Nơi mây trắng tan biến, là một phương sơn cốc xanh tươi.
Sơn cốc vô cùng u tĩnh, sinh đầy cây mây hình thù kỳ quái, trong rừng cây dựa vào vách núi, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng gầm của yêu thú cường đại. Nhưng chút ít yêu thú này không có một con nào có can đảm tới gần nơi này, bởi vì nơi này có một tòa chùa cổ nguy nga tráng quan, cũng bởi vì trong chùa cổ có hai người.
Vị lão giả kia không hiểu được hỏi: "Ẩn cư mấy trăm năm, thật vất vả đi ra ngoài một chuyến, cứ như vậy trở lại hay sao?"
Vị nam tử kia mỉm cười nói: "Cũng không phải không thu hoạch được gì, ít nhất là nhìn được thiếu niên kia một cái."
Lão giả nói: "Đại nhân chẳng lẽ cố tình đi xem thiếu niên kia?"
Nam tử nói: "Thiếu niên kia là đệ tử của Thương, lại được Dần coi trọng, tiểu Thiên Hải còn chuyên môn mời Thiên Cơ đi xem hắn, khó tránh khỏi làm ta có chút ngạc nhiên."
Lão giả nói: "Ngài cũng không giống người bởi vì tò mò mà quay về trần thế."
Nam tử nói: "Thiếu niên kia đã nhận được bút ký cùng thiên thư bia của ta, ở Thiên Thư lăng đưa tới một đêm tinh quang, rất nhiều người đều nói hắn rất giống ta năm đó, ta tự nhiên không giống như vậy."
Lão giả hỏi: "Vậy ngài đã nhận ra điều gì?"
Nam tử kia vẻ mặt trở nên ngưng trọng, nói: "Thiếu niên kia... sắp chết."
Lão giả nghe vậy rất giật mình, nói: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Nam tử đi tới trước chánh điện của chùa cổ, nhìn tôn đại phật cũ nát vô cùng, nói: "Người người đều muốn nghịch thiên cải mệnh, nhưng nào đâu biết rằng, tất cả nhân quả đều ở trong nhân quả, càng muốn thay đổi vận mệnh, càng không thể rời khỏi con sông vận mệnh, ta không xem được mệnh đồ của hắn cuối cùng sẽ như thế nào, chuyện này chỉ có thể dựa vào bản thân của hắn."
"Vậy Thu Sơn Quân cùng Từ Hữu Dung thì sao? Ngài khi nào sẽ đi xem một chút?"
"Để nói sau." Nam tử kia liếc nhìn sắc trời bên ngoài chùa, nói: "Trời sắp mưa rồi, mau mau đem bức họa hôm nay làm tốt đã."
Ngôi chùa cổ này ngoại hình cực kỳ cũ rách, không biết đã bỏ hoang bao nhiêu năm, trong chùa chư điện phật tượng cũng giống như thế. Nhưng nghe nói Phật tông đã chặt đứt truyền thừa trên đại lục này không biết bao nhiêu năm, người bình thường nghe thấy cũng chỉ là lần đầu, cho nên hình tượng này cũng rất tầm thường, trên thực tế, ngôi chùa cổ này còn có thể bảo tồn đến nay, thật ra đã là chuyện làm cho người ta nghĩ mãi mà không rõ.
Nhưng mà, chút ít bích hoạ trên tường chùa cổ laij vô cùng đầy đủ, có chút thậm chí nhìn conf rất mới, rõ ràng cho thấy những năm gần đây mới được bổ sung.
Bức họa trên vách tường vẽ rất đẹp, thậm chí có thể nói, thế gian hiện tại không thể nào tìm được họa sĩ ưu tú đến thế.
Nếu như Trần Trường Sinh nhìn thấy những bức bích họa này, nhất định sẽ nhớ tới chút ít bức họa trong Lăng Yên các.
Lão giả đứng ở trên giá gỗ nhỏ, cầm lấy bút họa hướng về phía vách tường chuẩn bị vẽ lên, cuối cùng không nhịn được nói: "Mới vừa rồi thật sự nên thử một chút."
Nam tử kia ngồi ở trên một cái chuông hỏng trước điện, trong tay giơ lên một bình nước suối chậm rãi uống, nghe vậy mỉm cười nói: "Ta đánh không lại hắn."
Lão giả thả bút trong tay xuống, nhìn về ngoài điện, nói: "Năm ngoái Tô Ly ở ngoài Tuyết Lão thành..."
Nam tử kia không đáp lại câu nói này, lẳng lặng nhìn phương xa.
Lão giả ở trong lòng thở dài một tiếng, không đặt câu hỏi nữa.
Lần đó Ma Quân ở trong Tuyết Lão thành, Hắc Bào ở ngoài Tuyết Lão thành, bảo hắn xuất thủ như thế nào? Đắc thủ như thế nào đây?
...
...
Bên bờ Hồng hà, trên tường thành của Bạch Đế thành, đám mây kia chậm rãi rơi xuống, sau đó tiêu tán mất tích, không biết là hung hay là cát.
Trên Cam Lộ đài, Thiên Hải Thánh Hậu không ngắm phương bắc nữa, xoay người đi tới dưới đài.
Ly cung chỗ sâu, Giáo Hoàng Bệ Hạ nhìn bồn thanh diệp như có điều suy nghĩ, vô luận tư thái hay là vẻ mặt cùng lúc trước cũng không có bất kỳ biến hóa nào.
Bóng đêm bao phủ Hàn sơn chậm rãi bị xé rách, sau đó bay hướng phương xa, thiên địa quay về ban ngày, ven hồ trên đỉnh núi, Thiên Cơ lão nhân nhẹ nhàng lau máu tươi trên khóe môi, nhìn về chỗ sâu trong cánh đồng tuyết phương bắc xa xôi, trong ánh mắt tang thương có thêm vài phần u ám, thấy không rõ lắm con đường phía trước đến tột cùng là gì.
Hàn sơn nam lộc xuất hiện một tên văn sĩ, đầu ngón tay buộc lên một đóa hoa hồng, bên trên phủ phong trần mấy ngàn dặm đường, không còn tiên diễm như trước nữa, nam tử mang nón lá xuất hiện tại trong trấn nhỏ ngoài Hàn sơn, bị gió biển thổi đi phần cũ nát trên gương mặt. Bọn họ đã tới chậm, trung niên thư sinh kia đã rời khỏi Hàn sơn, nhưng bọn hắn không lập tức rời đi, mà là cùng hai vị Quốc Giáo cự đầu cầm trọng bảo, cảnh giác bảo vệ bốn phía Hàn sơn, phòng bị mọi dị động có thể phát sinh.
Ở trên chiến tuyến dài dòng nơi phương bắc đại lục, Đại Chu bắc quân cùng phía nam các tông phái thế gia người tu hành đến trợ giúp chiến cuộc, nhận được mật lệnh các quân phủ phát tới, bắt đầu khẩn trương chuẩn bị chiến tranh, Yêu tộc đại quân bắt đầu dọc theo Hồng hà điều động tiến tới cánh đồng tuyết, ở trên đường đã tiêu diệt một tiểu bộ lạc của Ma tộc.
Nhưng vô luận là thần tướng của Đại Chu triều đình phát ra điều binh lệnh, hay là người nắm quyền phía nam chư tông phái thế gia, cũng không biết nguyên nhân cặn kẽ là sao, trong quân phủ cùng động phủ, khắp nơi đều là thanh âm nghị luận, không khí trở nên dị thường khẩn trương, làm mọi người cảm thấy cực độ bất an.
Về phần dân chúng trong trấn nhỏ ngoài Hàn sơn cùng với dân chúng kinh đô, đối với những chuyện này lại không biết gì cả, bọn họ giống như bình thường nấu cơm, làm việc, sinh sống, căn bản không ngờ đến trong cái ngày hè tưởng như bình thường này, sau ngàn năm, chiến tranh giữa Nhân tộc Yêu tộc cùng Ma tộc suýt bộc phát lần nữa.
Tất cả mọi chuyện, chỉ là bởi vì... Ma Quân rời đi Tuyết Lão thành.
Hắn tới Hàn sơn, sau đó, hắn rời khỏi Hàn sơn.
...
...
Rất ít người biết được tin tức Ma Quân trở lại Trung Nguyên.
Càng không có ai biết, ở trên con đường Ma Quân rời khỏi Hàn sơn, trở lại Tuyết Lão thành, ở trên cánh đồng tuyết từng gặp phải một người.
Cho đến thật lâu sau, lần gặp nhau này cũng không được thế nhân biết đến, mà trong câu chuyện này, tối trọng yếu một lần gặp gỡ.
Chưa từng ước hẹn, nhưng không phải không hẹn mà gặp.
Người kia ở trên cánh đồng tuyết đã chờ Ma Quân thời gian rất lâu.
Gió tuyết đầy trời, người này cả người bạc trắng, từ tóc đến áo, từ lông mày đến môi, đều là màu trắng.
Không phải là màu trắng bị tuyết đọng thành, màu trắng này còn trắng hơn cả tuyết, trắng thẩm người, trắng tới giết người.
Có thể tính ra đường về của Ma Quân , ở trên nửa đường chờ hắn, hơn nữa dám ở chỗ này chờ hắn, từ ngàn năm trước đến hiện tại, cũng không có quá nhiều.
Nói đúng ra, người này không phải là người, mà là một vị đại yêu tu vi kinh thiên động địa.
Tây phương Bạch Đế.
...
...
Ngàn năm trước, Ma tộc tràn xuống phía nam, đại lục phong vân kích động, cường giả xuất hiện lớp lớp, từng lưu lại vô số lần chiến đấu lọt vào trong sử sách, trong đó nổi tiếng nhất , tự nhiên là Lạc Dương cuộc chiến của Chu Độc Phu cùng Thái Tông Hoàng Đế, cùng với trận chiến quyết tử giữa hắn cùng với Ma Quân, ngoài ra còn có một cuộc chiến tương đối bí ẩn, nhưng từ thực lực cảnh giới cùng với trình độ thảm thiết của hai bên chiến đấu mà nói, tuyệt đối không thua hai trận chiến trước đo. Đó chính là trận chiến tranh đoạt người mạnh nhất dưới tinh không giữa Trần Huyền Bá cùng Chu Độc Phu trong Chu viên.
Sau khi Trần Huyền Bá chết trận, Chu Độc Phu mất tích, Thái Tông Hoàng Đế trở về Tinh hải, bốn người cường đại nhất đại lục năm đó, chỉ còn lại có Ma Quân, ở ngàn năm sau đó, không còn trận chiến kinh thiên động địa nào như ba trận chiến ấy phát sinh, thậm chí tiếp cận tầng thứ như vậy cũng không hề có.
Cho tới hôm nay ở trên hoang nguyên trong gió tuyết, phát sinh lần gặp gỡ này.
Nếu đã gặp nhau, tự nhiên muốn chiến.