Kiếm lên, kiếm xuống, gió tuyết mãnh liệt.
Hãn Thanh tựa như cảnh tượng trên cánh đồng tuyết rét lạnh, cực kỳ hàn lệ tiến vào trong tinh quang.
Vô số tiếng tan vỡ vang lên, vô số tinh thần bị chém ra, bị cắt thành mảnh vụn.
Tinh thần cũng không phải là chân thật, chẳng qua là tinh quang ngưng kết, mặc dù bị phong tuyết chi kiếm của Hãn Thanh chém vỡ, cũng không thật vỡ vụn, mà là biến thành vô số mảnh nhỏ rực rỡ tinh quang.
Trong bầu trời đêm phía trước thần đạo, xuất hiện vô số dấu vết như lưu tinh, phía trước nhất của những vệt sáng này, đều có một mảnh nhỏ tinh quang cực kỳ nhỏ bé.
Trên thạch bình cùng mặt nước trong kênh cũng xuất hiện vô số tinh quang, lộ vẻ vô cùng xinh đẹp.
Lưu tinh rất nhỏ rậm rạp chí cực, xuyên qua phiến phong tuyết dữ dằn, rơi vào trên người Hãn Thanh.
Ba ba ba ba , tựa như mưa rào, tựa như bão cát đập vào mặt lề, mặt ngoài khôi giáp cổ xưa nhất thời nhiều thêm vô số vết xước.
Bụi bậm trong khe hở khôi gián bị đánh bay, tú tích mặt ngoài khôi giáp bị mảnh tinh quang đánh vào dần dần tróc ra, mơ hồ còn có thể thấy một chút màu sắc đỏ sẫm .
"Vô dụng chết nhát!"
Mắt thấy Quan Tinh Khách lấy tinh quang xông vào phong tuyết, chiếm cứ ưu thế, Vô Cùng Bích cũng không cách nào chờ phu quân của mình động thủ trước, khẽ quát một tiếng tràn ngập oán trách, hướng bên kia cực nhanh lao đi.
Theo thân ảnh của nàng cùng nhau đi tới phía dưới thần đạo là sóng to ít cũng cao trăm trượng, đó là nước biển lạnh như băng, là tử ý tịch diệt.
Chiến đấu trong cảnh giới thần thánh lĩnh vực, muốn chiến thắng, tất nhiên không thể có chút nương tay, nàng vừa ra tay đã là cường đại nhất đạo pháp!
Ầm! Thanh âm kinh đào hãi lãng như sấm vang lên ở Thiên Thư lăng, sóng biếc vô cùng hướng Hãn Thanh ập xuống!
Trên khuôn mặt già nua của Hãn Thanh không có bất kỳ tâm tình biến hóa, giống như là bộ rễ của một gốc cây già đã bị chặt đứt mấy trăm năm .
Ánh mắt hắn cũng không có bất kỳ biến hóa nào, giống như là một cái giếng cổ đã khô cạn mấy trăm năm.
Đối mặt với đạo pháp mạnh nhất của hai vị tuyệt thế cường giả hợp công, hắn vẫn cầm kiếm trong tay, vô cùng ngay thẳng chém về phía trước.
Kiếm của hắn đến từ cánh đồng tuyết phương bắc, hàn lãnh túc sát đến trình độ cực hạn.
Phong tuyết cuồng bạo theo kiếm ùa tới, muốn đem vô số viên lưu tinh rất nhỏ cắn nuốt, muốn đem sóng to vạn trượng trực tiếp đông cứng thành băng.
Hắn có thể làm được hay không?
...
...
Thế giới trước Thiên Thư lăng thần đạo, bị ba đạo khí tức tuyệt diệu phân cách, hiện ra ba loại hình ảnh thần kỳ.
Bầu trời đêm phân ra ba phần, một mặt là đầy trời lưu tinh, một mặt là đầy trời phong tuyết, một mặt là đầy trời sóng biếc.
Ở phía xa, có đóa tiểu hồng hoa trong gió tuyết, trong tinh trần, trong sóng to lúc ẩn lúc hiện, màu sắc tiên diễm như trước.
Vô số bông tuyết san sát nhau rơi xuống, đem nước trong kênh mới vừa đông lại, đã bị lưu tinh rất nhỏ một lần nữa đánh tan, ngay sau đó, vô số tử thủy mang theo tịch diệt liền ập tới.
Tú tích trên khôi giáp Hãn Thanh, bị lưu tinh xóa đi toàn bộ, lại bị vô cùng vô tận nước biển tẩy sạch, trở nên cực kỳ sáng ngời.
Mặt ngoài khôi giáp phản chiếu tinh quang cùng nước biển hỗn hợp tạo thành ánh sáng cực kỳ phức tạp, đem bầu trời đêm phía trên Thiên Thư lăng thoa lên một tầng màu sắc u song.
Ba ba hai tiếng muộn hưởng, trước ngực khôi giáp sáng ngời, xuất hiện một đạo dấu vết phất trần lưu lại, bên cạnh có hoa văn bộ dáng một viên tinh thần, bề sâu chừng một tấc, suýt nữa xuyên thấu mà qua.
Khe hở khôi giáp chậm rãi chảy ra máu tươi, trong nháy mắt bị nhiệt độ thấp đông thành vòi máu, trông như những đóa huyết san hô.
Đồng thời đối mặt công kích mạnh nhất của hai cường giả thần thánh lĩnh vực, tu vi của Hãn Thanh dù thâm hậu đến mức nào, cũng bị đẩy vào trong hoàn cảnh xấu, mắt thấy đã tiến vào hiểm cảnh.
Nhưng mà đóa tiểu hồng hoa ở phía sau phong tuyết, ở sâu trong tinh thần, ở sóng biếc trời cao, vẫn yên tĩnh lắc lư không tiếng động, rõ ràng không có ý tứ muốn gia nhập chiến cuộc.
Biệt Dạng Hồng bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về đỉnh Thiên Thư lăng.
Trong đôi mắt yên lặng trầm tĩnh, xuất hiện thần sắc kinh ngạc.
Thiên Hải Thánh Hậu đứng ở đỉnh Thiên Thư lăng, vô luận chiến cuộc phía dưới thần đạo kịch liệt như thế nào, ánh mắt của nàng cũng không có một tia biến hóa, thậm chí nhìn cũng không có liếc nhìn.
Tầm mắt của nàng rơi vào địa phương vô cùng xa xôi, cách nơi này mấy vạn dặm.
Thần hồn của nàng cũng đang ở cách nơi này mấy vạn dặm.
Ở ngoài vạn dặm bên khe suối cạnh miếu cũ Tây Trữ trấn, tăng lữ kia bỗng nhiên mở mắt, nhìn về phía đối diện.
Có gió đêm khẽ vuốt ngọn cây, cũng phất lên tay áo của vị tuyệt mỹ nữ tử bên kia khe suối.
Thiên Hải Thánh Hậu đứng bên khe suối, lại tựa như cũng đã không ở nơi đây.
Tăng lữ khẽ cau mày, nhẹ phẩy ống tay áo, đưa chuỗi tràng hạt trong tay ném vào dòng suối nhỏ.
Phù phù một tiếng, tràng hạt rơi vào dòng suối nhỏ, nhưng không chìm xuống, mà chợt tách thành mấy chục hạt châu, hướng bốn phương tám hướng nước suối bắn đi.
Huyết liên lắc lư không ngừng giữa hai đạo khí tức, bị phật châu bắn vào, kịch liệt rung lên, như bị một sợi dây vô hình dẫn dắt, chậm chạp mà khó khăn trôi tới bờ bên kia.
Hắn cảm ứng được một số chuyện, cho nên không tiếc từ bỏ chuỗi pháp châu lúc nào cũng ở bên người, cũng muốn khóa chặt tinh huy bốn phía dòng suối, đem thần hồn của nàng giữ lại nơi này.
Thiên Hải Thánh Hậu khẽ nhếch khóe môi, lộ ra nụ cười giễu cợt, khẽ phất ống tay áo.
Gió đêm nhẹ nhàng rơi vào trên mặt suối, huyết liên đang trôi tới cũng không cách nào đi thêm nửa tấc, phật châu như tinh thần rải rác khắp nơi, chẳng biết tại sao trở nên run rẩy.
Lúc gió đêm tan biến , nàng đã biến mất khỏi bên khe suối.
...
...
Bởi vì tính toán rất nhiều phương diện, bình nguyên giữa kinh đô cùng Lạc Dương cũng không dùng để canh tác, phần lớn chỉ để hoang vu.
Đêm khuya đầu thu, bình nguyên mới vừa bị nước mưa làm ướt vô cùng lầy lội khó đi, so với đầm lầy nơi đông bắc Bạch Đế thành cũng không khá hơn là mấy.
Đối với Kế đạo nhân mà nói, chuyện này không đáng là gì.
Sau khi hắn rời đi kinh đô, vẫn theo hướng đông mà đi, thời gian không bao lâu, phía trước mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng của hùng thành.
Nhưng hắn không tiếp tục đi về phía trước, mà dừng bước tại bình nguyên, liếc nhìn đồng hồ cát trong tay.
Nửa trên của đồng hồ cát đã sắp trống không, hạt cát rơi xuống còn rất ít, tựa như có thể gián đoạn bất cứ lúc nào.
Hắn ngẩng đầu nhìn về bầu trời đêm.
Bầu trời đêm vốn nên phủ kín tinh thần, lúc này lại không thấy được một tia sáng, chỉ có thể nhìn thấy màu đen vô tận.
Ở ngoài rìa của bầu trời đêm, mơ hồ có thể thấy rất nhiều đụn mây lưu động tốc độ cao, chỉ có ở nơi này có thể thấy chút quang huy màu bạc.
Đụn mây không ngừng xé rách , dây dưa , tổ hợp với nhau, cùng bóng đêm ở giữa hợp thành một hình ảnh càng ngày càng rõ ràng.
Đó là một con hắc long vô cùng khổng lồ, vắt ngang cả bầu trời đêm, giống như một dãy núi lớn.
Ngoài viền hắc long phiếm ngân quang, làm cho người ta cảm giác lạnh lẽo phi thường.
Kế đạo nhân đứng ở bình nguyên, nhìn bầu trời đêm hóa thành hắ long, vẻ mặt trở nên ngưng trọng.
Khai chiến đến nay, cuối cùng hắn đã bị Thiên Hải Thánh Hậu xác định vị trí.
Hắn thậm chí có thể rõ ràng cảm giác được, thần hồn Thiên Hải đang từ mấy vạn dặm trở về, Thiên Hải ở đỉnh Thiên Thư lăng, đã thu hồi tầm mắt.
Nếu như tầm mắt của nàng cuối cùng rơi vào nơi đây, nếu như thần hồn của nàng trở về trong thân thể, nếu như nàng đến nơi này, như vậy hắn phải cùng nàng tiến hành chính diện chiến đấu.
Mặc dù nàng hiện tại có thể nói là đang trong thời khắc yếu nhất hai trăm năm qua, hắn vẫn không muốn cùng nàng chính diện chiến đấu.
Hai mươi năm trước, hắn đã nhận được rất nhiều bài học.
Một đạo thanh quang từ sâu trong đạo bào của hắn tràn ra .
Đạo thanh quang này cực kỳ tuyệt diệu thánh khiết, căn bản không cách nào dùng lời nói để hình dung.
Đạo bào của hắn bắt đầu khẽ run, nhất là ống tay áo run lên cực kỳ lợi hại.
Xuy một tiếng, ống tay áo đã rách rồi, hơn mười sợi tơ như bị lực lượng vô hình rút.
Trong bầu trời đêm, trên thân thể hắc long rõ ràng cho thấy do đạo pháp huyễn thành xuất hiện hơn mười vết rách, thanh quang từ bên trong hiện ra.
...
...
Thần hồn từ ngoài vạn dặm trở về.
Thiên Hải Thánh Hậu mắt phượng trở nên càng thêm sáng ngời.
Nàng thu hồi tầm mắt nhìn về phương xa, cũng không nhìn về Lạc Dương, mà nhìn xuống dưới chân.
Một đạo phượng minh cực kỳ trong trẻo bỗng nhiên xuất hiện tại Thiên Thư lăng, vang dội cả bầu trời đêm!
Tiếng phượng minh này cực kỳ bá đạo, trừ bản thân nó, vạn vật trong thiên địa lại cũng không dám phát ra bất kỳ thanh âm gì!
Thiên Hải Thánh Hậu biến mất khỏi trước mắt Trần Trường Sinh.
Trên thần đạo màu trắng bỗng nhiên có thêm hai đạo hắc quang tựa như mây tựa như khói.
Hắc quang cắt vào không gian, phát ra tiếng vang cực kỳ bén nhọn.
Đó là hai cánh của phượng hoàng.
Thiên Hải Thánh Hậu rốt cục ở trước mắt người đời, triển lộ ra hình thái mạnh nhất của mình.
Không có bất kỳ sự vật nào có thể nhanh hơn tốc độ của nàng, vô là luận thanh âm, là ánh mắt, thậm chí là tư tưởng.
Nàng không đi tới Lạc Dương, mà như một tia chớp màu đen rơi vào trên thạch bình phía dưới thần đạo.
Cánh phượng tối tăm cuốn theo gió đêm, như mang theo bóng đêm dày đặc.
Trong màn đêm đen nhánh, vươn ra một ngón tay trắng noãn, trong suốt.
Ngón tay bình tĩnh mà không thể kháng cự phá hủy tất cả phong tuyết lưu tinh cùng nước biển phía trước, điểm vào mi tâm đ*o cô kia.
Ngón tay vô cùng đột ngột xuất hiện trong tròng mắt của đạo cô.
Vô Cùng Bích ánh mắt dâng lên cảm xúc bối rối, dung nhan vốn được cho là thanh thoát xinh đẹp, bởi vì khiếp sợ cùng sợ hãi mà vặn vẹo biến hình .
Nàng sợ hãi thét chói tai, áo kịch chấn, trên mặt đất nhấc lên trận trận dấu vết như sóng nước, dựa thế vội vã lui lại phía sau.
Đồng thời, phất trần trong tay nàng liều mạng vũ điệu trước người, bắn ra từng đợt từng đợt sóng lớn.
Nhưng nàng làm sao có thể tránh được ngón tay này?
Ngón tay rất ổn định, rất bình tĩnh, phía trên không thấy bất kỳ ngọn lửa nào, nhưng mà, lại có nhiệt độ nóng cháy nhất thế gian, đó là phượng hoàng chân hỏa.
Trong khúc khích tiếng vang, làn sóng mang theo tĩnh mịch, trong nháy mắt bị bốc hơi thành vô số sương trắng, sau đó nhanh chóng tản đi.
Trên mặt đất tầng tầng sóng nước trong nháy mắt dừng lại, bắt đầu thiêu đốt, hỏa thế nhanh vô cùng tới lan tràn đến dưới chân Vô Cùng Bích, oanh một tiếng đốt cháy vạt áo đạo bào của nàng!
Ngón tay tiếp tục tiến lên, bình tĩnh ổn định, nhưng vô cùng bao la hùng vĩ, phảng phất cho dù phía trước có thiên sơn vạn thủy, cũng không thể ngăn cản nổi.
Vô Cùng Bích nhìn ngón tay càng ngày càng gần, sắc mặt tro tàn, tuyệt vọng chí cực.
Ba một tiếng vang nhỏ.
Một đóa tiểu hồng hoa xuất hiện trước mi tâm của Vô Cùng Bích.
Đóa tiểu hồng này rất mềm mại, cánh hoa trong gió đêm nhẹ nhàng rung động, rất tiên diễm, trên mặt cánh hoa thậm chí còn có thể thấy vài giọt sương, có chút ẩm ướt.
Ngón tay rơi vào cánh hoa, cánh hoa khẽ run, giọt sương lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng bốc hơi, nhưng so với sóng nước lúc trước tiêu tán đã chậm hơn nhiều.
Thiên Phượng chân hỏa có thể đốt cháy tất cả mọi thứ trên thế gian này.
Cánh hoa dần dần mềm nhũn, sau đó khô quắt, lộ vẻ uể oải.
Cuối cùng, oành một tiếng, tiêu tán trong gió đêm.
Ngón tay cũng đồng thời biến mất, không biết đi nơi nào.
Vô Cùng Bích nhìn về nơi nào đó hô lên: "Chạy mau!"