Từ Hữu Dung lại ngồi xuống, lấy ra Đồng Cung cùng Ngô Tiễn, cúi đầu yên lặng, không nói một lời.
Trần Trường Sinh ở phía sau của nàng, vô số tinh thạch vây quanh nàng.
Thời gian chậm chạp trôi đi, yêu thú núp trong thảo nguyên bởi vì cảm thấy sợ hãi đối với khí tức của nàng, chậm chạp không phát động công kích.
Đạo tiếng đàn mờ ảo, không biến thành cuồng bạo để thúc giục, mà càng thêm bình tĩnh, tựa như đang trấn an.
Trấn an chính là tâm linh yêu thú, khiến chúng không còn sợ hãi, sinh ra đầy đủ dũng khí.
Mặt nước trong cỏ dại, đột nhiên kịch liệt chấn động, lúc trước chút ít rung động, trong nháy mắt nối thành một mảnh, tạo thành cuộn sóng cực cao.
Đầu ngọn sóng lao lên đống cỏ xanh, làm ướt làn váy buông trước đầu gối của nàng.
Nàng ngẩng đầu lên, mở mắt, bình tĩnh nhìn về sâu trong hồ nước, giương cung, sau đó lắp tên, ngón tay khẽ buông lỏng.
Sưu một tiếng nhẹ kêu.
Ngô Tiễn phá không bay đi, đâm thật sâu vào trong nước.
Trong nước không có gì cả, vậy một mũi tên này bắn cái gì? Chẳng lẽ bắn nước hay sao?
Sau một khắc, cuộn sóng trên mặt nước lại thật sự biến mất rồi, bọt sóng không còn rung động.
Phảng phất đúng là nước bị nàng bắn tên mà yên tĩnh.
Ngô Tiễn của Từ Hữu Dung tự nhiên không phải bắn nước, cũng không phải là cuộn sóng, mà là yêu thú trong nước cố gắng quấy lên cuộn sóng.
Nước trong suốt, dần dần bị nhuộm đỏ.
Thi thể một con giao xà chậm rãi nổi lên, vắt ngang trong nước, giống như là một mảnh tường thành lấp kín.
Một cành Ngô Tiễn cắm giữa cặp mắt của nó, đâm sâu vào trong vảy, cùng thân thể khổng lồ của giao xà so sánh, mũi tên này chẳng khác nào một nhánh cỏ.
Song mũi tên như vậy, dễ dàng giết chết giao xà.
Đó cũng không phải kết thúc, mà chỉ mới bắt đầu.
Sau một khắc, mặt nước kịch liệt chấn động, vô số bọt nước bắn lên, cùng với tiếng hét giận dữ làm lòng người run rẩy, hơn mười đạo âm ảnh khổng lồ phá nước lao ra, lao tới trên đống cỏ xanh.
Mỗi một đạo âm ảnh khổng lồ, chính là một con giao xà
Đầu mỗi một con giao xà tựa như đều lớn hơn đống cỏ xanh mà Từ Hữu Dung cùng Trần Trường Sinh đang ở.
Mấy chục con giao xà, phá nước lao ra, che trời rơi xuống, thanh thế sao mà kinh người.
Đem ra so sánh, thiếu nữ chấp cung trên đống cỏ xanh, lộ ra vẻ nhỏ bé nhường nào.
Giao xà là yêu thú rất nổi tiếng trên đại lục, bởi vì da của nó có thể dùng để chế luyện khôi giáp thượng đẳng nhất. Bởi vậy cũng có thể biết, năng lực phòng ngự của giao xà phi thường cường đại, nhìn da rắn bóng loáng mềm mại lại vô cùng bền bỉ, đừng bảo là binh khí bình thường, coi như là người tu hành Thông U cảnh cũng rất khó đâm rách.
Theo sinh mệnh trí tuệ như loài người, Ma tộc cùng Yêu tộc thống trị Đông Thổ đại lục, giao xà hiện tại đại đa số cũng giấu ở đầm nước hoang dã ít ai lui tới, nhưng vẫn hung danh hiển hách, ai có thể ngờ được, ở trong thảo nguyên của Chu viên lại có nhiều giao xà như vậy, mà đám giao xà này, vẫn chỉ là một phần trong yêu thú ở thảo nguyên.
Khó trách mấy trăm năm qua, Thông U cảnh người tu hành tiến vào thảo nguyên, hẳn là không có một người nào có thể sống xót đi ra ngoài.
Trong truyền thuyết, giao xà có huyết mạch của Long tộc, nhưng bọn họ bị Long tộc cấm chế, thần hồn vĩnh viễn không cách nào thức tỉnh, chỉ có thể sống ở trong nước, hoặc chính bởi vì nguyên nhân như vậy, bọn họ đối với huyết mạch long tộc cùng với phượng hoàng thống hận căm thù nhất, đây cũng là nguyên nhân tại sao bọn họ phát động công kích Từ Hữu Dung sớm nhất.
Mấy chục con giao xà đột kích, cả thiên không tựa như cũng bị che kín, ánh sáng trở nên âm trầm tăm tối.
Hộp tên của Từ Hữu Dung chỉ có hơn mười cành Ngô Tiễn, làm sao có thể đối phó với đám yêu thú cường đại như vậy?
Đây là một vấn đề, nàng rất nhanh đã giải quyết vấn đề này, nếu số lượng tên không đủ, như vậy không cần tên nữa.
Nhìn âm ảnh khổng lồ mang theo tiếng rít kinh khủng đánh tới, nàng ánh mắt yên tĩnh lần nữa giương cung, chỉ bất quá lần này trên dây cung không có tên.
Động tác của nàng vẫn rất ổn định, đơn giản, không có bất kỳ dư thừa, sẽ không lãng phí một tia chân nguyên và khí lực.
Mỗi một lần giương cung, tựa như đang phục chế lần giương cung đầu tiên, không có bất kỳ khác nhau.
Trừ vị trí mà Đồng Cung nhắm tới.
Boong boong boong boong dây cung như dây đàn vang lên, phát ra minh hưởng, tấu ra một nhạc khúc đơn điệu mà cường ngạnh .
Vô số vệt trắng rời khỏi dây cung, phá không lao tới, rơi vào trên thân thể khổng lồ của giao xà.
Da giao xà vô cùng bền bỉ, ngay cả người tu hành Thông U cảnh đều không thể chém rách, nhưng gặp phải vệt trắng này lại nứt toác ra.
Những vệt trắng này, dường như là vết nứt không gian, có năng lực gần như phá vỡ hết thảy.
Chỉ trong nháy mắt, trên người mấy chục con giao xà khổng lồ, đã xuất hiện vô số vết máu, máu rắn như mưa to ập xuống, trong vết rách có thể thấy thịt như đang biến dạng, còn có thể thấy bạch cốt đáng sợ, hình ảnh thật sự máu tanh kinh khủng.
Mấy chục con giao xà thống khổ vạn phần, nửa người trên ở trong bầu trời cuồng bạo giãy dụa , nửa người dưới ở trong nước quấy lên sóng lớn kinh thiên.
Trọc lãng ùa lên, theo sát phía sau , chính là giao xà công kích điên cuồng nhất.
Từ Hữu Dung ngồi trong cỏ xanh, vẻ mặt yên lặng, không hãi không sợ, cũng không có ý né tránh, chẳng qua động tác kéo dây cung bỗng nhiên trở nên càng thêm nhanh chóng, tay phải hóa thành một đạo hư ảnh, cũng không cách nào thấy rõ ràng động tác cụ thể.
Boong boong boong boong mấy trăm thậm chí mấy ngàn đạo vệt trắng, rời dây cung mà đi, ở bắn khắp bốn không gian quanh đống cỏ xanh.
Giao xà căn bản chưa có biện pháp nhích tới gần đống cỏ xanh, đã bị cắt thành đoạn nhỏ như cự thạch, xoa xoa tiếng vang, cắt thành vô số khúc, sau đó hóa thành vẫn thạch đầy trời rơi xuống.
Tiếng vang liên miên không ngừng vang lên, vô số mảnh thịt vụn của giao xà, tóe lên sóng lớn, cho đến thời gian trôi đi rất lâu, mặt nước mới dần dần bình tĩnh trở lại.
Lúc này mặt nước, sớm bị máu rắn nhuộm đỏ, hiện tại đang dần dần biến thành màu đen, ẩn chứa mùi hôi thối khó có thể chịu được, tựa như một loại mực hạ giá thấp kém.
Mấy chục con giao xà khổng lồ che trời mà tới, nàng sau khi trọng thương tựa như căn bản không cách nào ngăn cản, chỉ có thể cùng Trần Trường Sinh trong lúc ngủ say biến thành thức ăn, nhưng ai có thể nghĩ đến, nàng suy yếu như vậy, chẳng qua nhìn như tùy ý kéo dây cung, đã đem đám yêu thú kinh khủng này biến thành một đống thịt vụn?
Dĩ nhiên, Đồng Cung kéo động nhìn như tùy ý, trên thực tế tiêu hao vô cùng lớn.
Hơn nữa, đây vẫn không phải là kết thúc.
Mặt nước như mực lần nữa chấn động lên, xuất hiện càng nhiều rung động, nơi nước gợn lần lượt thay đổi, tạo thành đồ án phiền phức khó tả.
Vô số yêu thú ẩn nặc ở trong thảo nguyên, ở dưới sự thúc giục của tiếng đàn, giống như thủy triều tiếp tục lao qua.
Từ Hữu Dung nhìn thoáng qua Trần Trường Sinh, gương mặt bình tĩnh xuất hiện vẻ không giải thích được cùng tự giễu.
Không giải thích được là đối với Trần Trường Sinh , nàng rõ ràng thông qua mệnh tinh bàn thôi diễn ra mệnh số người này đã hết, vì sao đến lúc này còn sống? Thế cho nên làm cho nàng không thể bay lên rời đi. Không giải thích được cũng là đối với chính mình, nàng biết rất rõ ràng Tuyết Sơn tông thiếu niên này sẽ chết, vì sao lại không thể đem hắn bỏ lại? Từ ban đêm hôm qua đến lúc này, nàng lúc nào cũng có thể không để ý tới hắn, vì sao lại làm không được?
Tự giễu, đương nhiên là đối với chính nàng , nàng nhớ khi còn bé ở kinh đô, nương nương thường xuyên nói nàng mềm yếu , như vậy không tốt, sau này đi Nam Khê trai, Thánh nữ lại thường nói lòng nàng quá cứng rắn, như vậy không tốt, như vậy tâm của mình là mềm hay là cứng? Hoặc là, không xác định cùng do dự này, chính là nguyên nhân Nam Khách nói mình không phóng khoáng?
Thời điểm nàng nghĩ tới những chuyện này, trong bầu trời âm ám của thảo nguyên vang lên quái thanh sắc bén chói tai. Nàng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy mấy trăm con yêu thứu bay tới bên này, lần này, thiên không thật sự hoàn toàn bị che phủ, không để lại bất kỳ khe hở, âm ám đến trình độ âm trầm, đồng thời cũng làm cho ánh mắt của nàng trở nên càng thêm bình tĩnh, thế cho nên lộ ra vẻ có chút hờ hững.