Ông! Trước mũi thiết thương màu đen chợt xuất hiện một đoàn khí lưu, đó là mũi thương rung lên với tốc độ cao đưa đến không khí biến hình.
Xuy một tiếng lệ vang, mũi thương sắc bén đâm rách đoàn khí lưu này, mang theo tốc độ cùng uy thế khó có thể tưởng tượng, đâm thẳng Trần Trường Sinh trên thềm đá.
Quả nhiên không hổ là âm lệ nổi danh, một thương này của Mộ Lão Bản không có chút nào báo trước, quỷ dị tới cực điểm.
Quỷ dị không có nghĩa là thiếu uy lực, chỉ thấy vô số cánh hoa từ trên mặt đất bị khí tức mang theo, theo thiết thương dũng mãnh lao tới trên thềm đá. Quốc Giáo học viện trước cửa khắp nơi đều là cánh hoa hoặc hồng hoặc trắng, che đi tầm mắt của Trần Trường Sinh, cũng che đi tầm mắt của rất nhiều người.
Mọi người chỉ biết là đoản thương đang ở trong biển hoa.
Cánh hoa bay mua, đang kịch liệt chuyển hóa thành màu đen, đó tượng trưng độc trên mũi thương đang nhuộm dần tới.
Trong nháy mắt, trận khiêu chiến tên là luyện tập võ nghệ này đã trở nên vô cùng nguy hiểm, mọi người đều lo lắng thót tim.
Mưa hoa bay múa đầy trời, thiết thương phá không lao ra, quỷ dị tựa như một con rắn bảy màu lao ra khỏi biển hoa.
Nhưng mà, vô luận quỹ tích vận hành của đoản thương quỷ dị như thế nào, cũng không có cách nào đột phá kiếm của Trần Trường Sinh.
Bởi vì đó là Bổn Kiếm ngay cả Tô Ly đều không thể luyện thành .
Chỉ có kiếm giả ngốc nghếch mới có thể luyện thành thủ kiếm đệ nhất thiên hạ.
Đương một tiếng!
Trên thực tế, mũi thương sắc bén có tẩm độc tố đáng sợ đã cùng kiếm của Trần Trường Sinh va chạm vô số lần.
Ban đầu ở trong Tầm Dương thành, thiết thương của Họa Giáp Tiếu Trương cũng không thể vượt qua một kiếm này, huống chi là một thương này.
Nhưng trên mũi thương có nhuộm độc tố đáng sợ, chất độc kia sẽ thông qua kiếm truyền tới trên người Trần Trường Sinh sao?
Mộ Lão Bản chính là nghĩ như vậy, ở trong năm tháng quá khứ, sở dĩ hắn có thể chiến thắng rất nhiều đối thủ thực lực cảnh giới cũng không dưới hắn, cũng là bởi vì theo chiến đấu kéo dài, hàn độc trên thương sẽ theo gió mà bay, tùy ý tản ra, lặng lẽ không tiếng động tổn hại vũ khí của đối thủ, sau đó thông qua binh khí thậm chí không khí trực tiếp xâm nhập phế phủ kinh mạch của đối phương, cuối cùng để cho những người đó không còn lực tái chiến.
Hôm nay hết thảy đều không phát sinh.
Thanh kiếm nhìn như tầm thường chỉ có chút sáng ngời của Trần Trường Sinh ẩn chứa long uy cùng năng lượng khó có thể tưởng tượng, làm sao có thể bị độc của nhân gian tổn hại?
Kiếm tên Vô Cấu, tự nhiên có đạo lý riêng.
Kiếm không có vấn đề, người cũng sẽ không có vấn đề, bởi vì người cũng vô cấu.
Trần Trường Sinh vốn giỏi y thuật, ngày hôm qua lấy được tình báo do Giáo Khu xử đưa tới, đã làm chuẩn bị tương ứng. Cho dù hắn không cần uống thuốc trước, hàn độc trên thiết thương cũng không thương tổn được tới hắn, bởi vì trong thân thể của hắn từng có huyền sương cự long ly hồn, hắn từng tắm chân huyết của huyền sương cự long, cường độ thân thể của hắn vượt xa tẩy tủy hoàn mỹ, từ ý nào đó mà nói, hiện tại khí lực nói là nhân loại cường đại, không bằng nói rằng như một con rồng chân chính...
Trừ loại độc ngang với Khổng Tước Linh của Nam Khách, loại kịch độc đến từ u lĩnh phía nam làm gì được hắn?
Mưa hoa rơi xuống, thương kiếm chia cách, lộ ra ánh mắt khiếp sợ không giải thích được của Mộ Lão Bản.
Trần Trường Sinh Da Thức bộ động, hóa thành một đạo tàn ảnh, đi tới trước người của hắn.
Mộ Lão Bản quát lên một tiếng lớn, lui về phía sau, đồng thời đoản thương màu đen nghiền nát vô số cánh hoa, một đạo bình chướng hồng trắng đen ba màu hiện ra ở trước mặt của hắn.
Đây chính là tinh vực của hắn.
Sau cuộc chiến đấu cùng Chu Tự Hoành, toàn bộ đại lục đều biết Trần Trường Sinh có năng lực vượt cấp khiêu chiến Tụ Tinh cảnh, Mộ Lão Bản không dám có bất kỳ khinh thường, hơn nữa rõ ràng cho thấy đã học tập kinh nghiệm từ cuộc chiến đấu với Chu Tự Hoành, lui lại là kiên định kiên quyết như thế, trọng yếu hơn là hắn thi triển tinh vực cực sớm cực nhanh, ở trước lúc Trần Trường Sinh xuất kiếm, cũng đã bao phủ toàn thân của mình.
Hắn giống rất nhiều người, vẫn kiên trì cho là thiết luật của tu hành giới chính là thiết luật, Trần Trường Sinh ngày đó có thể một kiếm phá vỡ tinh vực của Chu Tự Hoành, đó là bởi vì Chu Tự Hoành đã rối loạn tâm thần, hoặc là kiếm của Trần Trường Sinh quá sắc bén, hắn quá may mắn. Hắn tin tưởng tinh vực của mình so với Chu Tự Hoành cường đại chắc chắn hơn, quan trọng nhất là, hắn cho là dưới tình huống chuẩn bị sẵn sàng, mình tuyệt đối sẽ không tâm loạn, cho nên hắn không tin Trần Trường Sinh hôm nay còn có thể dễ dàng phá vỡ tinh vực của mình như vậy. Nhưng mà, hắn và người có thể nói ôm thiết luật không chịu buông tay kia, làm sao hiểu được thiên tài như Tô Ly căn bản không cách nào bó buộc tuyệt diệu huyền tư, làm sao hiểu nổi Tuệ Kiếm là gì.
Tuệ Kiếm, thật không phải là một loại kiếm pháp, mà là một phương thức chiến đấu.
Trước khi cánh hoa trên mặt đất trước cửa Quốc Giáo học viện như thác nước chảy ngược cuốn tới thiên không , trước khi thiết thương âm hiểm xuyên qua mưa hoa đâm tới, trước lúc Trần Trường Sinh giơ kiếm...
Hắn đã thi triển Tuệ Kiếm.
Một kiếm này lên từ lúc thôi diễn tính toán đêm qua, hạ xuống trong mưa hoa.
Trước cửa Quốc Giáo học viện xuất hiện một đạo ánh sáng, tựa như tia chớp.
Vô Cấu kiếm tựa như muốn đâm về thiên không trên mưa hoa, cuối cùng chỉ là đâm xuyên qua một mảnh cánh hoa mềm mại.
Nhưng ở phía sau cánh hoa mềm mại, lớn cỡ móng tay, chính là mắt của Mộ Lão Bản.
Tinh vực của hắn bị Trần Trường Sinh tìm được chỗ sơ hở nhẹ nhàng như vậy.
Trần Trường Sinh sử dụng kiếm chiêu chính là Quốc Giáo chân kiếm bình thường nhất, giờ khắc này lại là thủ đoạn thích hợp nhất.
Đoản kiếm phá hoa ra, đâm tới mắt Mộ Lão Bản.
Trong mắt của hắn toát ra thần sắc khiếp sợ, nhưng không có chú ý tới, ở chỗ sâu nhất tựa hồ còn có chút cảm xúc khác.
Hắn kêu to mà lên.
Khì khì một tiếng nhẹ - vang lên, Long Ngâm kiếm đâm vào ngực của hắn.
Nhưng không giống hôm đó đánh với Chu Tự Hoành, Long Ngâm kiếm sắc bén vô song lại không thể xuyên qua thân thể của hắn, mà bị một thứ gì đó chặn lại!
Cảm nhận được mũi kiếm truyền đến khác thường, con ngươi Trần Trường Sinh hơi co lại.
Trong quần áo của Mộ Lão Bản có ẩn giấu nhuyễn giáp.
Vấn đề là thế gian có loại nhuyễn giáp nào có thể ngăn trở kiếm của mình?
Hắn kiến thức vẫn còn quá ít, nếu như lúc này là Đường Tam Thập Lục, tất nhiên đã đoán ra, trong quần áo Mộ Lão Bản nhuyễn giáp kia hẳn là một trong những bảo vật trấn gia của Thiên Hải gia, Lục Ngự thần giáp!
Lục Ngự thần giáp chính là thần khí xếp hạng bảy mươi chín trên Bách Khí bảng, tục truyền là bảo vật của Thiên Lương Vương gia năm đó, sau lại bị Thái Tổ Hoàng Đế thu vào trong cung, sau nữa, tiên đế lo lắng Thiên Hải nương nương ở Bách Thảo Viên bị địch nhân ám toán, cho nên đưa cho nàng phòng thân, khi nương nương tu hành tới Tòng Thánh cảnh giới, không cần bất kỳ phòng ngự nào nữa, liền chuyển giao cho phụ thân của nàng lúc ấy còn chưa trở về Tinh hải. Từ đó trở đi, Lục Ngự thần giáp trân quý vẫn ở trong phủ Thiên Hải. Hiện tại hẳn là được Mộ Lão Bản mặc lên người.
Không thể không nói, Thiên Hải gia lần này thật sự chịu bỏ vốn rất lớn, khó trách lúc trước Đường Tam Thập Lục lấy ra một chồng ngân phiếu dầy như thế, cũng không thể để cho Mộ Lão Bản tham tiền động tâm.
Không hổ là thần khí trên Bách Khí bảng, Long Ngâm kiếm lại không thể đâm rách nổi, kiếm chiêu của Trần Trường Sinh bị gãy ở nửa đường.
Hoảng sợ trong mắt Mộ Lão Bản trong nháy mắt biến thành sát ý cuồng bạo.
Một tiếng kêu to, đoản thương của hắn đâm thẳng tới cổ họng của Trần Trường Sinh .
Đáng sợ hơn chính là, thương thế của hắn tiện đà bạo phát, trong thời gian cực ngắn lần nữa mở ra tinh vực, đem Trần Trường Sinh nhốt ở bên trong.
Theo đạo lý mà nói, thủ đoạn tối trọng yếu của Tụ Tinh cảnh cường giả chính là tinh vực, tuyệt đối sẽ không cho phép đối thủ tiến vào tinh vực của mình, nhưng tình huống bây giờ rất đặc thù. Đúng vậy, hắn không thể không thừa nhận thiết luật của tu hành giới ở trước kiếm của Trần Trường Sinh đã mất đi hiệu lực. Như vậy hắn dứt khoát dùng tinh vực đem Trần Trường Sinh vây khốn, sau đó cùng hắn chính diện đối kháng!
Mấy ngày qua những người khiêu chiến Quốc Giáo học viện, đối với Trần Trường Sinh nghiên cứu cũng vô cùng sâu đậm, nhất là trận chiến đầu tiên của hắn với Chu Tự Hoành . Mọi người cũng nhìn ra được, kiếm ý hắn học từ Tô Ly vô cùng tinh diệu, kiếm pháp phong phú thậm chí mênh mông như biển, Da Thức bộ mặc dù không hoàn chỉnh, nhưng đủ để trợ giúp thân pháp của hắn nhanh như thiểm điện, nhưng Trần Trường Sinh có một nhược điểm lớn nhất.
Hắn chưa đầy mười sáu tuổi, chỉ là thiếu niên. Hắn xác định mệnh tinh của mình, bắt đầu tu hành mới chỉ một năm. Cho dù hắn là Chu Độc Phu tái thế, số lượng chân nguyên trong cơ thể cũng không thể vượt qua cường giả tu hành mấy chục năm thậm chí trên trăm năm .
Đây là mọi người không biết kinh mạch của hắn cũng có vấn đề, hiệu suất phóng thích chân nguyên cực kỳ kém cỏi.
Tóm lại, nhược điểm lớn nhất của Trần Trường Sinh chính là số lượng chân nguyên.
Nhưng Mộ Lão Bản không biết một việc, đồng thời không nhớ kỹ một vài chuyện.
Ở trong Tầm Dương thành, Lương Vương Tôn từng dùng phương pháp như vậy để đối phó Trần Trường Sinh. Nếu như Trần Trường Sinh chân nguyên yếu ớt như thế, ban đầu ở đại triêu thí đối chiến, như thế nào có thể chống đỡ công kích như mưa gió của Cẩu Hàn Thực, ở trong Tầm Dương thành làm thế nào có thể phá vỡ tinh vực của Lương Vương Tôn? Nếu như ngay cả tinh vực của Lương Vương Tôn cũng trói không được hắn, Tụ Tinh cảnh trở xuống còn có ai có thể vây khốn hắn?
Dưới mái che nắng rất nhiều người cũng cho là Trần Trường Sinh có thể sẽ thua trận chiến này, khiếp sợ vội vàng đứng dậy.
Trong trà lâu, còn có người trong mấy cỗ xe an tĩnh ở phố dài lại không nghĩ như vậy. Bọn họ biết hơn nữa sẽ không quên Trần Trường Sinh đã làm những gì trong Tầm Dương thành. Bọn họ rất rõ ràng, Trần Trường Sinh có năng lực thoát khốn, cuộc chiến đấu này còn xa xa chưa đến thời khắc kết thúc, thắng bại vẫn chưa phân.
Nhưng chuyện đã xảy ra sau một khắc, chính là ngay cả bọn họ cũng không nghĩ tới.
Trần Trường Sinh không lựa chọn thi triển Tuệ Kiếm, phá vỡ tinh vực của Mộ Lão Bản, trước tránh lui, sau đó mới quyết định.
Vô Cấu kiếm vẫn đâm vào ngực Mộ Lão Bản, tiếp sau đó đi về phía trước.
Tựa như hắn căn bản không có nghĩ tới chuyện thoát khốn, không thèm để ý dưới quần áo của Mộ Lão Bản có Lục Ngự thần giáp nổi danh trên Bách Khí bảng, chỉ muốn thắng lợi.
Từng tiếng hét vang!
Một đạo khí tức rừng rực đột nhiên xuất hiện tại trước cửa Quốc Giáo học viện, Mộ Lão Bản mang đến khí tức âm hàn, tựa như băng tuyết gặp liệt dương, trong nháy mắt biến mất.
Cánh hoa bay múa đầy trời, lại thật sự bốc cháy lên, biến thành một mảng ánh sáng chói mắt .
Mặt của Mộ Lão Bản bị chiếu rọi hiện lên tái nhợt, thân ở trong trận, hắn cảm thụ rõ ràng nhất đạo khí tức dữ dằn , nóng bỏng kia... chân nguyên của Trần Trường Sinh trở nên vô cùng bàng bạc!
Chân nguyên không đủ ... Thì ra chỉ là giả tượng!
Hắn vẻ mặt đột biến, thật hoảng sợ vạn phần, trong tiếng quát vang, nơi nào còn có tâm tư xuất thương, liều mạng vội vàng thối lui về phía sau.
Nhưng Trần Trường Sinh làm sao cho hắn cơ hội như thế, Vô Cấu kiếm trong tay trực tiếp đâm vào ngực của hắn! Xuyên qua!
Kiếm ý dữ dằn trực tiếp phá hủy tất cả ý chí chiến đấu của Mộ Lão Bản, đạo lực lượng kinh khủng kia , trực tiếp đem hắn từ trên đoản kiếm sắc bén đánh văng ra ngoài.
Trước cửa Quốc Giáo học viện, vang lên một đạo ầm vang như sấm.
Mộ Lão Bản hóa thành một đạo hắc ảnh, bay ngược chừng mười trượng.
Trên đường trước mái che nắng có trận pháp tạo thành bình chướng.
Hắn nặng nề đụng vào phía trên, sau đó ủ rũ rơi xuống đất, cũng không cách nào đứng dậy nổi.
Trong không khí trước mái che nắng mơ hồ hiện ra thanh sắc quang mang, mơ hồ còn có thể nghe thanh âm xé rách cực thấp , trên xà nhà mái che nắng có bụi tuôn xuống, phủ khắp đầy mặt và đầu cổ rất nhiều người bên trong.
Mộ Lão Bản co quắp ngồi dưới đất, càng không ngừng hộc máu, ánh mắt hoảng sợ rung động tới cực điểm.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Chân nguyên của Trần Trường Sinh làm sao có thể trong thời gian ngắn như vậy trở nên cuồng bạo cường đại đến thế?
Mọi người dưới mai che nắng giống như trước rung động tới cực điểm, nhưng lại không để ý bụi bậm trên người, trợn mắt hốc mồm nhìn Trần Trường Sinh.
Một kiếm này của hắn, suýt nữa đem trận pháp bình chướng cũng đánh tan rồi!