Trạch Thiên Ký

Quyển 1 - Chương 267-2: Quang chi dực (đôi cánh ánh sáng) (p2)




Trần Trường Sinh phá Ly Sơn kiếm của Lương Tiếu Hiểu, giả ý chạy vào rừng thực tế cũng là thiêu đốt hết chân nguyên còn sót lại, đem toàn bộ lực lượng rót vào đoản kiếm, lật cổ tay rung lên, hóa thành một đạo hàn quang thê lương chém về phía trước.

Một tiếng sắc bén vang lên.

Kia nữ tử phe phẩy quang dực, vừa vặn xuất hiện ở đó.

Chỉ thấy một tia máu loãng, từ cổ hai thị nữ xuất hiện một đạo kiếm sâu, nếu sâu hơn một chút, chỉ sợ có thể nhìn thấy cả xương cốt

Trời chiều chiếu rừng cây ven hồ, gió phất mặt hồ, tiếng sóng lăn tăn.

Trần Trường Sinh một tay cầm kiếm, một tay cầm cán, ngực hơi phập phồng, thở dốc.

Trong mắt của hắn xuất hiện một chút tiếc nuối.

Một kiếm này, mặc dù trọng thương hai tên nữ tử, nhưng lại không thể cắt yết hầu, cho nên, không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Các nàng bị chém đứt đầu vẫn có thể sống lại, huống chi chỉ là những vết thương kia.

Vì sao nữ tử đoan trang không có sừng? Vì sao máu của nàng là màu đỏ? Vì sao Ma tộc mỹ nhân, vận dụng mị công thì sừng sẽ tự động biến mất? Hết thảy đều do các nàng không phải người, cũng không phải ma.

Chính xác ra, các nàng là vu linh, thân thể của các nàng ở giữa chân thật và linh thể.

Các nàng đứng chung một chỗ, mặt mày, thần thái hoàn toàn bất đồng, lại làm cho người ta có cảm giác song sinh, bởi vì các nàng vốn chính là song sinh, các nàng là một đôi cánh.

Tựa như quang dực sau các nàng lúc này.

Quang dực và linh thể làm cho các nàng có được tốc độ khó có thể tưởng tượng, cho dù là Trần Trường Sinh vận dụng Da Thức Bộ cũng không có biện pháp thoát đi.

Nếu chỉ có một cái cánh, như vậy vĩnh viễn không thể bay lượn, tựa như các nàng nếu tách ra, kỳ thật chỉ là Thông U Thượng Cảnh bình thường, cho nên ở giữa hồ, ở ven hồ mới có thể bị đám người Trần Trường Sinh liên tiếp trọng thương, nhưng nếu như các nàng đứng chung một chỗ, như vậy có thể thẳng lên trời, chiến lực so với đơn độc chiến đấu phải hơn gấp mười.

Thực lực mạnh nhất Lưu Tiểu Uyển và Đằng Tiểu Minh, vợ chồng ma tướng sở dĩ rời khỏi và đuổi theo giết Chiết Tụ và Thất Gian, ngoại trừ Thất Gian là mục tiêu hàng đầu của bọn họ thì còn một nguyên nhân, chính là đôi vợ chồng này thấy rất rõ ràng, Trần Trường Sinh bởi vì chân nguyên hoặc tu hành công pháp có vấn đề, cường độ thuấn sát không đủ, như vậy viết thế nào cũng là một chữ chết.

Thanh quang ngưng tụ thành hai cánh, nhẹ nhàng lắc lư sau hai nữ tử kia, rất là xinh đẹp.

Ở trong mắt Trần Trường Sinh, quang dực quá đáng sợ, hắn dùng tay nắm chặt chuôi kiếm, ý đồ tìm khả năng thoát khốn, nhưng lại tìm không thấy.

Hai nữ tử cúi đầu nhìn vết thương trên cổ, nhưng không nhìn thấy, vì thế ghé mắt nhìn cổ đối phương, động tác cực kỳ đồng bộ.

Máu yêu màu lục và máu màu đỏ từ hai đạo kiếm không ngừng chảy ra.

Các nàng rõ ràng cảm giác được đau đớn, và lúc trước đúng là bóng ma tử vong, các nàng thật sự phẫn nộ, vẻ mặt bình tĩnh mà nghiêm túc.

Kia đối quang dực bỗng nhiên hăng hái địa chấn động đứng lên.

Ven hồ nổi lên một trận gió to.

Trong hoàng hôn, có hơn một đạo lưu quang diễm lệ.

Thời khắc cuối cùng, thêm ẩn nấp chuẩn bị không còn bất cứ ý nghĩa gì, Trần Trường Sinh không chút do dự Tọa Chiếu tự quan, đốt lên cánh đồng tuyết cuối cùng còn sót lại.

Nhưng chẳng biết tại sao, hắn không để cho thần thức động tới hồ nước ngoài u phủ.

Cánh đồng tuyết thiêu đốt trong nháy mắt, liên tục không ngừng địa bổ sung chân nguyên cho Trần Trường Sinh.

Da Thức Bộ động.

Thân ảnh của hắn chợt biến mất, chợt hiện ra xa, sau đó lần nữa biến mất, xuất hiện lần nữa, lúc ẩn lúc hiện, như quỷ mị.

Nhưng lưu quang tốc độ thật sự quá nhanh, bất kể hắn hiện ra ở đâu, ngay sau đó sẽ thấy lưu quang đón đầu.

Mũi kiếm xé gió vang lên, ven hồ truyền đến tiếng sóng, bị cắt thành vô số sợi tơ.

Thỉnh thoảng có máu tươi bay ra giống như đóa hoa, xong khi máu rơi xuống mặt đất, người chiến đấu lúc trước đã hiện ra chỗ cách đó hơn mười trượng.

Máu có màu lục, có lúc là màu đỏ.

Thân thể của Trần Trường Sinh tắm qua long huyết quả nhiên vô cùng cường đại, chiến đấu đến lúc này vẫn chưa có vết thương gì. Chỉ có điều, mặc dù có Hoàng Chỉ Tán bảo hộ, hắn vẫn bị hai nữ tử mang theo kịch độc Khổng Tước Linh đánh trúng mấy lần, lực lượng âm hiểm mà lành lẽo xuyên thấu da thịt của hắn, xâm nhập phủ tạng, mang đến nội thương cực kỳ nghiêm trọng, có hai lần hắn suýt nữa hộc máu, đều mạnh mẽ nuốt trở vào.

Nhưng lần này hắn mạo hiểm, chân nguyên đều ở trong kiếm, phòng ngự của Hoàng Chỉ Tán xuất hiện lỗ hổng, đã trúng một đòn nghiêm trọng, không có cách nào hoàn toàn nhịn tiếp, một tia máu nhỏ từ trên môi hắn xuống.

Không thể nắm chặt cán tán, Hoàng Chỉ Tán mất đi ý nghĩa, Trần Trường Sinh cũng không muốn để pháp khí quý giá như vậy cho kẻ thù, tâm ý khẽ động, tiếng kim loại ma sát, Hoàng Chỉ Tán nháy mắt biến trở thành quả cầu kim loại, sau đó biến mất ở trong lòng bàn tay hắn.

Hắn cũng không cầm kiếm mà tùy ý giữ lấy, nhìn qua tựa như thiếu niên đang xách bầu rượu lảo đảo.

Mặt trời càng ngày càng thấp, nhiệt độ cũng càng ngày càng thấp, ánh chiều tà mang tới sự ấm áp cuối cùng, cơn gió cuối cùng lướt qua gương mặt của hắn.

Hắn lấy khăn tay ra cẩn thận lau vết máu trên môi cho sạch sẽ, sau đó thu hồi, khăn tay cũng không biết rơi đâu rồi.

Trong thời gian ngắn ngủi, gió tiếp xúc với máu, mang theo một chút hương vị.

Đây không phải là mùi máu tươi, mà là một hương vị kỳ quái.

Lương Tiếu Hiểu đứng trước rừng, tay giữ kiếm phòng ngừa Trần Trường Sinh dựa vào Da Thức Bộ trốn vào trong rừng.

Hai nữ tử là vu linh, nhận thức phi thường nhạy bén, hơn nữa còn đứng ngay trước Trần Trường Sinh, rất gần, cho nên cảm nhận được hương vị này.

Thật không phải là mùi máu tươi, cũng không phải vị ngọt, càng không phải mùi sắt, mà là một loại... mùi.

Mùi thơm này rất nhạt, giống u lan trong thâm cốc, cực thơm, cứ như gốc u lan đó đang ở ngay trước mắt các nàng .

Là mùi của loại trái cây nào đó đang chậm rãi chờ chín, hơi thở tươi mát, lại tựa như ánh sáng mặt trời chiếu lên tảng đá ở biển mang theo vị mặn. Quá phức tạp nhưng cũng rất đơn thuần, thuần mỹ tới cực điểm, cũng sạch sẽ tới cực điểm.

Mấy năm trước, vào đêm đó, mùi hương này từng làm Tây Ninh trấn xuất hiện sương mù, vô số sinh mạng bởi đó mà bất an.

Một năm trước, hương vị này từng làm tiểu cô nương bên vách Quốc Giáo Học Viện trèo tường sang.

Ngoại trừ đêm đó, hương vị này đã rất lâu không xuất hiện, dù hắn đổ máu ở Đại Triều Thí hay máu thịt mơ hồ trong không gian dưới lòng đất. Nhưng mà, đêm đó sau khi xem bia Thiên Thư Lăng, hương vị này mới xuất hiện, còn ở ngay trong máu của hắn.

Sinh mạng càng thân cận tự nhiên, càng thanh linh thì càng có thể ngửi được hương vị này, hơn nữa còn không thể cự tuyệt, muốn thân cận.

Lạc Lạc có được Bạch Đế nhất thị huyết mạch còn biểu hiện như vậy, hai nữ nhân linh thể sao có thể chịu đựng được?

Chỉ trong nháy mắt, các nàng say sưa, ngây ngốc, dường như trở về trạng thái lúc mới sinh.