Đình viện trong Bắc Binh Mã Ti hồ đồng đã có chút hình dáng trước đây, bọng cây dưới tường viện đã đào rất sâu, nhưng cây hải đường còn chưa chuyển đến.
Muốn tìm một cây hải đường giống trước kia như đúc, cho dù đối với Thanh Lại ty nha môn quyền thế ngập trời mà nói, cũng là một chuyện không dễ dàng gì.
Chu Thông rất rõ điểm này, cũng không tỏ vẻ không hài lòng đối với thuộc hạ, nhất là sau khi nghe được hồi báo liên tiếp.
"Ngụy Thị lang cũng chưa dám về, nghe nói đêm hôm qua trong phủ cãi nhau rất lớn."
"Khâm Thiên giám Hoàng đại nhân trước lúc ra khỏi cửa, phát hiện xe ngựa trong nhà đều bị mượn đi, đưa cho thân thích nhà phu nhân, bảo là muốn về Ngô Châu."
"Thiên Hải Thắng Tuyết đã lên xe, nhưng bị cung phụng trong nhà ngăn cản, nghe nói song phương xảy ra xung đột kịch liệt, cuối cùng là Thừa Vũ tướng quốc tự mình ra mặt, mới đem sự tình an ổn lại."
"Tương Vương phủ không có một thanh âm, nhưng Trần Lưu quận vương hôm nay vẫn không xuất hiện, theo phân tích hẳn là bị Vương gia nhốt vào từ đường trong phủ."
Từ hôm trước biết Trần Trường Sinh ra mặt an táng Tiết Tỉnh Xuyên, sắc mặt Chu Thông chưa từng tươi tỉnh chút nào, nhất là sau khi nghe Tiết phủ chuẩn bị thiết tế.
Mặc dù hắn vẫn biểu hiện vô cùng bình tĩnh, nhưng bọn thuộc hạ cùng với rất nhiều người trong cung đều có thể nhận ra tâm tình của hắn không tốt chút nào.
Cho đến khi nghe được mấy tin tức này, sắc mặt của hắn mới dần dần chuyển biến tốt đẹp, hờ hững trong ánh mắt mới dần dần buông lỏng.
Không người nào dám tới Tiết phủ tế bái, đây là chuyện trong dự liệu.
Tiết phủ thiết tế, cho cung cấp một cánh cửa, cũng là đào một cái hố cho rất nhiều người trong kinh đô.
Nói là tế bái Tiết Tỉnh Xuyên, trên thực tế không bằng nói là tế bái Thánh Hậu nương nương.
Hôm nay triều đình quan sát Tiết phủ, ai dám xuất hiện ở nơi đó chứ?
"Trần Trường Sinh?" Chu Thông đột nhiên hỏi.
Một gã thuộc hạ nói: "Quốc Giáo học viện vẫn không có ai đi."
"Không ngờ tiểu Trần viện trưởng của chúng ta lại tỉnh táo đến thế, làm việc cực kỳ đúng mực."
Chu Thông chắp hai tay đi tới ngoài đình viện, nói: "Nhưng khó tránh khỏi làm cho người ta than thở lòng người dễ đổi, cũng đúng, trừ ta ra, có ai có mấy phần tình nghĩa thực sự đối với hắn chứ?"
Bọn thuộc hạ nghe vậy rất giật mình, không rõ tại sao đại nhân lại nói như vậy.
Chu Thông dừng bước, nhìn về mọi người thật tình nói: "Thế nhân đều biết, hắn là bằng hữu duy nhất của ta, chẳng lẽ các ngươi không biết ư?"
Bọn thuộc hạ nhìn nụ cười trên mặt đại nhân, cảm thấy cả người hàn lãnh, nào biết nên trả lời thế nào cho phải.
...
...
Quốc Giáo học viện ven hồ, Mao Thu Vũ nhìn Trần Trường Sinh nói: "Bây giờ nhìn lại lo lắng của ta quả nhiên là lo lắng quá mức rồi, ngươi rõ ràng trưởng thành hơn bạn cùng lứa tuổi quá nhiều."
"Cho nên sáng sớm ngươi đã tới chỗ này, để gặp ta." Trần Trường Sinh nhìn mặt hồ nói: "Nhưng kỳ thật ta không rõ lắm ý của ngươi là gì."
Mao Thu Vũ nói: "Ngày hôm trước, chuyện ngươi làm đã đủ rồi, làm tiếp, sẽ trở thành quá mức."
Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút, nói: "Cái mức này làm sao để định ra? Do ai quy định?"
Hắn đã biết, hôm nay Tiết phủ thiết tế, trừ Ti Nguyên đạo nhân cùng Lăng Hải chi vương, không có một vị khách nhân nào tới.
"Định mức cùng quy định đều tới từ ý chí."
Mao Thu Vũ nhìn hắn nói: "Thời điểm mà Giáo Hoàng Bệ Hạ còn sống, Quốc Giáo chỉ có một ý chí, cho nên sẽ chỉ có một giọng nói, nhưng sau khi Bệ Hạ trở về Tinh hải thì sao? Thời điểm ngài kế nhiệm Giáo Hoàng, còn chưa đầy hai mươi tuổi, ý chí của ngài rất khó áp đảo cả Quốc Giáo, chỉ có thể là quan hệ cộng sinh cùng tồn tại mà thôi."
Những lời này có vẻ hơi mơ hồ, trên thực tế đã rất rõ ràng, Quốc Giáo có thể thuận lợi truyền thừa hay không, trừ ý chí của Giáo Hoàng Bệ Hạ, còn phải xem năng lực và thủ đoạn của người thừa kế.
Trưởng thành, chững chạc, đúng mực, kiên nhẫn, ý thức trách nhiệm, những điều này là biểu hiện cụ thể của năng lực và thủ đoạn.
Mao Thu Vũ nói tiếp: "Giáo Hoàng Bệ Hạ sức khỏe không được tốt."
Trần Trường Sinh nói: "Quá vài ngày nữa, ta sẽ đi Ly cung để gặp ngài."
Mao Thu Vũ lại nói: "Nói vậy Giáo Hoàng Bệ Hạ sẽ rất vui mừng."
Trần Trường Sinh trầm mặc một lát, nói: "Bản thân ta không xác định được sư thúc gặp ta có vui vẻ hay không."
Mao Thu Vũ nói: "Ngươi đang từng bước học được ý thức trách nhiệm cùng trầm mặc, bản thân đã đại biểu trưởng thành ."
Trần Trường Sinh lắc đầu nói: "Thật ra thì ngài nói không đúng, hôm nay ta không đi Tiết phủ, không phải bởi vì trưởng thành mà lựa chọn trầm mặc, không phải bởi vì ý thức trách nhiệm mà thấy được định mức, chỉ là ta cảm thấy chuyện này không liên quan gì tới ta, tựa như ngươi cũng biết đó, ta cùng với Tiết Tỉnh Xuyên quả thật không quen."
Đúng vậy, không giống suy nghĩ của Chu Thông, cũng không giống sự vui mừng của Mao Thu Vũ, Trần Trường Sinh không đi Tiết phủ, không có bất cứ quan hệ nào với ẩn nhẫn, đúng mực... Hắn chỉ cảm thấy mình cùng Tiết Tỉnh Xuyên không quen, giống như không cần thiết phải đi, hơn nữa hắn không biết thời điểm Tiết phu nhân hoặc là những người đó thương tâm khóc thảm thiết, chính mình nên nói cái gì.
"Ta không phải người giỏi an ủi người khác." Hắn nói với Mao Thu Vũ.
Vừa lúc đó, Tô Mặc Ngu bỗng nhiên đi tới.
Mao Thu Vũ hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Tô Mặc Ngu hành lễ, sau đó nói với Trần Trường Sinh: "Chu Thông dẫn người đi Tiết phủ."
Trần Trường Sinh liếc nhìn sắc trời, nói: "Tiết phủ định giờ nào để đưa linh cữu?"
Mao Thu Vũ vẻ mặt nghiêm lại, nói: "Nếu như vì hành động của người khác mà thay đổi tâm ý của mình, có vẻ không giống đạo của ngươi."
Đây là lời khuyên cũng là cảnh cáo.
Trần Trường Sinh nói: "Tâm ý sẽ luôn biến hóa, thừa nhận những biến hóa này, mới thật sự là thuận."
Mao Thu Vũ hỏi: "Vì sao mà biến?"
Trần Trường Sinh nói: "Ta không quen Tiết Tỉnh Xuyên, cho nên không đi Tiết phủ, nhưng ta rất quen với Chu Thông, cho nên lúc này sẽ đi."
...
...
Tiết phủ rất vắng lạnh, cho nên cờ trắng ở trong gió thu càng thêm cô đơn, làm người ta nhìn thấy cảm thấy bi thương.
Vắng lạnh không có nghĩa là không có một người, ở đầu đường cùng với cuối hẻm, có rất nhiều ánh mắt đang từ xa chăm chú theo dõi cửa Tiết phủ.
Có một chút là người nhiều chuyện không sợ phiền phức, mà phần nhiều là ánh mắt đại biểu cho các thế lực lớn ở kinh đô.
Từ sáng sớm đến hiện tại, trước cửa Tiết phủ không xuất hiện bất kỳ khách nhân nào, ngay cả mấy con chim sẻ cũng không hề xuất hiện.
Trên đường bỗng nhiên vang tiếng bước chân, lại có tiếng gió lớn phất vào y phục.
Mười mấy quan viên cùng với cao thủ Thanh Lại ty còn có rất nhiều đề kỵ, bảo vệ Chu Thông đi tới ngoài Tiết phủ.
Trong thời gian rất ngắn, trước cửa Tiết phủ đã đông nghịt người, nhưng vẫn không có bất kỳ thanh âm nào cả, rất là tĩnh mịch.
Trên đường quá mức an tĩnh, thậm chí mơ hồ có thể nghe được tiếng giấy đốt tách tách sau cửa.
Chu Thông từ trong tay cấp dưới nhận lấy một tấm vải trắng, thắt ở ngang hông, cất bước đi vào trong Tiết phủ.
Tiết phủ quản sự nhìn thấy cảnh này, muốn ngăn cản, nhưng không có dũng khí, hai chân đã mềm nhũn ra.
Một phụ nhân mỹ lệ đang để tang đốt giấy, ngăn cản trước mặt Chu Thông, tức giận hô lên: "Ngươi còn có thể diện tới đây ư?"
Chu Thông nhìn nàng nói: "Ngụy phu nhân trở về rồi sao?"
Hắn nhìn bên trong phủ vắng lạnh, lắc đầu, cảm khái nói: "Cần gì như vậy, ta tới thắp nén hương cho Tiết huynh, cũng tránh cho hắn quá mức tịch mịch ở trong Tinh hải."
Phụ nhân sắc mặt tái nhợt, hô: "Phụ thân không bao giờ muốn thấy gian nhân vong ân phụ nghĩa như ngươi!"
"Tình nghĩa giữa ta cùng với Tiết tướng quân, đám đàn bà các ngươi làm sao hiểu được."
Nói xong câu đó, Chu Thông yên tĩnh đi vào Tiết phủ, tựa như về nhà.
Ở trong toàn bộ quá trình, hắn cũng không thèm nhìn Ngụy phu nhân một cái.
Thanh Lại ty quan viên đẩy Ngụy phu nhân tới một bên, không để cho nàng tới gần.
Chứng kiến kẻ thù xông vào trong phủ nhà mình, nghĩ tới phụ thân trên trời có linh thiêng tất nhiên không thể an bình, Ngụy phu nhân sinh lòng bi phẫn, nhưng không có sức để ngăn cản, chửi ầm lên.
Nghe được lời thô tục không dứt bên tai, Chu Thông khẽ cau mày, có chút không vui, nói: "Phụ thân ngươi cả đời anh hùng, làm sao lại sinh ra đứa chanh chua như ngươi?"
Có thuộc hạ lấy ra mảnh vải nhét vào trong miệng của Ngụy phu nhân.