Lý tộc tộc trưởng cùng Lộc tộc thái công liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên cảm giác được có chút bất an.
Hùng tộc tộc trưởng cùng các yêu tướng nhìn về nơi này, dừng tay không công kích nữa.
Nếp nhăn trên trán Tương tộc tộc trưởng trở nên dày hơn rất nhiều, lòng sinh nghi vấn.
Mục phu nhân lẳng lặng nhìn Trần Trường Sinh, không biết suy nghĩ điều gì.
Không ai coi trọng Trần Trường Sinh, nhưng hắn chỉ nói một câu, phán đoán của mọi người đối với thế cục nơi đây đã thay đổi.
Bởi vì lúc nói những lời này, vẻ mặt của Trần Trường Sinh rất bình tĩnh, thanh âm cũng rất lạnh nhạt, ẩn giấu sự tự tin cực mạnh.
Không, thậm chí không cần ẩn giấu, sự tự tin này giống như kiếm của hắn, phá mây lao ra, vô cùng bén nhọn, để cho tất cả mọi người nghe được thanh âm của hắn đều cảm thấy màng nhĩ có chút đau nhói, để cho tất cả mọi người nhìn thấy hắn đều thấy lông mi đứt rời.
Ma Quân chứng kiến cũng rất rõ ràng, trong ánh mắt của Trần Trường Sinh không hề có vẻ lăng lệ, chỉ có sát cơ bình tĩnh mà kiên định.
Hắc Bào tính toán không bỏ sót, chắc chắn đã tính đến chuyện Trần Trường Sinh biết được chuyện của Lạc Lạc sẽ vượt qua vạn dặm kiên trình chạy tới, cũng có thể nghĩ đến Yêu tộc có thể sẽ ở dưới tình huống như thế lựa chọn tạm thời bàng quan , nếu không có sắp đặt nào khác, đó chính là xác nhận hắn nhất định có thể giết chết Trần Trường Sinh.
Tựa như chủ ý của bản thân hắn.
Hắn không rõ, sự tự tin của Trần Trường Sinh là từ đâu mà tới.
Là chủ nhân cao nhất của cánh đồng tuyết nơi Ma vực, Ma Quân đã quen với việc khống chế mọi chuyện.
Loại cảm giác có chút mơ hồ vượt qua sự khống chế của bản thân, làm cho hắn sinh ra rất nhiều cảm xúc tiêu cực.
Hắn phất phất ống tay áo, tựa như muốn xua đi những cảm xúc này.
Ống tay áo mang theo một trận gió mát, Quan Cảnh đài hoa lê bị cuốn lên, càng không ngừng bay múa.
Nhìn hình ảnh này, bốn phía vang lên một trận hô vang đầy khiếp sợ.
Đóa hoa bị gió cuốn lên là chuyện rất thường gặp, cho nên có tiếng kinh hô xuất hiện, là bởi vì có dị tượng phát sinh.
Hoa lê vốn màu trắng noãn, không biết bởi vì duyên cớ nào đã biến thành màu đen, hơn nữa còn là màu đen thuần chánh nhất không lẫn một tia tạp sắc, hơn nữa hoa nhỏ vốn nên mềm nhẹ đung đưa quỹ tích trở nên vô cùng quỷ dị, hơn nữa lộ vẻ vô cùng trầm trọng.
Đen, chính là không có quang minh.
Ánh sáng từ trong bầu trời rơi xuống, tựa như đều bị tay áo của Ma Quân hút vào.
Tiểu hoa trở nên trầm trọng như thế cũng là bởi vì điều này.
Không gian dưới cây lê tựa như có chút ít biến hình.
Ma công mạnh mẽ cỡ nào mới có thể tạo thành hình ảnh như vậy?
Trần Trường Sinh lẳng lặng nhìn ánh mắt của Ma Quân, không để ý đến hoàn cảnh bỗng nhiên trở nên đen nhánh.
Ở trong thế giới như bóng đêm này, những bông hoa nhỏ đồng dạng màu đen tựa như biến mất.
Bỗng nhiên có một vệt màu trắng vô cùng ảm đạm xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
Màu trắng ảm đạm chính là màu sáng, cũng giống như thời khắc đầu tiên vực sâu gặp phải ánh sáng mặt trời.
Đó là một đóa hoa lê lặng yên không một tiếng động bay tới phía sau hắn.
Đừng bảo là hắn, ngay cả cường giả Yêu tộc bốn phía đang xem cuộc chiến, cũng không thể phát hiện.
Trần Trường Sinh nhìn Ma Quân, giống như không hề phát hiện.
Đóa hoa lê đang dần dần biến thành màu trắng này, đột nhiên run rẩy mấy cái, sau đó vỡ tan.
Cánh hoa mềm mại biến thành vô số sợi nhỏ, theo gió phất phới, thỉnh thoảng bị quang minh thiêu đốt, thỉnh thoảng bị bóng đêm bôi đen.
Hình ảnh này mỹ lệ phi thường, cũng vô cùng quỷ dị, không ai biết mọi thứ phát sinh như thế nào.
Cho đến lúc này, một tiếng kiếm ngân trong trẻo chí cực mới vang lên trên Quan Cảnh đài.
Kiếm ý bén nhọn rơi xuống, cánh hoa như tơ mỏng không thể thừa nhận nổi, thoáng chốc đứt lìa, sau đó rơi xuống trên mặt đất, hóa thành khói đen, tiêu tán mất tích.
Một thanh kiếm phong cách cổ dạt dào chẳng biết lúc nào xuất hiện ở nơi này, lặng yên lơ lửng trên không trung phía sau Trần Trường Sinh.
Thanh kiếm này làm cho người ta cảm thấy vô luận là ai muốn công kích Trần Trường Sinh, đều sẽ nghênh đón phản kích cường đại mà vô tình của nó.
Thanh kiếm này giống như thị vệ trung thành nhất của Trần Trường Sinh , hoặc tựa như đồng bạn vĩnh viễn không bao giờ phản bội hắn.
!
!
Đây là rất nhiều người lần đầu tiên thấy kiếm pháp của Trần Trường Sinh, cùng bộ kiếm pháp trong truyền thuyết này.
Trần Trường Sinh cách thần thánh lĩnh vực còn rất xa xôi, nhưng ở trong mắt của rất nhiều người, kiếm pháp của hắn đã được xưng tụng là siêu phàm thoát tục.
Là truyền nhân y bát của Tô Ly, trong những năm Thu Sơn Quân mất tích, hắn đã được công nhận là vị kiếm đạo đại gia kế tiếp.
Kiếm pháp của hắn đã được truyền bá khắp nơi, các đại nhân vật Yêu tộc có mặt ở đây tất nhiên cũng biết, nhưng thực sự tận mắt nhìn thấy, vẫn thấy rung động không dứt.
Ma Quân vẻ mặt không thay đổi, đêm đó ở tuyết lĩnh, hắn đã được chứng kiến kiếm pháp của Trần Trường Sinh, biết nó còn hơn thế rất nhiều.
Hắn bước một bước về phía trước, bóng đêm chèn ép ánh sáng, cây lê ở phía sau hắn dường như muốn biến thành cái bóng.
Bóng đêm hàn lãnh gào thét mà lên, trên mặt đất chút ít hoa lê cuốn lên toàn bộ, bay về phía Trần Trường Sinh.
Hoa lê tốc độ cũng không nhanh, thậm chí có thể nói là chậm chạp, có cảm giác vô cùng trầm trọng.
Các cường giả Yêu tộc thấy hình ảnh này trong lòng sinh ra báo động, nếu như chạm vào những bông hoa này, tất nhiên vô cùng thảm thiết.
Vấn đề là có ít nhất mấy ngàn đóa hoa lê phất phới trên không trung, Trần Trường Sinh làm sao có thể tránh được đây?
Cho dù hắn có biện pháp tránh né, Lạc Lạc Điện hạ đứng ở phía sau hắn phải làm sao bây giờ?
!
!
Ma Quân biết Trần Trường Sinh sẽ làm thế nào.
Cái vỏ kiếm tên là Tàng Phong kia sẽ có vô số thanh kiếm lao ra, sau đó đem hoa lê đầy trời chém nát, thậm chí chém thành tơ mỏng tan biến trong gió.
Như lúc trước đối phó với bông hoa lê kia vậy.
Trên thực tế, Ma Quân muốn mời Trần Trường Sinh làm như vậy.
Bởi vì giống như tất cả người tu đạo trên đại lục, hắn vẫn thật tò mò, Trần Trường Sinh năm đó mang ra bao nhiêu thanh kiếm khỏi Chu viên.
Trọng yếu hơn, đây là thủ đoạn hắn chuẩn bị để giết chết Trần Trường Sinh sau đêm đó ở tuyết lĩnh.
Khi hoa lê đầy trời bị mưa kiếm của Trần Trường Sinh chém nát, chính là thời khắc tử vong phủ xuống.
Chuyện phát sinh kế tiếp, giống y hệt với dự đoán của Ma Quân, cũng là điều mà cường giả như Tương tộc tộc trưởng trước đó đã nghĩ đến.
Vô số kiếm minh thê lương vang vọng, kiếm ý bén nhọn dường như từ mặt đất trực xuyên thấu thiên không, trên mặt đất cứng rắn xuất hiện vô số vết kiếm khắc sâu mà thẳng tắp, hoa lê bay múa đầy trời nhanh chóng vỡ nát, vô số vết rách không gian kinh khủng thoáng hiện trong đó.
Nhìn hình ảnh này, rất nhiều người trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Đừng bảo là hoa lê trầm trọng như núi, đừng bảo là kiếm ý bén nhọn chí cực, chỉ nói hai loại khí tức cường đại tạo thành vết rách không gian, đã đủ để giết chết đại đa số người có mặt nơi này.
Không biết qua thời gian bao lâu, hoa lê tan biến, không để lại bất cứ dấu vết gì, chỉ có vương chút mùi hương nhàn nhạt.
Vết rách không gian kinh khủng cũng dần dần khép lại, nhìn giống như đám ác ma đến từ thâm uyên nhắm đôi mắt của chúng lại.
Mấy trăm thanh kiếm lẳng lặng lơ lửng trên không trung, nhìn giống như một trận mưa sắp rơi xuống.
Ở trong mưa kiếm, Trần Trường Sinh lẳng lặng nhìn Ma Quân.
Hoa lê tan biến, hắn không chết.
Bởi vì thủ đoạn kia của Ma Quân không xuất hiện.
Ma Quân vẻ mặt ngưng trọng trước nay chưa từng có, thậm chí có thể thấy được vẻ khiếp sợ.
Hắn quan sát ánh mắt của Trần Trường Sinh hỏi: "Đây là loại kiếm pháp gì?".