Không biết qua thời gian bao lâu, dù sao ở trong suy nghĩ của Trần Trường Sinh, đã qua thật lâu thật lâu, vị đại chưởng quỹ Thiên Cơ các kia rốt cục đưa ánh mắt rời khỏi vỏ kiếm, sau đó nhìn hắn cười cười.
Trần Trường Sinh không biết cử chỉ này có thâm ý gì không, chỉ có thể hi vọng không có.
Đại chưởng quỹ dùng tay nhẹ nhàng vuốt vỏ kiếm, cảm khái nói: "Đồ tốt a."
Đường Tam Thập Lục dĩ nhiên biết vỏ kiếm này là đồ tốt.
Bất kỳ không gian pháp khí, cũng có thể trở thành bảo vật trấn phái của tông phái sơn môn bình thường.
Vỏ kiếm này của Trần Trường Sinh, ban đầu ở tàng thư lâu từng đổ ra một tòa kiếm sơn, hơn nữa còn chưa chắc đã là tất cả, bởi vậy có thể suy đoán không gian bên trong khổng lồ đến cỡ nào.
Ở trên đại lục, vô luận muốn giám định người tu đạo cao thấp thế nào, hay là pháp khí tốt xấu ra sao, Thiên Cơ các đương nhiên là lựa chọn tốt nhất không nghi ngờ chút nào, nếu không mấy tấm bảng nổi tiếng kia cũng sẽ không đáng tin đến vậy. Đường Tam Thập Lục biết vị đại chưởng quỹ này tới xem Vô Cấu kiếm, nhưng cũng không muốn bỏ qua cơ hội để cho hắn phê bình vỏ kiếm này, hỏi dò: "Tốt bao nhiêu?"
Đại chưởng quỹ nhìn hắn rất nghiêm túc nói: "Tốt vô cùng."
Trần Trường Sinh nghe lời này có chút buồn cười, cảm xúc khẩn trương đã tan biến một phần. Đường Tam Thập Lục thì rất buồn bực, nghĩ thầm trình độ nói chuyện vô sỉ của vị đại chưởng quỹ này có thể sánh ngang với mình, căm tức nói: "Chẳng lẽ có thể tốt đến mức được đưa vào Bách Khí bảng ư?"
Hắn vốn tức giận nói bừa, không ngờ vị đại chưởng quỹ kia nghe vậy, sắc mặt lại trở nên nghiêm túc, nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi mới lắc đầu.
Đường Tam Thập Lục có chút đắc ý, lại có chút thất vọng.
Song đúng lúc này, đại chưởng quỹ lại nói thêm một câu: "Ta nhớ vỏ kiếm này vốn vẫn luôn trên Bách Khí bảng, tự nhiên không cần phải đưa vào nữa."
Tàng thư lâu trở nên vô cùng an tĩnh.
Đường Tam Thập Lục nhìn Trần Trường Sinh một cái, Mạc Vũ nhìn vỏ kiếm một cái, Trần Trường Sinh không biết mình nên nhìn nơi nào.
"Đây chính là Tàng Phong." Đại chưởng quỹ ngón tay nhẹ nhàng gõ vỏ kiếm, nghe vỏ kiếm phát ra thanh âm trầm trọng nhưng không đục, cảm khái nói: "Ta cũng đã hai mươi mấy năm không thấy nó."
Mạc Vũ mặc dù đối với nó hơi có suy đoán, nhưng vẻ mặt vẫn khẽ biến, hỏi: "Đây chính là Tàng Phong trước kia trong Ly cung ư?"
Đại chưởng quỹ không trả lời câu hỏi của nàng, mà là vẻ mặt trịnh trọng đem đoản kiếm từ trong vỏ rút ra.
Nhìn đoản kiếm, hắn chậm rãi nói: "Nếu như không phải Tàng Phong, làm sao có thể đủ chứa được thanh bảo kiếm sắc bén vô song này?"
Trong rất nhiều thời điểm đều có thể nghe được lời bình như sắc bén vô song, nhưng nếu như lời bình này từ Thiên Cơ các nổi danh nghiêm cẩn, như vậy sẽ vô cùng bất thường.
—— điều này ý nghĩa, trình độ sắc bén của thanh đoản kiếm này, thật độc nhất vô nhị, riêng bàn về sắc bén, Thiên Cơ các không cho rằng thế gian còn có thần binh nào có thể vượt qua nó.
Thanh đoản kiếm này nhìn rất tầm thường, Trần Trường Sinh chưa từng có cẩn thận bảo dưỡng, thậm chí rất ít chà lau, nhưng có thể tinh tường nhận thấy, trên thân kiếm đoản kiếm không có bất kỳ dơ bẩn, ngay cả tro bụi cũng không có một viên. Thanh kiếm này ở trong tay Trần Trường Sinh đã giết không ít người, dính không ít máu, nhưng không nhìn thấy máu.
"Kiếm tên Vô Cấu, quả nhiên vô cấu." Đại chưởng quỹ cảm khái nói.
Thanh đoản kiếm này quá sắc bén, cho nên thân kiếm vô cùng bóng loáng, như thế mới có thể từ vạn hoa không dính mùi thơm, vào thế tục không chọc hồng trần, phá vạn vật mà không nhiễu vạn vật.
Mạc Vũ nhìn Trần Trường Sinh hỏi: "Thanh kiếm này làm bằng vật liệu gì?"
Muốn để cho một thanh kiếm sắc bén như thế, trừ trình độ rèn cực kỳ cao siêu, tối trọng yếu vẫn là chất liệu làm ra thanh kiếm.
Chỉ có chất liệu khẩn mật nhất, cứng rắn nhất đồng thời lại có độ mềm và dai lớn nhất, không sợ nhiệt độ cùng lạnh lẽo, mới có thể chịu đựng được thiên chuy bách luyện.
Trần Trường Sinh lắc đầu, hắn thật sự không biết đoản kiếm này dùng chất liệu gì để chế thành, sau đó cùng Mạc Vũ, Đường Tam Thập Lục nhìn về đại chưởng quỹ.
Đại chưởng quỹ lắc đầu, thanh âm lạnh xuống nói: "Chuyện này không thể nói, nếu không lôi đình trên cửu thiên sẽ giáng xuống, người nói ra cùng người cầm kiếm mệnh đồ cũng sẽ gặp đại hung hiểm."
Đường Tam Thập Lục ghét cay ghét đắng loại lời nói bí hiểm kiểu này nhất, nghĩ thầm Thiên Cơ các chỉ thích giả thần giả quỷ.
Xem kiếm xong, đại chưởng quỹ rời đi Quốc Giáo học viện trước, bảo là muốn chuẩn bị để cho Bách Khí bảng nhiều năm không thay đổi đổi bảng lần nữa.
Mạc Vũ không đi, nàng nhìn Trần Trường Sinh nói: "Tàng Phong là bảo vật của Ly cung, năm đó bị sư phụ ngươi trộm đi, ngươi mang theo trên người như vậy, tựa như có chút không ổn."
Trần Trường Sinh nghĩ thầm trước nay chỉ có Giáo Hoàng Bệ Hạ nhìn thấu lai lịch vỏ kiếm của mình, chỉ cần ngươi không tới tuyên dương, có thể có gì không ổn?
"Đầu tiên, sư phụ ta đã từng là viện trưởng Quốc Giáo học viện, là sư huynh của Giáo Hoàng Bệ Hạ, cũng là Quốc Giáo chánh thống truyền nhân, coi như là phân gia sản, hắn cũng có tư cách lấy vài thứ từ Ly cung."
Hắn nói: "Tiếp theo, nếu như ngươi cảm thấy không ổn, ta hôm nay sẽ đi Ly cung trả lại cho Giáo Hoàng Bệ Hạ, sau đó lại mời lão nhân gia ông ta ban thưởng lại cho ta, chẳng qua là... ngươi không cảm thấy làm vậy là thừa hay sao?"
Mạc Vũ nhìn hắn như nhìn người xa lạ, nhíu mày nói: "Hôm nay lời lẽ của ngươi sắc bén còn hơn kiếm của ngươi... cũng không giống như bộ dáng của ngươi lúc bình thời."
Trần Trường Sinh nói: "Có thể bởi vì gần đây mài kiếm tương đối nhiều."
Mạc Vũ biết hắn nói chính là những ngày qua trước cửa Quốc Giáo học viện phát sinh mấy chuyện kia, nhìn hắn một lát, nói: "Không sai, ngươi quả thật mạnh hơn rất nhiều so với vài ngày trước."
Liên tiếp đối chiến với cường giả Tụ Tinh sơ cảnh , sau đó lại muốn chỉ đạo các học sinh mới chiến đấu cùng đối thủ thực lực hơn xa mình, Trần Trường Sinh nói không sai, quá trình này có chút cực khổ, giống như đang dùng vô số tảng đá lớn, tảng đá nhỏ, tảng đá tròn, tảng đá vuông mài kiếm, chỉ cần kiếm không có bị gãy, như vậy tất nhiên sẽ trở nên càng ngày càng sắc bén.
Từ Thiên Thư lăng đến Chu viên, từ Tầm Dương thành về kinh đô, trong đoạn thời gian này cảnh giới của hắn gặp tạo hóa cùng với chút kỳ ngộ, ở quá trình này càng không ngừng rèn dũa, thiêu đốt, toàn bộ tạp chất cũng bị đẩy ra ngoài, hoặc là đốt thành khói xanh biến mất, chỉ để lại những phần tinh hoa nhất, cuối cùng hoàn toàn biến thành thực lực cùng tu vi của mình, không bao giờ ... mất đi nữa.
Hiện tại Trần Trường Sinh thật sự mạnh hơn rất nhiều, nếu như lúc này để cho hắn cùng với Tiết Hà thần tướng, Lương Hồng Trang chia ra tái chiến một trận, hẳn là sẽ có cơ hội thắng.
"Nhưng tất cả cũng không có ý nghĩa gì."
Mạc Vũ nhìn hắn bình tĩnh mỉm cười nói: "Bởi vì nàng sắp trở về."
"Tất cả mọi người nói với ta, nàng sắp trở về ."
Trần Trường Sinh rất chân thành nói: "Nhưng kỳ thật ta cho rằng, điều này cũng không có ý nghĩa gì."
Mạc Vũ nói: "Ngươi là Giáo Hoàng tương lai, nàng sẽ trở thành Thánh Nữ, nếu như ngươi bại dưới tay của nàng, ngươi cảm thấy Quốc Giáo nội bộ sẽ có thanh âm như thế nào?"
Chuyện liên quan tới Quốc Giáo nam bắc hai phái cạnh tranh kéo dài ngàn năm, mặc dù bởi vì Từ Hữu Dung sống ở kinh đô, những năm qua song phương đối kháng không còn kịch liệt như trong quá khứ, nhưng Trần Trường Sinh biết Mạc Vũ cũng không có suy đoán khuyếch đại, trầm mặc thời gian rất lâu, mang theo cảm xúc phức tạp hỏi: "Nhất định phải đánh sao?"