát lên: "Uy!"
Tay hắn cầm thiết thương, đứng trong gió tuyết, đã có một cỗ khí thế dữ dằn phóng lên cao.
Nhưng Vương Phá không nhìn hắn một cái nào, Trần Trường Sinh quay đầu lại nhìn hắn một cái, chắp tay làm lễ, sau đó xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Vương Phá phớt lờ cùng với Trần Trường Sinh lạnh nhạt, để cho Tiếu Trương cũng không cách nào khống chế tâm tình của mình nữa, kêu lên: "A nha nha nha! Thật sự tức chết ta!"
Tiếng kêu của hắn rất khó nghe, khàn khàn pha lẫn với bén nhọn, tựa như quạ đen trên sa mạc nhiều ngày không được uống nước.
Lúc này Trần Trường Sinh đã tới ngoài Ngụy phủ, đứng cạnh Vương Phá.
Nghe thanh âm quái khiếu của Tiếu Trương, lông mày của Vương Phá lần nữa cụp xuống, mang theo chút bất đắc dĩ hỏi: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Từ lúc còn rất trẻ, hắn cùng với các thiên tài như Tiếu Trương, Lương Vương Tôn, Tuần Mai còn có Tiểu Đức, thường xuyên đối chiến tỷ thí, có đôi khi là ở đại triêu thí, có đôi khi là ở Chử Thạch đại hội, có đôi khi ở Chu viên, có đôi khi ở Thiên Thư lăng, có khi ở Ủng Lam quan, có khi ở Tầm Dương thành, bọn họ có thể nói là đối thủ hoặc kẻ địch, nhưng nếu nói trình độ quen thuộc, thậm chí còn vượt qua cả người nhà.
"Ta muốn làm cái gì ư? Đương nhiên là đánh một trận với ngươi!"
Tiếu Trương trầm giọng quát lên, giấy trắng trên mặt theo gió tuyết mà lên, hoa hoa tác hưởng, rất kinh tâm động phách.
Vương Phá lại bình tĩnh như cũ, thậm chí có chút ít ngây ngốc, hoàn toàn không có cảm giác như lâm đại địch.
Không biết hắn đang suy nghĩ điều gì, tóm lại rất chân thành mà nghĩ một thời gian ngắn, sau đó nói với Tiếu Trương: "Ngươi đánh không lại ta."
Đây là lời nói thật, cho nên càng làm tổn thương người khác.
Tiếu Trương nổi giận, tay phải nắm chặt dường như muốn đem thiết thương trong tay bẻ gãy.
Không đợi hắn xuất thủ, Vương Phá nói tiếp: "Hơn nữa hôm nay ta có việc phải hoàn thành, nếu như ngươi vẫn cố xuất thủ, có thể ta sẽ không nương tay."
Tiếu Trương giận quá thành cười, khàn giọng nói: "Chẳng lẽ hai mươi năm qua ngươi vẫn nương tay ư?"
Vương Phá nói: "Dĩ vãng mặc dù không nương tay, nhưng cũng không giết chết ngươi, nhưng hôm nay sẽ không giống như vậy."
Tiếu Trương quát lên: "Không giống ở chỗ nào?"
Vương Phá nói: "Hiện tại chúng ta có hai người, ngươi sẽ chết ."
Tiếu Trương khí tức hơi trì hoãn lại.
Đây vẫn là lời nói thật, cho nên vẫn là rất thương tâm, không dễ trả lời.
Tiếu Trương thật sự không nghĩ tới, Trần Trường Sinh sẽ xuất hiện tại Ngụy phủ.
Nếu như chỉ có Vương Phá, cho dù hắn không địch lại, cũng sẽ không sợ.
Nếu như chỉ có Trần Trường Sinh, hắn có tuyệt đối tự tin, có thể hạ gục hắn dưới thương.
Nhưng nếu như đối thủ của hắn là Vương Phá cộng với Trần Trường Sinh, như vậy hắn thật sự không có chút cơ hội thắng, hơn nữa thật sự sẽ có khả năng chết đi.
Chẳng qua điều này cũng không phù hợp với phong cách của Vương Phá, tựa như chuyện hắn vào thành đã tiêu thanh biệt tích.
Hắn nhìn Vương Phá quát lên: "Ngươi lại nguyện ý liên thủ với người khác ư?"
Vương Phá nói: "Ta cùng hắn đã từng liên thủ trong Tầm Dương thành. Hơn nữa việc ta cần phải làm hôm nay tương đối trọng yếu, không thể bị ngươi ngăn trở được."
Tiếu Trương hỏi: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Ngươi cũng rất rõ ràng, chỉ cần ngươi đi đến trên đường lớn, tất cả mọi người sẽ đến giết ngươi."
"Ta muốn đi giết Chu Thông."
Vương Phá trả lời rất bình tĩnh, rất thản nhiên: "Ta nghĩ ngươi đã biết rồi mới phải."
Từ sau khi Vương Phá hiện thân, Trần Trường Sinh không nói một lời.
Thân phận địa vị của hắn hiện tại mặc dù không kém hơn so với Vương Phá cùng Tiếu Trương, nhưng căn cứ vào sự tôn kính đối với tiền bối, hắn nguyện ý giữ vững trầm mặc.
Tiếu Trương không trả lời hắn, mà hỏi lại: "Tại sao ngươi nhất định phải giết Chu Thông?"
Trần Trường Sinh trả lời rất chân thành: "Tựa như chuyện giết Ngụy Thị lang, như vậy mới có thể nói cho thế nhân, làm như vậy là không đúng, để cho người cùng chuyện như vậy bớt đi phần nào trên thế gian này."
Vương Phá ở bên nghe thấy rất vui mừng, nói: "Không sai, vong ân phụ nghĩa là sai, bán chủ cầu vinh cũng là sai, nếu ngươi làm sai, sẽ phải trả giá."
"Bán chủ? Thiên Hải nương nương không phải là người tốt, vì sao không thấy các ngươi tới giết." Tiếu Trương cười lạnh nói.
Vương Phá nói: "Bởi vì ta không dám chắc giết chết Thiên Hải, cho nên cũng chưa có dũng khí."
Tiếu Trương nói: "Hiện tại ngươi dám chắc giết được Chu Thông ư?"
Vương Phá nói: "Đúng vậy, bởi vì đao của ta đã nhanh hơn ."
Tiếu Trương lớn tiếng quát lên: "Lấy đâu ra nhiều đạo lý như vậy, vì sống, có chuyện gì không thể làm chứ?"
"Các ngươi có đạo lý của các ngươi, chúng ta có đạo lý của chúng ta, hai bên mâu thuẫn thì phải làm sao? Ta trước kia chưa hiểu được, gần đây mới hiểu được rõ ràng."
Vương Phá nhìn vào mắt của hắn thật tình nói: "Giết chết các ngươi, tự nhiên đạo lý của chúng ta sẽ thắng."
Trần Trường Sinh nói: "Chính là đạo lý này."
Tiếu Trương trầm mặc một lát, nói: "Nghe thật sự có chút đạo lý."
Vương Phá bình tĩnh nói: "Nếu như ngươi thừa nhận đạo lý này, như vậy cũng đừng cố gắng lưu lại chúng ta, nếu không chúng ta sẽ thật sự giết chết ngươi."
Tiếu Trương quan sát ánh mắt của hắn nói: "Mấy chục năm qua vô số trận chiến, ngươi chưa từng nói với ta nhiều lời như thế."
Vương Phá nói: "Bởi vì ta muốn thuyết phục ngươi."
Tiếu Trương nói: "Tại sao muốn thuyết phục ta?"
Vương Phá nói: "Bởi vì ... như vậy mới không cần xuất đao với ngươi."
Mấy chục ngày trước, toàn bộ đại lục đều biết hắn rời Hòe viện, tới kinh đô.
Từ lúc đó đến nay, hắn không xuất một đao nào.
Đao ý của hắn, đã được tích lũy đến trình độ khó có thể tưởng tượng.
Nếu như Tiếu Trương lúc này xuất thương, tất nhiên không phải là đối thủ của một đao kia.
Nhưng hắn không tự tin, còn có thể tiếp tục bước trên lữ trình ở kinh đô.
...
...
Trong gió tuyết, Vương Phá cùng Trần Trường Sinh đi tới trên đường, một trước một sau.
Không sóng vai, bởi vì Trần Trường Sinh kiên trì, hắn cảm giác mình còn không xứng.
Tựa như trở lại Tầm Dương thành, bọn họ cũng một trước một sau, đối mặt với cường giả thần thánh lĩnh vực, cả người đẫm máu, đến chết không thôi.
Chẳng qua khi đó, bọn họ muốn phá vòng vây, hôm nay là muốn giết người.