Miệng vết thương của người tu hành này hẳn là bị pháp khí nào đó của Tông Tự Sở gây ra, da thịt bốn phía vết thương còn lưu lại một ít mảnh vụn do pháp khí của Tông Tự Sở lưu lại, nhưng manh vụn trong vết thương được người trị thương tẩy trừ cực kỳ sạch sẽ, miệng vết thương cũng được xử lý vô cùng tốt, hẳn là dùng sợi dây nào đó vá lại.
Thiếu nữ nghĩ thầm rằng ngươi trị thương này lá gan thật lớn, tuy rằng trong Đạo Tạng và sách thuốc đều có ghi lại việc này, nhưng đã nhiều năm rồi không ai dám làm như vậy.
Ngoại thương hẳn là không có vấn đề gì, cái nàng quan tâm là vấn đề trong kinh mạch, thương tích do pháp khí và kiếm gây ra là hai khái niệm khác nhau, vết thương do kiếm gây ra là trên thân thể, còn tổn thương do pháp khí gây ra là chất, giới tu hành pháp khí không bộc lộ tài năng giống kiếm, lực sát thương chính là vào lục phủ ngũ tạng, mà chủ yếu nhất là kinh mạch.
Sau khi người tu hành được chữa khỏi về ngoại thương luôn luôn Minh Tưởng, nói không chừng ngay cả Thức Hải cũng xảy ra vấn đề.
Ngón tay của nàng đặt lên trên kinh mạch của người kia, chậm rãi đưa vào một đạo chân nguyên tinh thuần tới cực điểm.
Vì bị đạo chân nguyên này kích ứng, người tu hành kia liền tỉnh lại trong trạng thái Minh Tương, nhìn người thiếu nữ gần mình trong gang tấc này liền hoảng sợ, trong vô thức muốn ra tay.
Chu Viên bị nhóm thánh nhân định ra quy tắc tàn khốc, dùng để người tu hành nhân loại mài sắc tâm chí, nâng cao năng lực chiến đấu.
Người thiếu nữ kia cũng không để ý, chỉ nói:
- Không nên cử động, đừng nói nữa, nhắm mắt lại.
Người tu hành kia không biết nàng, ít nhất là không biết nàng vào lúc này, nhưng không biết vì sao, khi nghe thanh âm như thanh tuyền của nàng lại cảm thấy vô cùng tín nhiệm, trong vô thức liền thả lỏng, một lần nữa nhắm mắt lại.
Một lát sau, thiếu nữ đứng dậy.
Nàng không có dừng lại, tiếp tục bước vào trong bóng đêm.
Lửa trại khiến bóng dáng của nàng có chút dài ra.
Người tu hành kia tỉnh lại lần nữa, nhìn bóng lưng của nàng, tâm tình có chút ngơ ngẩn.
Lúc trước kinh hãi nhìn thoáng qua, hắn nhìn thấy một khuôn mặt thanh tú, không tính là xinh đẹp, rất dễ dàng bị người khác quên đi.
Vì sao lúc này, khi nhìn bóng lưng của thiếu nữ kia, hắn lại cảm thấy có chút xinh đẹp kinh tâm động phách?
Tâm tình lúc này của thiếu nữ cũng có chút ngơ ngẩn.
Kinh mạch của người tu hành kia vô cùng thông suốt, chấn động và tắc nghẽn do pháp khí của Tông Tự Sở lưu lại đều bị người kia hóa giải.
Người tu hành ở Chu Viên mấy trăm năm, ai am hiểu y thuật nhất?
Ai am hiểu nhất thủ đoạn này? Ai chỉ ở Thông U Cảnh liền có thể làm ra chỉnh sửa đối với kinh mạch của người tu hành như thế?
Nàng và Trần Trường Sinh bắt đồng, lập tức liền nghĩ tới là ai.
Vẫn còn có chút tác dụng.
Nàng yên lặng suy nghĩ trong lòng.
Nghe tiếng nước, nàng liền đi tới bên khe suối, nhìn lửa trại phát hiện có hai người mình biết.
Thấy nàng, hai thiếu nữ kia rất là kinh ngạc.
Trong mắt của Diệp Tiểu Liên toát ra vẻ kính sợ, Đồng sư tỷ lại mỉm cười có chút an tâm.
Cái gì cũng có thể thay đổi, chỉ có ánh mắt là không thể thay đổi, hơn nữa nàng lúc này cũng không cố ý thay đổi, cho nên đồng môn nhận ra thân phận của nàng là chuyện bình thường.
Nàng lắc lắc đầu, Diệp Tiểu Liên và Đồng sư tỷ hiểu ý, không nói gì thêm.
Nàng đi tới bên người quan chủ Thanh Hư Quan, cởi bỏ băng vải của hắn, nhìn một chút, hai hàng lông mày chậm rãi nhướng lên.
- Hắn trị hay sao?
Nàng nhìn về phía Đồng sư tỷ hỏi.
Đồng sư tỷ và nàng cùng tu hành Nam Khê Trai, tự nhiên biết được những chuyện giữa nàng và Trần Trường Sinh, trong lúc nhất thời không biết ý tứ câu hỏi của nàng.
- Vốn cảm thấy còn có chút tác dụng, ai ngờ lại trị lung tung lộn xộn như vậy, chỉ trị kiếm thương bên ngoài, bên trong còn đang chảy máu hắn liền mặc kệ sao?
Không biết vì sao, thiếu nữ càng nghĩ càng tức giận.
Quan chủ Thanh Hư Quan lúc này rất là suy yếu, căn bản không biết chuyện gì xảy ra, đệ tử của hắn lại hồ đồ, chỉ có điều nhìn thái độ của hai đệ tử Thánh Nữ Phong liền biết người tới khẳng định không thể đắc tội.
Thiếu nữ đưa tay phải ra, cách không nhẹ phẩy về phía bụng hắn, chỉ thấy một đạo ánh sáng thánh khiết từ lòng bàn tay của nàng hạ xuống.
Thanh Hư Quan vô cùng hẻo lánh, nhưng lại là một nhánh của Quốc giáo, quan chủ làm sao lại không biết tới Thánh Quang Thuật cơ chứ?
Sắc mặt hắn lập tức biến đổi, càng xác nhận vị thiếu nữ này là đại nhân vật quốc giáo cũng không thể đắc tội, vội vã đứng dậy bái kiến.
Thiếu nữ khẽ nhíu mi, trực tiếp đánh ngất hắn.
Đệ tử của quan chủ Thanh Hư Quan lúng túng đứng một bên, căn bản không dám nói lời nào chứ đừng nói chi tới việc làm gì đó.
Đi theo Kế Đạo Nhân học được chút y thuật liền cho rằng có thể trị hết cho người trong thiên hạ sao? Cũng không nghĩ tới người tu hành và người thường khác nhau à? Kiếm thương và phong hàn giống nhau sao?
Thiếu nữ hơi buồn bực về việc nào, nhìn về phía Đồng sư tỷ nói:
- Bao giờ hắn trở về?
Đồng sư tỷ tính lại thời gian, nghĩ tới lúc này cách thời gian Trần Trường Sinh nói không xa, nói:
- Hẳn là rất nhanh.
Thiếu nữ giật mình, đứng dậy đi tới trong bóng đêm.
Đồng sư tỷ hỏi:
- Ngươi không đợi sao?
Thiếu nữ không trả lời những lời này, lặng yên rồi biến mất, hù dọa mấy chim đêm ở trong rừng.
Nhìn thiếu nữ biến mất trong rừng tối, Diệp Tiểu Liên nghiêng đầu suy nghĩ một lát, cuối cùng không đè nén được nghi vấn trong lòng, nhẹ giọng noit:
- Từ sư tỷ rốt cuộc là thích ai chứ?
Đồng sư tỷ nhìn Diệp Tiểu Liên cười hỏi:
- Nếu như là ngươi, ngươi sẽ chọn ai?
- Nếu là lúc trước, ta đương nhiên chọn Thu Sơn sư huynh, nhưng hiện tại….
Diệp Tiểu Liên nói rất nghiêm túc, sau đó chẳng biết tại sao lại cảm thấy thật là khổ sở.
Trần Trường Sinh cũng không biết rằng, sự hiện hữu của mình đã mang tới tấn công như thế nào đối với nhân sinh quan và tình yêu của một tiểu cô nương, hắn và Chiết Tụ vẫn đang đi lại trong núi rừng, tìm kiếm người tu hành bị thương trong chiến đấu, trị thương cho bọn họ, trong quá trình này hắn không biểu hiện ra chỗ đặc thù nào ra ngoài, nhưng Chiết Tụ vẫn phát hiện được, những người được Từ Hữu Dung trị liệu, thời gian Trần Trường Sinh dừng lại rõ ràng dài hơn chút, khi trị liệu lại muốn thật nhiều. Đồng dạng, người thiếu nữ kia cũng đi lại trong bóng đêm trị thương cho mọi người, không biết tại sao, khi thấy những người được Trần Trường Sinh trị liệu nàng ngược lại có vẻ vô cùng lo lắng, thời gian dừng lại lâu hơn.
Chu Viên trong bóng đêm rất là an tĩnh, trên bầu trời đêm không có đầy sao, trên mặt đất nhiều điểm lửa trại lại mang vẻ đơn độc, thiếu niên và thiếu nữ đi lại trên mặt đất, không biết là cố ý trốn tránh hay là do vận mệnh an bài, gặp qua rất nhiều người bị thương được đối phương trị liệu, nhưng lại không gặp nhau một lần.
Bọn họ ở nơi khác nhau, làm chuyện khác nhau, bọn họ không nhìn thấy đối phương nhưng biết đó là ai, ngươi bị thương trên đùi quấn băng vải, trong kinh mạch lưu lại chân nguyên, bên cạnh miệng vết thương tràn ngập khí tức thần thánh, dường như chính là thư truyền lại, truyền đạt một tin tức nào đó, nói cho lẫn nhau biết ta đã làm gì, mơ hồ khá dùng sức.
Đồng dạng đều không biết tại sao.