Trạch Thiên Ký

Quyển 1 - Chương 248-1: Tiểu Tiểu Tô (p1)




Mãi đến khi người nọ đã đi mấy bước ở trên mặt đất tuyết, cạnh sắc kia mới dần dần thu lại.

Đó là một người đàn ông của loài người, không biết bao nhiêu tuổi, nếu chỉ nhìn không tập trung thần thái giữa lông mày, dường như vẫn là người trẻ tuổi, nhưng xem sự thâm ý yên lặng trong đồng tử của hắn, lại dường như đã tu hành ngàn năm.

Người đàn ông kia khoanh tay đứng ở trên mặt đất tuyết, bên hông đang buộc chuôi kiếm, nhẹ nhàng lung lay, có vẻ rất tùy ý, cho nên rất tự nhiên, phóng khoáng.

- Muốn làm thành một vài chuyện, cuối cùng cái giá phải trả cao một ít.

Hắc Bào nhìn người đàn ông nọ bình tĩnh nói:
- Tô Ly, ngươi đã lưu lạc mấy trăm năm trên thế gian, chẳng lẽ còn không muốn hiểu được đạo lý này?

Họ Tô, và khiến quân sư Hắc Bào của Ma tộc có hứng thú cùng nhau nói chuyện, thế gian chỉ có một người.

Ly Sơn tiểu sư thúc, Tô Ly.

Đối với thế giới loài người mà nói, quân sư Hắc Bào của Ma tộc là ác mộng lớn nhất, ở một mức độ nào đó, thậm chí hơn so với Ma quân kinh khủng.

Ly Sơn tiểu sư thúc Tô Ly như vậy, đó là truyền thuyết ly kỳ nhất, một vùng đại dương mênh mông bừa bãi nhất.

Bởi vì Chu Viên, bọn họ gặp nhau, như vậy sau đó ai có thể rời khỏi?

Tô Ly không có hứng thú nói chuyện với Hắc Bào.

Bắt đầu từ mấy trăm năm trước, hắn đối với việc nói chuyện với các đại nhân vật cực kỳ huyền diệu như chưởng môn sư huynh, Thánh nữ, Giáo Hoàng, Thái Tông Bệ Hạ vô cùng không có hứng thú.

Hứng thú của hắn dành cho kiếm, dành cho du ngoạn, dành cho mây trôi và sao trời.

Hắn trực tiếp hỏi:
- Ngươi đã phái bao nhiêu cấp dưới ẩn vào Chu Viên? Chúc Âm Vu còn có sử dụng tộc người vì ngươi?

Hắc Bào phất phất tay, mây mù lại nổi dậy trên cái mâm vuông màu đen, chôn vùi cảnh vật cùng dấu vết của người bên trong Chu Viên.

Hắn nhìn phía Tô Ly, híp mắt, mỉm cười nói:
- Thế nào? Lo lắng con gái của ngươi sao?

Nghe những lời này, Tô Ly cũng híp mắt mỉm cười.

Thời điểm Hắc Bào hí mắt, ánh mắt dài nhỏ mà thanh tú, nhưng tràn đầy tử ý, rất là đáng sợ.

Thời điểm Tô Ly hí mắt, cười tủm tỉm dường như phát ra từ nội tâm cao hứng, lúc này lại như thể là cạnh sắc chói lóa trên thân kiếm.

Hắn bùi ngùi nói:
- Không hổ là Hắc Bào trong truyền thuyết, quả thật rất đáng sợ, ngươi thậm chí ngay cả chuyện này đều biết rằng.

Hắc Bào bình tĩnh nói:
- Trên thế giới này chuyện ta không biết rất ít.

Nụ cười Tô Ly dần dần thu lại, vẻ mặt hỏi thật sự:
- Vậy ngươi có biết hay không, lúc ta bắt đầu nổi điên, có đáng sợ bao nhiêu?

Hắc Bào cười càng thêm chân thành, nói:
- Năm đó lúc ngươi lần đầu tiên nổi điên, Vạn Kiếm Đại Trận của Ly Sơn suýt nữa đã bị ngươi hủy. Lúc ngươi lần thứ hai nổi điên, Trường Sinh Tông một đêm đã chết mười bảy vị trưởng lão, vì thế mãi đến hiện tại cũng không thể đề cử ra một vị tông chủ, lục thánh nhân cứ như vậy thiếu một vị. Loài người các ngươi đều nói Họa Giáp Tiếu Trương là người điên, lại nào đâu biết rằng, hắn ngay cả một đầu ngón chân của ngươi cũng không theo kịp nổi, chẳng qua lúc ngươi nổi điên làm những chuyện kia, điên cuồng đến không người nào dám đề cập đến mà thôi.

Tô Ly nghiêm túc giải thích nói:
- Chuyện thứ hai không có quan hệ gì với ta, ít nhất ta sẽ không thừa nhận đấy.

Hắc Bào cười cười, không nói gì thêm.

Tô Ly nói:
- Ngươi đã biết ta phát điên đến rất đáng sợ, vì sao còn muốn làm như vậy?

Hắc Bào thu lại nụ cười, nhìn hắn vô cùng nghiêm túc nói:
- Điều này nói rõ, ta có tin tưởng nắm giữ mọi chuyện cần thiết.

Tô Ly nhíu mày nói:
- Chuyện ta không thể giải thích được, là ngươi dựa vào cái gì nắm giữ Chu Viên, có đôi khi, ta thậm chí hoài nghi ngươi có phải là Vương Chi Sách đại nhân hay không.

Hắc Bào bình tĩnh nói:
- Mấy trăm năm qua, ngươi luôn luôn du ngoạn thế gian, nói vậy chính là đang tìm ta, muốn hỏi đến cùng sao?

Tô Ly lẳng lặng nhìn hắn, tay phải dừng ở trên chuôi kiếm, nói:
- Mãi đến bây giời, ta vẫn như xưa không biết ngươi là ai, nhưng nếu thật vất vả mới tìm được ngươi, ta sẽ không muốn buông tha ngươi lần nữa.

Quân sư Hắc Bào của Ma tộc, không hề nghi ngờ chút nào là kẻ thù đáng sợ nhất bí hiểm nhất của thế giới loài người.

Năm đó nếu không phải hắn, hoặc là liên quân dưới trướng Thái Tông Bệ Hạ, sớm đã công phá thành Tuyết Lão, Ma tộc dĩ nhiên trở thành danh từ trong lịch sử.

Mấy trăm năm qua, chuyện cao thủ thế giới loài người muốn làm nhất, đó là tìm được Hắc Bào, sau đó giết chết Hắc Bào.

Vấn đề ở chỗ, mãi đến hiện tại, vẫn không có ai biết thân phận thật sự của Hắc Bào, chớ đừng nói chi là tìm được tung tích của hắn.

Cho đến hôm nay, Hắc Bào đã ngắt lấy một tia cầu vồng ở trên trời, vì Chu Viên đã mở một cánh cửa, kinh động đến Ly Sơn, do đó khiến Tô Ly đang du ngoạn ở đất bắc, đã tìm được hắn.

- Tìm được ta cũng không quan trọng, quan trọng là ... Giết chết ta, vấn đề ở chỗ, ngươi giết được ta sao?

Hắc Bào nhìn Tô Ly bình tĩnh nói:
- Ta động Chu Viên, tiết ra một ít tung tích, bị ngươi thừa dịp, nhưng ngươi có nghĩ tới hay không, điều này cũng có thể là một hồi phục kích đối với ngươi, giống như nói qua lúc trước như vậy, ngươi đã tìm ta mấy trăm năm đều không có tìm được, như vậy, nếu ta không muốn cho ngươi tìm được ta, ngươi lại làm sao có thể tìm được ta?

Ánh mắt của Tô Ly híp càng thêm lợi hại, nụ cười vẫn như vậy, cạnh sắc dần dần lên.

Hắc Bào dường như cũng không phát hiện, thản nhiên nói:
- Lúc ban đầu ta khiến nhận thức tên người trong họ đi kinh đô ám sát tiểu Công chúa của Yêu tộc, chính là vì khiến loài người các ngươi tìm được Chu Viên trước, vì giữ lời với các ngươi, ta thậm chí cũng đã mượn qua thiên la của bệ hạ. Đương nhiên, biểu hiện bên ngoài vườn của tên tiểu tử Thu Sơn Quân kia, có chút vượt qua sức tưởng tượng của ta, ta bắt đầu vốn chuẩn bị một ít thủ đoạn, không thể dừng ở chỗ thực, đành phải vận dụng phương án chuẩn bị.

Tô Ly nói:
- Ngươi muốn giết người ở bên trong vườn?

Hắc Bào nói:
- Không sai.

Tô Ly nói:
- Nếu thủ đoạn này thật sự của ngươi, vì sao mấy trăm năm qua, ngươi vẫn không có động thủ ở trong Chu Viên?

Hắc Bào nhìn hắn mỉm cười nói:
- Bởi vì ngươi mười mấy năm trước mới có một người con gái xem như trân bảo, bởi vì người con gái năm nay của ngươi mới có thể tiến vào Chu Viên, ta chính là muốn cho ngươi biết, ta có năng lực làm tổn thương tới con gái của ngươi, cho nên ngươi mới có thể nhất định tới tìm ta, như vậy, ta mới có thể giết chết ngươi.

Tô Ly dường như giật mình, nói:
- Hoá ra cuối cùng là vì giết chết ta?

Hắc Bào nói:
- Mất nhiều tâm tư bố cục như vậy, cuối cùng cũng phải lấy được đầy đủ cái lợi.

Tô Ly có chút xấu hổ nói:
- Ta không phải thánh nhân, cũng không chưởng một phương mưa gió, đối với loài người mà nói, ta cũng không quan trọng.

- Ngươi đây không phải khiêm tốn, mà là ánh mắt của ta đang cười nhạo.

Hắc Bào lắc đầu, nghiêm mặt nói:
- Cái gọi là ngũ thánh nhân, Bát Phương Phong Vũ, trong mắt ta đều không đủ sợ, bởi vì bọn họ dĩ nhiên già yếu, không muốn phát triển, nhưng ngươi không giống, ngươi không là chỗ giam giữ thế tục, lẻ loi một mình, dám giết có thể giết tốt giết thiện thậm chí không tiếc lạm sát, tộc của ta muốn chiến thắng loài người, giống như loài người của ngươi phải chết đi.