Bất kể là ai —— ở một thời gian một cái chớp mắt cũng không thể thấy rõ đối phương —— nhưng là nhân loại tiến vào Chu Viên đều là người tu hành. Lý do này như vậy là đủ rồi. Cũng đủ để Từ Hữu Dung trong bay ra khỏi Mộ Dục không tiếc hao tổn chân nguyên, điều chỉnh phương hướng túm lấy người đang hôn mê đang sắp rơi vào chỗ chết kia bay về phương xa.
Nàng không có kinh nghiệm bay lượn, nhưng có rất nhiều kinh nghiệm cưỡi bạch hạc du ngoạn, lúc bay không có bất an và sợ hãi, nhưng dù sao là người mới học nên khó tránh khỏi có chút trúc trắc, nhất là do đã trọng thương nên rất suy yếu, trong tay hiện tại còn xách thêm một người, khó tránh khỏi có chút lay động, nhìn tựa như đã uống say.
Không quá lâu, Nam Khách đã đuổi cách vài dặm, khoảng cách này nàng có thể cảm giác được sát ý của đối phương. Nàng không quay đầu lại, chuyên chú học cách bay như thế nào, tần suất hỏa dực đong đưa càng ngày càng chậm, thêm phần ổn định, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh, để lại hoả tuyến trên bầu trời.
Phượng hoàng hồn thức tỉnh làm cho nàng hiểu rõ được rất nhiều đạo lý, cũng lấy được rất nhiều năng lực thiên phú, riêng lấy tốc độ mà nói, nàng bây giờ là đệ nhất đại lục, bất kể là Hồng Ưng của quân đội Đại Chu hay thiên điểu đại tây châu, thậm chí Nam Khách và ngân long đều khó mà nhanh hơn nàng.
Vấn đề là nàng đang bị thương, hơn nữa còn mang theo một người. Người kia hôn mê bất tỉnh nặng như túi bột mì nhúng nước. Nếu nàng bỏ lại người này, Nam Khách cũng rất khó đuổi theo nàng, nàng có thể trở lại chỗ nhân loại tập trung, nói ra âm mưu của Ma tộc khởi xướng phản kích, cũng có thể tìm kiếm chỗ tạm lánh, đợi dưỡng thương xong sẽ tìm Nam Khách chiến lại, tin tưởng nhất định có thể chiến thắng.
Nhưng nàng không thể, cho nên không có nếu như.
Ở toàn bộ quá trình, nàng đều không nhìn người trong tay một lần —— bất kể là ai thì đều không có gì khác nhau, cho dù là lần nữa nàng cũng không bỏ lại, tựa như ở đỉnh Mộ Dục, Nam Khách đã nói trên lưng nàng đeo hai chữ trách nhiệm mà sống, có rất nhiều lựa chọn đã biến thành bản năng của nàng, không cần tự hỏi đúng sai, lợi và hại, chỉ biết phải làm như vậy.
Hai đạo lưu quang lướt trong rừng cây thảo nguyên cực nhanh, chỉ là nhan sắc có chút sai biệt, chỗ lướt qua cây cỏ bay loạn, lá cây bị chấn động thành tơ.
Nàng thủy chung không có cách nào thoát khỏi Nam Khách, tầm mắt của nàng ngày càng mơ hồ, đó là độc khổng tước dần dần đang ăn mòn thức hải, nàng vẫn dùng Thiên Phượng chân huyết áp chế, nhưng trải qua quá trình truy đuổi, máu loãng có phần không áp chế được nữa. Hoặc là nàng có thể thiêu đốt Thiên Phượng chân huyết đạt lấy tốc độ nhanh hơn, nhưng nếu trúng độc làm sao bây giờ?
Thân ảnh của Nam Khách càng ngày càng gần, trong bóng đêm, thảo nguyên một lần nữa nhuộm thành màu lục. Không còn kịp suy tư nữa, trên thực tế, nàng cũng không hề tự hỏi mình, vào thời khắc này, nàng rốt cục cúi đầu nhìn người trong tay, có chút bất đắc dĩ nghĩ, hàng ngày ngươi ăn gì mà nặng tới như vậy?
Sau đó nàng đốt lên Thiên Phượng chân huyết không còn nhiều lắm.
Ầm một tiếng trầm đục, ngoài thảo nguyên bắt đầu bốc cháy, mơ hồ có thể nhìn thấy thủy quang dưới gốc cây cỏ.
Từ Hữu Dung hóa thành một đạo hoả tuyến, tan biến trong thiên lăng.
Một lát sau, Nam Khách bay tới, ngừng lại, nhìn hoả tuyến phía xa, vẻ mặt hờ hững, không biết suy nghĩ gì.
Cánh khổng tước màu lục lắc lư, hàn ý lan tràn, cỏ dại và cỏ lau đang bị thiêu đốt dần dần tắt rụi, đất đai khô cằn một mảnh.
Thiên phượng chân huyết thiêu đốt đạt tốc độ cực nhanh, nhanh đến nàng cũng không có cách nào đuổi theo.
- Lòng dạ đàn bà, không rộng mở, không phóng khoáng...
Nam Khách nhìn về hướng Từ Hữu Dung lãnh đạm khinh thường:
- Mặc dù ngươi có thể sống sót thì sao có thể trở thành đối thủ của ta?
Nàng rất rõ ràng, dưới tình huống như thế, cho dù thiên phượng chi hồn đã thức tỉnh thì Từ Hữu Dung cũng rất khó sống sót.
Đôi cánh màu lục thu lại, ánh sáng khẽ biến, hai thị nữ hiện ra hai bên, ngã quỵ xuống đất, run giọng nói:
- Nô tì tham kiến chủ nhân, nô tì vô năng.
Nam Khách không để ý đến thị nữ của mình, nhìn gương mặt trắng bệch vì sợ hãi mà thoáng chút suy nghĩ hỏi:
- Người nọ... Chính là Trần Trường Sinh sao?
Hai thị nữ vội vàng kể lại mọi chuyện. Trên mặt Nam Khách lần đầu tiên xuất hiện ý cười, nhưng nụ cười vẫn rất lạnh lùng:
- Hoá ra không phải lòng dạ đàn bà, cũng không phải không biết đại thế, mà là quan tâm tất loạn... Hai người các ngươi chết cùng một chỗ, quả có phần thú vị.
Gió đêm lướt qua mặt vốn phải rét lạnh, nhưng bởi vì máu đang sôi trào thiêu đốt nên gió kia cũng thành gió âm. Từ Hữu Dung đi tới bên rừng thì Thiên Phượng chân huyết cũng đã thiêu đốt hầu như không còn, cũng không thể tiếp tục chống đỡ, nàng nhìn ra sau, xác nhận Nam Khách không đuổi theo, sau khi theo hướng tây bắc bay thêm vài dặm nàng liền ngã xuống đất.
Cỏ lau như hòn đảo nhỏ, bốn phía là cành cây cao, vừa dễ dàng che khuất tầm mắt bên ngoài, vừa ngăn cách với nhân thế như một vùng thiên địa.
Chu Viên không có sao, chỉ có mặt nước phản ánh ánh sáng đến từ hỏa dực, nhìn rất xinh đẹp.
Từ Hữu Dung động thần niệm, ngọn lửa kim sắc chậm rãi tắt, bản thể hai cánh trắng nõn như tuyết.
Chân mày nàng hơi nhíu lại, có vẻ có chút khó chịu, đôi mắt như thu thủy có màu xanh lục làm người ta bất an, màu xanh lục pha đốm vàng đang không ngừng cháy, vô cùng ảm đạm, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể tắt đi, sau đó nàng nhìn nhân loại mình đã cứu về.
Chẳng biết tại sao, nàng cảm thấy người này có chút quen mắt, tuy rằng tầm mắt do độc tố mà mơ hồ, cả ngũ quan đều cũng không thể thấy rõ ràng, chỉ mơ hồ nhìn thấy sắc mặt của hắn rất yếu ớt, nhưng không biết vì sao, người nọ tuy đang hôn mê nhưng vẫn mang tới cảm giác trầm ổn, thân thiện.
Bởi vì cảm giác này, nàng giật mình.
Sau đó mệt mỏi ùa tới.
Nàng khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu nhắm mắt điều tức, cánh chim màu trắng chậm rãi kiềm chế, giống như chăn bông ấm áp trong phủ thần tướng trùm lên cơ thể.
Cánh chim thành đôi.
Một cánh chim khác chậm rãi hạ xuống, mềm mại trùm lên người Trần Trường Sinh.