Nữ quan thuật lại tất cả những việc mà đám thí sinh thiếu niên đó đã làm kể từ khi rời khỏi Hoàng cung vào đến Thiên Thư Lăng, kể thật vắn tắt nhưng đầy đủ tình tiết, những sự việc quan trọng đều không dám bỏ sót.
Nhưng Mạc Vũ lại có cảm giác dường như đã bỏ sót sự việc nào đó, nàng khẽ chau mày hỏi:
- Trần Trường Sinh đã làm những việc gì? Hắn đã đọc đến bia thứ bao nhiêu rồi?
Ả nữ quan đó không ngờ rằng Mạc Vũ cô nương lại quan tâm đến cá nhân một thí sinh nào đó. Khi được hỏi như vậy thì ả bèn ngây người ra một lúc, rồi sau đó vội vàng đi tìm sổ ghi chép mang đến cho Mạc Vũ.
Mạc Vũ mở cuốn sổ ghi chép ra, đọc lướt qua, sắc mặt hơi thay đổi, cặp mày khẽ chau lại, gương mặt đanh lại, nàng nói:
- Tên tiểu tử này rút cuộc đang làm gì vậy, trong thời khắc quan trọng này mà hắn ta còn lãng phí thời gian được như vậy hay sao?
Thiên Hải Gia trong chính ngọ ngày hôm đó cũng nhận được cùng một thông tin như vậy.
Ba vị Thánh đường Đại giáo chủ, ba trong số sáu nhân vật đứng đầu Quốc giáo, đang ngồi trong chính điện của Ly Cung, sau khi nhận được tin tức từ bên ngoài Thiên Thư Lăng truyền đến thì hoàn toàn không biết nên nói lời nào nữa.
Ngày hôm nay, cả Kinh đô này đều đang quan sát chú ý đến những động tĩnh của Trần Trường Sinh ở bên trong Thiên Thư Lăng, vì hắn là người đứng đầu trong Đại Triều Thí năm nay; vì hắn còn trẻ tuổi như vậy mà đã Thông U; lại càng vì Giáo hoàng đại nhân đã hai lần bằng cách này hay cách khác thể hiện thiện ý và sự quan tâm chăm sóc đối với hắn. Tất cả mọi người đều rất muốn biết Trần Trường Sinh quan bia ngộ đạo trong Thiên Thư Lăng sẽ mang đến những điều bất ngờ gì.
Trần Trường Sinh đã một lần nữa thực sự gây trấn động cho cả Kinh đô này.
Cả một ngày trời, hắn không làm bất cứ một việc gì hết. Quan bia ngộ đạo ư? Hắn ngay cả đến một tấm bia cũng không xem, thậm chí còn chẳng thực sự bước vào bên trong Thiên Thư Lăng. Trần Trường Sinh chỉ đi dạo bước vòng quanh Thiên Thư Lăng, ngắm nhìn phong cảnh ở đó, đứng ở chỗ này chỗ kia ngây người ra từng hồi thật lâu. Hắn quả thật chẳng khác gì một du khách thực thụ, mà còn là một kiểu du khách cực kỳ rảnh rang an nhàn.
Vào đến Thiên Thư Lăng rồi nhưng không quan bia mà chỉ ngắm nhìn phong cảnh. Không ai biết Trần Trường Sinh đang suy nghĩ gì trong đầu, tại sao hắn lại làm như vậy. Kỳ thực thì ngay đến cả bản thân hắn cũng không hiểu rõ được vì sao mình lại không chịu bước chân vào bên trong Thiên Thư Lăng đến một bước; không chịu đi quan bia, chỉ muốn được đi dạo tham quan quanh khu rừng phía dưới chân lăng.
Nhìn mặt trời đang dần xuống núi, tay hắn năm lấy chuôi thanh đoản kiếm, thần thức khẽ khang lướt qua viên đá đen đó, cảm thấy một luồng khí âm áp, lúc này Trần Trường Sinh mới tỉnh táo được hơn một chút. Hắn nhận ra rằng việc hắn dành cả ngày hôm nay để đi thăm thú phong cảnh nơi đây thể hiện sự do dự của mình, còn lý do vì sao mà hắn lại do dự là vì bản thân Trần Trường Sinh không còn muốn tiếp tục tu hành nữa.
Tu hành sẽ khiến cho người ta trưởng thành; khiến cho người ta trở nên mạnh mẽ hơn. Chỉ có lựa chọn con đường tu hành mới thực sự khiến cho con người trở thành một cường giả thật sự, tới lúc đó hắn mới có thể căn cứ theo những phương thức bí mật mà Lăng Yên Các nói cho hắn biết để thực hiện thay đổi vận mệnh của chính mình. Nhưng... Trần Trường Sinh chưa thực sự bước lên trên con đường đó mà đã nhìn thấy được những cảnh tượng đẫm máu của phía bên kia của đoạn đường. Chính vì thế bước chân của hắn cũng khó tránh khỏi cứ mãi nặng nhọc, đắn đo chưa dám bước tiếp.
Trước kia hắn sẽ không để tâm tới những vấn đề này, đứng trước sự sống và cái chết, tất cả đều hết sức đơn giản. Chỉ khi có thể tiếp tục sống thì mới có đủ tư cách để suy nghĩ. Nhưng nay hắn vẫn còn ở cách khá xa phương án giải quyết vấn đề mà đã bắt đầu nghĩ ngợi tới những điều đó, không thể không nói rằng Trần Trường Sinh có phần tinh quái. Đương nhiên nói theo một cách khác, cũng có thể nói rằng đó là một sự hạnh phúc.
Ánh hoàng hôn ngày càng thẫm màu, cả gò núi dường như đang bị ánh nắng cuối ngày rực lửa. Trần Trường Sinh đã đi mấy vòng Thiên Thư Lăng rồi, bước tới một góc khu vườn phía Tây Nam, hắn nhìn thấy một căn nhà cỏ.
Căn nhà cỏ trông thật sơ sài, ngay cả cái cột nhà vẫn còn nhìn thấy rõ được vỏ thân cây, nom thật thô kệch. Những lớp cỏ lợp trên mái chẳng biết đã bao năm không thay, trông đen sì sì xấu xí vô cùng.
Trần Trường Sinh có thể muốn ở lại trong Thiên Thư Lăng lâu hơn nữa, vậy nên hắn cần phải tìm một chỗ để nghỉ ngơi. Hắn không định chấp nhận sự sắp xếp từ trước như những thí sinh khác. Trần Trường Sinh không muốn tới gần những bia đá ở bên trong gò núi mà cho tới tận bây giờ hắn vẫn chưa nhìn thấy cái nào. Hắn chuẩn bị quan sát xem chỗ này có thể ngủ lại được không.
Hắn lễ phép cất tiếng chào hỏi đối với người bên trong căn nhà cỏ đó, nhưng không có một ai trả lời. Trần Trường Sinh nghĩ ngợi một lát rồi bèn bước lên thềm, đẩy cửa bước vào, phát hiện ra bên trong căn phòng đó chỉ có một số những đồ vật cũ kỹ, trên mặt bàn phủ một lớp bụi mỏng, chum nước đặt bên cạnh sau cửa sắp khô cạn, nhưng gạo trong thùng thì lại còn rất nhiều.
Chắc hẳn là có người đang sống ở nơi đây, chỉ có điều người đó chẳng hề quan tâm đến hoàn cảnh sống của chính bản thân mình. Trần Trường Sinh vốn dĩ mắc bệnh ưa sạch sẽ, tận mắt nhìn thấy bộ dạng của căn phòng như vậy thì hắn không khỏi lắc đầu chán nản. Nhưng hắn không rời đi khỏi, Trần Trường Sinh nghĩ ngợi một lúc rồi tìm thùng đựng nước và chiếc khăn lau để bên góc nhà, hắn tự mình bắt đầu dọn dẹp căn phòng.
Từ Tây Ninh đến Kinh đô, từ căn miếu cũ đến Quốc Giáo Học viện, việc duy nhất mà Trần Trường Sinh thành thạo không phải là đọc sách mà là quét dọn lau vệ sinh, lau chùi giặt giũ. Thoáng chốc căn phòng đã được quét dọn sạch sẽ, lau chùi gọn gàng ngăn nắp. Nước trong chum được đổ đầy, mạng nhện dưới mái nhà được quét sạch sẽ. Tuy không đến nỗi cả căn phòng như được thay đổi thành một diện mạo mới, nhưng ít nhất thì cũng đã đạt đến tiêu chuẩn của hắn, là một nơi có thể ở được.
Trần Trường Sinh nấu chín cơm, lấy con cá khô treo trên xà nhà xuống, cắt lấy một phần ba rồi mang hấp cùng với cơm. Hắn ra vườn hái một ít rau cải, mang về rửa sạch, chuẩn bị sẵn đó để một lúc nữa sẽ xào nấu. Sau khi hoàn thành xong xuôi đâu đấy, Trần Trường Sinh rửa sạch tay, lấy khắn lau khô rồi ngồi xuống bên thềm, ngây người nhìn ngắm phong cảnh.
Ánh hoàng hôn dần tắt, Thiên Thư Lăng dần dần trở nên tối sẫm một vùng, phong cảnh lúc này không còn được đẹp như trước nữa, ngược lại khiến cho người ta có càng có cảm giác thần bí hơn. Những bụi cây ở trên núi lúc này đều đã biến thành những vùng đen tối, tựa như những chữ viết vậy.
Vài nghìn năm trước từng có một vị Ma quân học đạo mười năm trong Thiên Thư Lăng. Năm đó Chu Độc Phu chỉ mất có ba ngày ba đêm bèn có thể lĩnh ngộ được tất cả tri thức trên các tấm bia, leo lên được đến đỉnh núi.
Thư Lăng quan bia. Mạc Vũ quay người qua hỏi nữ quan đứng bên cạnh mình:
- Tình hình ra sao rồi?