Bất luận là thay đổi triều đại, chiến sự liên miên hay thái bình thịnh thế thì Kinh đô luôn là trung tâm. Các tông phái thế gia phía Nam cũng nhận định như vậy, ngay cả đến yêu tộc trong thành Bạc Đế hay thậm chí là loài người ở Tây Châu xa xôi cũng đều phải thừa nhận điều này. Vì Ly Cung, tổng đàn Quốc Giáo là ở nơi đây. Mặt khác, Ly Cung được xây dựng ở nơi đây vì sự có mặt của Thiên Thư Lăng ở đây.
Vô số vạn năm trước, vô số hỏa lưu từ bên ngoài chảy tới đây, Thiên Thư giáng thế, đó là ân điển của trời đất giành tặng cho mảnh đất này. Bắt đầu từ ngày đó, trí tuệ của nhân loại đã được Thiên Thư mở ra. Con người biết cách dùng lửa, biết cách chế tạo và sử dụng các công cụ lao động, biết cách kết dây thừng để ghi nhớ sự việc, phát minh ra chữ viết. Rồi sau đó mới có được nên văn minh cho đến ngày nay bắt đầu đi thám hiểm những bí mật của tự nhiên, bắt đầu tìm hiểu mối quan hệ giữa bản thân mình và trời đất, bắt đầu biết ngẩng đầu nhìn ngắm các vì sao, bắt đầu biết dẫn tinh tẩy cốt, chính thức bước vào con đường tu hành. Tất cả đều có điểm khởi đầu, đều bắt đầu từ toàn Thanh Khâu này.
Thiên Thư Lăng là gì? Chữ Lăng ở đây không có nghĩa là lăng mộ, mà có nghĩa là yên bình, bằng phẳng.
Thiên Thư xuất, tứ phương bình. Nơi đây có Thiên Thư thì nơi đó chính là Thiên Thư Lăng. Thiên Thư Lăng ở nơi đâu thì nơi đó chính là trung tâm của thế giới, Vương triều của nhân loại buộc phải kiến quốc tại Kinh đô mới có thể coi là chính thống. Tông phái phương Nam đã giao tranh với người phương Bắc nhiều năm, trên thực tế bọn chúng tự mình thành lập bộ máy chính quyền riêng, tự mình cai trị, nhưng đồng thời vẫn phải phụng mệnh Đại Chu, âu cũng là cái lý như vậy đó.
Trong quá trình chờ đợi, khu vườn u mịch dần dần trở nên huyên náo hơn. Có rất nhiều du khách và người dân Kinh đô đi theo đoàn xe đến đây. Nếu là ngày thường thì bọn họ cơ bản chẳng có cách nào được đến gần Thiên Thư Lăng, ngay lập tức sẽ có quân sĩ đứng ra cản đường ngăn lại. Nhưng hôm nay thì khác, nhờ có đám thí sinh này mà bọn họ mới có được cơ hội đến gần hơn nữa để nhìn thấy Thiên Thư Lăng, ngắm nhìn những người thanh niên đang chuẩn bị tiến vào bên trong lăng, những người dân đứng xung quanh ai nấy đều tỏ vẻ ngưỡng mộ thán phục.
Du khách và người dân đều có thể tự do ra vào khu vườn bên ngoài Thiên Thư Lăng, nhưng không thể có cách nào tiến vào bên trong Thiên Thư Lăng.
Nghe nói vô số năm về trước, Thiên Thư Lăng được mở cửa để cho bất cứ ai cũng có thể vào trong lăng tham quan. Hàng ngày chật cứng người đứng trước những tấm bia đá đó, toàn Thanh Khâu bị dòng người che khuất đi màu xanh mướt vốn có, cơ bản là không thể tải nổi sức người kéo đến đây tham quan. Hàng nghìn năm trước, đã từng có một vị Hoàng đế ban chiếu thư thông cáo thiên hạ, chỉ có những nhân tài phục tùng cho ông ta mới có đủ tư cách được ra vào Thiên Thư Lăng. Hành động đó đã đắc tội với tất cả các tông phái học viện trong đại lục. Chẳng mấy chốc vị Hoàng đế đó đã bị tất cả người trong thiên hạ phẫn nộ lật đổ xuống. Chính từ lúc đó, tất cả các tông phái học viện trong đại lục đều thống nhất một quan điểm đó là, Thiên Thư là vật sở hữu chung của thiên nhân, không có bất cứ một ai được độc chiếm.
Tuy chưa từng nghe thấy nói rằng những bia đá của Thiên Thư Lăng bị tổn hại. Nhưng xét về một khía cạnh nào đó, những cường giả trong đại lục đã quyết định thiết lập ra một số những quy tắc nhất định để ra vào Thiên Thư Lăng. Ở triều trước, chỉ có những người tu hành được đặc cách cho phép mới có cơ hội được vào bên trong Thiên Thư Lăng, chỉ có điều điều kiện đặt ra hết sức mơ hồ. Sau khi Đại Chu lập quốc thì đã đơn giản hóa những quy định điều kiện để có thể được vào bên trong Thiên Thư Lăng. Chỉ có những thí sinh thông qua Đại Triều Thí và những người có công mới được phép vào bên trong Thiên Thư Lăng. Và những người trong Yêu tộc và Tây Châu đi theo liên minh cùng với thành Bạch Đế chống lại Ma tộc cũng đều có được tư cách vào bên trong Thiên Thư Lăng. Cái gọi là quy tắc, trên thực tế thì chẳng qua cũng chỉ là một sự thỏa hiệp mà thôi. Đương nhiên, vì Thiên Thư Lăng ở Kinh đô Đại Chu nên những người dân sinh sống ở đây đương nhiên sẽ được lợi hơn một chút. Chính vì điều này mà đám tông phái thế gia phương Nam mỗi lần nhắc đến lại thấy oán hận lắm.
Giáo sĩ và quan viện chỉ đưa đám thí sinh ra bên ngoài cửa đá, rồi bọn họ lại đứng ở đó đợi vì không ai trong số họ có tư cách được vào Thiên Thư Lăng. Quan binh Cấm vệ sau khi kiểm tra xong thân phận của đám thí sinh thì mới cho phép bọn họ lần lượt tiến vào bên trong. Nền đất lại một lần nữa vang lên những âm thanh rung chuyển, có người quay đầu lại nhìn thì chỉ thấy cánh cửa đá đã khép lại.
Một âm thanh trầm nặng vang lên, Thiên Thư Lăng lại được cách biệt với thế giới bên ngoài.
Hơn bốn mươi thí sinh trẻ tuổi đều đang nhìn chăm chú Thiên Thư Lăng trước mặt mình với những cảm xúc khác nhau. Có người cảm thấy hồi hộp, có người cảm thấy mong đợi, có người thì lại trầm lặng, có người háo hức, tất cả bọn họ đều mở to hết cỡ đôi mắt của mình để ngắm nhìn. Lúc này đám thí sinh đã tới trước Thiên Thư Lăng, nhưng không có cách nào nhìn thấy được diện mạo thật sự của nó. Vì cây cối nơi đây quá rậm rạp, che khuất đi quá nhiều cảnh vật.
Chính vào lúc đó có một vài nam nhân mặc áo dài trắng xuất hiện trước mặt bọn họ, những người này vẻ mặt điềm tĩnh, giữa hai cặp mày của họ không nhìn thấy được quá nhiều cảm xúc. Khi nói chuyện tốc độ nói của bọn họ chậm rãi, giọng nói bình tĩnh, dường như thường ngày những người này đều thiếu đi những cơ hội được nói chuyện vậy. Nhìn bọn họ Trần Trường Sinh lại chợt nhớ đến tên thiếu niên Lang tộc Chiết Tụ.
Đường Tam Thập Lục nói:
- Những người này chính là Bia Thị trong truyền thuyết đó.
Trần Trường Sinh hỏi lại:
- Bia Thị?
Đường Tam Thập Lục đáp:
- Cũng giống như mấy người Giải Bia của Thánh Nữ Phong ở phương Nam đó, giành cả đời để hóa giải bí mật Thiên Thư. Hơn nữa bọn họ còn phải thề độc, cả đợi không được rời khỏi Thiên Thư Lăng một bước.
Trần Trường Sinh có chút bất ngờ, trong lòng thầm nghĩ những người này cả cuộc đời chỉ sống ở trong Thiên Thư Lăng, quả thật có phần quá khổ hạnh rồi, ánh mắt hắn nhìn những người nam nhân mặc áo dài trắng đó đương nhiên trở nên có phần thương hại hơn một chút.
Đường Tam Thập Lục nhìn thấy biểu hiện của Trần Trường Sinh, khẽ khàng châm biếm nói:
- Bọn họ đều là tình nguyện dành chọn cả cuộc đời này cống hiến cho Thiên Thư Lăng, đâu có cần gì sự thương hại của ngươi cơ chứ? Hơn nữa, thế gian này có biết bao nhiêu những người tu hành chỉ mong được như bọn họ có cơ hội được nhìn thấy Thiên Thư bất cứ lúc nào, người ta còn ngưỡng mộ không để đâu cho hết ấy chứ.
Trần Trường Sinh vẫn không thể nào hiểu nổi, tuy hắn rất thích đọc sách, rất thích tìm hiểu đạo điển chính nghĩa, nhưng chẳng phải cuộc sống là nên tự do và vui vẻ hay sao? Sao lại có thể hao mòn cả đời trong ngọn núi này cơ chứ?