Trạch Thiên Ký

Quyển 5 - Chương 132: Dạ, bệ hạ




Nhìn kiền thú cùng với đảo sơn liêu theo phía sau chậm rãi đi vào sâu trong thảo nguyên , An Hoa cùng tên tì tướng kia rất lâu sau cũng không nói thành lời.

Đi tới thế giới này, tất cả hình ảnh bọn họ nhìn thấy đều làm cho tâm thần cảm thấy khiếp sợ.

Tì tướng nhớ tới tên kia trước đây từng nói qua, Ma Soái thích ngồi trên bàn giác của đảo sơn liêu.

Mà trong thế giới của Giáo Hoàng đại nhân, một con thổ tôn tàn phế cũng có thể ngồi ở vị trí tương tự.

"Tướng quân, ta có thể biết tên của ngươi không?"

Một giọng nói phá vỡ liên tưởng đầy khiếp sợ của hắn.

Hắn quay người nhìn lại, chỉ thấy Trần Trường Sinh đang nhìn mình, vội vàng đáp: "Mạt tướng Trần Thù."

Trần Trường Sinh hỏi: "Trần tướng quân, ta có một chuyện cảm thấy rất tò mờ, lúc ấy ngươi quyết định đi Cao Dương trấn, chẳng lẽ không lo lắng thượng cấp nói ngươi tự ý rời khỏi vị trí hay sao?"

Trần Thù cười khổ nói: "Ta là tội quan từ Thất Lý Hề bị cách chức đến Tùng Sơn quân phủ, vốn dĩ chẳng có việc gì làm, lúc ấy nghĩ tới chuyện cứu người cũng tốt, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy."

Trần Trường Sinh cảm thấy địa danh Thất Lý Hề này rất quen thuộc, nhưng không suy nghĩ quá nhiều.

Hắn rất thưởng thức tên tướng quân tên là Trần Thù này, vô luận chuyện hắn mạo hiểm đưa một gã trận sư đi Cao Dương trấn cầu y hỏi dược, hay là sau đó gặp phải cường giả biểu hiện ra dũng khí cùng quyết tâm, hỏi: "Vậy hiện tại thì sao? Ngươi còn muốn trở lại Tùng Sơn quân phủ làm việc hay không?"

Trần Thù có chút không giải thích được, hỏi: "Ý của ngài là?"

Trần Trường Sinh nói: "Nếu như ngươi đi Tùng Sơn quân phủ làm thần tướng, nói vậy không người nào có thể để ngươi không có chuyện để làm được nữa."

Trần Thù giật mình, được An Hoa nhẹ giọng nhắc nhở mới tính táo lại, khuôn mặt mang theo mờ mịt, chỉ vào chính mình hỏi: "Ta trở về Tùng Sơn quân phủ làm thần tướng?"

Trần Trường Sinh nói: "Không sai."

Trần Thù cảm thấy chuyện này rất hoang đường, không nhịn được cười khổ lắc đầu, nói: "Nếu như trước lúc bị giáng chức, ta đã là chủ tướng du kỵ, ở tiền tuyến cố gắng thêm mười năm, tích lũy công trận, tăng thực lực lên, có lẽ có thể hi vọng vị trí đó ở Tùng Sơn quân phủ, nhưng hiện tại..."

Hắn bây giờ chỉ là tì tướng, tướng quân cấp bậc thấp nhất, cách vị trí thần tướng đến sáu cấp bậc, như vậy còn có gì đáng nói đây?

Cuối cùng cũng chỉ là một tiếng thở dài.

Hắn vẫn cảm thấy phụ thân đặt cho mình cái tên này không hay.

Trần Thù Trần Thù, hữu công nan thù (có công không được đền đáp), chỉ có thể đặt tại án quyển dần dần trần cựu (trần cựu: lãng quên).

Nếu không tại sao tên kia lại bị giáng chức tới Phản Nhai, chính mình vì cái gì rơi đến tình cảnh như hiện tại.

Trần Trường Sinh chợt phát hiện lời kế tiếp của chính mình không biết nên nói thế nào .

Nếu như vị bằng hữu kia của hắn bây giờ không phải ở Vấn Thủy thành mà đang ở nơi này, có lẽ mọi chuyện cũng sẽ trở nên đơn giản hơn rất nhiều.

Vị bằng hữu kia nhất định sẽ vỗ vai Trần Thù, hào khí ngập trời nói: "Trần Trường Sinh là ai chứ? Hắn nói ngươi được, ngươi không được cũng có thể làm được."

Đạo lý chính là đạo lý như vậy, nhưng bản thân Trần Trường Sinh không thể nói ra lời nói như thế được.

Cũng may bên cạnh còn có người khác.

An Hoa đi tới trước người Trần Thù, nhẹ giọng nói mấy câu.

Trần Thù lúc này mới hiểu ra, muốn hắn đi làm thần tướng không phải là giáo sĩ lừa tiền trong đạo quan nho nhỏ, cũng không phải là văn thư quân bộ lòng tham không đáy, mà là Giáo Hoàng đại nhân!

Ánh mắt của hắn trở nên sáng lên, sau đó nhanh chóng trở nên mờ mịt, tâm tình rất phức tạp.

An Hoa biết đây là phản ứng bởi tinh thần gặp quá nhiều trùng kích, mỉm cười lắc đầu, không để ý đến hắn nữa, đi trở về trước người Trần Trường Sinh.

Ly cung từ trước đến giờ không can thiệp vào chuyện triều chánh, nhất là thời gian mấy năm này, lại càng khiêm tốn đến chí cực.

Theo đạo lý mà nói, cho dù Trần Trường Sinh là Giáo Hoàng, cũng không có cách nào tùy ý sắp xếp một người làm thần tướng Tùng Sơn quân phủ.

Hơn nữa đúng như bản thân Trần Thù đã nói, vô luận là tư lịch hay là bối cảnh, hắn cũng rõ ràng không phải là đối tượng thích hợp.

Nhưng đối với An Hoa mà nói, đây không phải vấn đề cần suy nghĩ .

Từ tuyết lĩnh đến chỗ này , từ biết lai lịch Chu Sa đan cho đến khi thấy vung tay áo xua đi thú triều, hình tượng Trần Trường Sinh trong lòng nàng đã vô cùng thần thánh cao lớn.

Nàng bây giờ là tín đồ cùng người hâm mộ trung thành nhất của Trần Trường Sinh.

Thay lời khác mà nói, nếu như Trần Trường Sinh lúc này nói cho nàng biết sáng sớm ngày mai mặt trời sẽ mọc ở phương tây, nàng nhất định sẽ chờ cả đêm chỉ vì muốn nhìn đến chân trời, nếu như phát hiện mặt trời vẫn mọc lên từ phương đông, như vậy nàng sẽ xem xét xem mình nghe nhầm hay là mình nghĩ sai ở chỗ nào rồi.

"Ngươi cùng đi với Trần Thù tới Tùng Sơn quân phủ."

Trần Trường Sinh nói với nàng: "Ta sẽ viết một phong thơ để ngươi mang theo, bên cạnh đó còn có một số việc muốn phiền toái ngươi giúp một chút."

Được Giáo Hoàng đại nhân giao cho công việc, An Hoa cảm thấy thụ sủng nhược kinh, lại cảm thấy áp lực thật lớn, như thấy vực sâu, thanh âm khẽ run nói: "Dạ, Bệ Hạ."

Trần Trường Sinh nhìn gương mặt của nàng, cảm thấy có chút quen mắt, trong lòng khẽ động hỏi: "Án Lâm đại chủ giáo là người thế nào với ngươi?"

An Hoa thần thái càng thêm khiêm thuận, nhẹ giọng đáp: "Án Lâm đại chủ giáo là cô cô của ta."

Trần Trường Sinh không hỏi thêm gì nữa, vô luận Quốc Giáo hay là triều đình, cuối cùng cũng là tập hợp những chuyện giữa người với người, không cần nhiều lời.

Tầm mắt của hắn theo con đường bạch thảo đi về phía trước, vẫn không có nhìn thấy gian miếu kia, nghĩ thầm chẳng lẽ năm ấy bị mảnh thiên không đập nát, có thời gian hẳn là đi thăm dò tìm hiểu một phen, sau đó hắn xác nhận đồ vật của chính mình vẫn hoàn hảo, không dừng lâu thêm nữa, dẫn An Hoa cùng Trần Thù rời đi.

Gió đêm trong dãy núi càng thêm rét lạnh một chút, tinh thần trong bầu trời đêm lặng yên nhìn ba người bên vách núi.

An Hoa cùng Trần Thù không có kinh nghiệm chuyển đổi không gian, trong lúc nhất thời không khỏi có chút hoảng hốt thất thần, dùng chút thời gian mới bình tĩnh lại.

"Bệ Hạ, chúng ta đang nơi nào vậy?" An Hoa hỏi.

Trần Trường Sinh nói: "Phản Nhai mã tràng, con đường kia đi tới Tùng Sơn quân phủ, ngoài hai mươi bốn dặm mới có trạm ngựa, các ngươi phải cực khổ một chút rồi."

Nghe được bốn chữ Phản Nhai mã tràng, Trần Thù vẻ mặt hơi kinh ngạc, nhìn hướng phía sau chợt có ánh đèn doanh trại, nghĩ thầm tên kia chẳng lẽ đang ở chỗ này?

Lúc này An Hoa không nhịn được hỏi: "Bệ Hạ, thế giới mà ngài đưa chúng ta vào... Là nơi nào?"

Trần Thù cũng không nhịn được nhìn về phía hắn, rất muốn biết đáp án, vừa có chút khẩn trương.

Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút, nói: "Các ngươi đoán không sai, nơi đó chính là Chu viên, tòa lăng mộ đó chính là Chu lăng."

Nhận được đáp án muốn biết nhất, xác nhận mình ở địa phương trong truyền thuyết những ngày qua, An Hoa cùng Trần Thù tâm thần thoải mái, cảm thấy rất thỏa mãn.

Không còn lý do ở lại, liền muốn chia tay.

"Bệ Hạ, xin ngài vì tín đồ trong thiên hạ mà bảo trọng thân thể."

Nhìn hai đạo thân ảnh biến mất ở trong bóng đêm, Trần Trường Sinh trầm mặc thời gian rất lâu.

Mấy năm sau khi rời khỏi kinh đô, hắn đã làm rất nhiều chuyện, nhưng cho đến tối nay, cho đến khi hắn mời An Hoa cùng Trần Thù đi làm hai chuyện này, mới thật sự là bắt đầu.

Mấy năm qua, hắn dựa theo sắp đặt của Giáo Hoàng sư thúc, dựa theo cái đêm gió tuyết ở Quốc Giáo học viện đạt thành hiệp nghị, vẫn ẩn giấu thân phận đi lại trên thế gian này, lặng yên tăng lên thực lực, nhưng thoạt nhìn, sư phụ của hắn còn có rất nhiều người cũng không tin hắn sẽ trầm mặc.

Trầm mặc trầm mặc, vô luận trầm mặc như thế nào, hắn cuối cùng vẫn là Giáo Hoàng.

Hắn đã có vô số tín đồ tín nhiệm vô điều kiện cùng trung thành ở trên đời này, tựa như An Hoa.

Như vậy hắn cũng nên vô điều kiện gánh chịu lên trách nhiệm mà mình cần gánh vác.

Lấy danh nghĩa của Giáo Hoàng Bệ Hạ.