Biệt Dạng Hồng nghe được những lời này, nhưng không hiểu được ý tứ ẩn chứa trong đó.
Hắn không biết người trộm hỏa là gì, các cường giả dị tộc này lại thờ phụng thần minh gì.
Hắn chỉ biết mình gặp phải cục diện nguy hiểm nhất trong cuộc đời này, thậm chí so với lúc trước ở Thiên Thư lăng đối mặt với Thiên Hải Thánh Hậu còn nguy hiểm hơn.
Đối phương có thể làm cho gió trên vách núi đem thanh âm của mình biến thành tiếng nói trên phiến đại lục này, chứng minh phỏng đoán của hắn là đúng.
Những quái vật đến từ Thánh Quang đại lục này quả nhiên trời sinh đã có thể hiểu được hơn nữa có thể vận dụng tự nhiên thiên địa pháp lý quy tắc.
Thậm chí có khả năng sự hiện hữu của bọn hắn chính là căn cứ vào những pháp lý quy tắc này.
Nhưng Biệt Dạng Hồng lúc này đã trở nên vô cùng bình tĩnh, thậm chí vẻ mặt cũng trở nên cực kỳ lạnh nhạt.
Thân là cường giả trên đại lục, gặp đại sự chân chính, dĩ nhiên không thể bối rối, mà phải giữ vững bình tĩnh.
Trải qua giao thủ lúc trước, hắn đối với phương thức tác chiến của hai gã thiên sứ cùng với phương pháp đối phương lợi dụng thiên địa pháp lý quy tắc đã có chút nắm rõ.
Nếu như một đối một, hắn có lòng tin rằng ít nhất mình sẽ không thua.
Vấn đề là thê tử của hắn đã cụt tay trọng thương, mà Mục phu nhân cùng Hắc Bào hai cường giả thực sự sâu không lường được này còn một mực ở bên cạnh.
Tên thiên sứ khí tức thô bạo kia bỗng nhiên đáp xuống, kiếm quang trong tay chém về phía Biệt Dạng Hồng.
Mặc dù thời gian hắn thức tỉnh rất ngắn, nhưng ý thức chiến đấu vẫn bảo tồn hoàn hảo, cảm giác được cường giả nhân loại này có thể uy hiếp tới chính mình.
Cho nên hắn quyết định diệt trừ người này trước.
Biệt Dạng Hồng vung tay áo xuất kiếm, cực kỳ tiêu sái, tay nắm hư kiếm lặng yên không một tiếng động phá tay áo mà ra!
Một quả đấm xuất hiện giữa không trung, trực tiếp đem kiếm quang trong tay tên thiên sứ kia đập thành mảnh vụn.
Đồng thời, tiểu hồng hoa vẫn đang lưu chuyển với tốc độ cao bỗng nhiên rời khỏi bên người Biệt Dạng Hồng, đâm thẳng tới mặt tên thiên sứ còn lại.
Tiểu hồng hoa chợt vỡ thành vô số cánh hoa sắc bén.
Trong tiếng rít, quang minh mãnh liệt.
Sau đó đột nhiên biến mất.
Một khắc sau lần nữa chiếu sáng khắp nơi , đã đến trong bầu trời cách xa mười dặm.
Trên mặt hai gã thiên sứ xuất hiện mấy vết xước nhỏ, máu màu vàng bao hàm năng lượng thần thánh như giọt sương nhỏ xuống.
Bọn họ nhìn Biệt Dạng Hồng cầm kiếm đứng giữa không trung, con ngươi vẫn không có tâm tình, không có tức giận, cũng không có cảnh giác, vẫn hờ hững như cũ.
Càng như vậy, càng làm cho người ta cảm thấy đáng sợ.
!
!
Vô số tiếng sấm nổ tung ở trên không, khí lãng cuồn cuộn, đem đóa mây trắng cuối cùng tàn nhẫn xé thành mảnh vụn.
Một lát sau, vô số lưu quang từ trong bầu trời rơi xuống, cuối cùng biến thành vệt lửa mắt thường có thể thấy được, nhìn tựa như một trận mưa thiên thạch.
Dân chúng trong Bạch Đế thành liên tục kinh hô, vô cùng hỗn loạn, có vài người nhát gan thậm chí cho là trời phạt, quỳ xuống mặt đất dập đầu không ngừng nghỉ.
Có chút bộ lạc lớn cùng với trang viên phú tộc trước tiên rời khỏi trận pháp, chuẩn bị thừa nhận hỏa tương mang theo nhiệt độ cực nóng, mà yêu vệ trong cung cùng quân đội trong Bạch Đế thành còn có trưởng lão hội khống chế đại lượng cường giả, đã chuẩn bị sẵn sàng để dập lửa.
Nhưng tình hình không hề đáng sợ giống như mọi người tưởng tượng, vệt lửa chưa rơi vào mặt đất đã biến mất rồi, chỉ có còn sót lại thiên hỏa để cho nhiệt độ của Bạch Đế thành đột nhiên tăng cao rất nhiều, tựa như bỗng nhiên đi tới ngày hè khốc nhiệt, chỉ có vô cùng ít lưu quang rơi vào Hồng hà.
Thiên không phía trên cả tòa Bạch Đế thành lúc này đều bị cấm chế phong tỏa, không có bất kỳ thanh âm cùng ánh sáng nào có thể truyền đi, cường giả đại lục có thể hiểu được lưu quang này không cách nào nhìn thấy, mà dân chúng cùng các đại thần Yêu tộc có thể thấy được lưu quang này cũng không biết lưu quang này là vật gì.
Trong bầu trời rơi xuống chính là máu.
Mỗi một đạo lưu quang chính là một giọt máu.
Những giọt máu này tới từ cường giả dị đại lục xa xôi, cũng tới từ cường giả trên đại lục này.
Bọn họ đều là tồn tại chí cao trong thần thánh lĩnh vực, trong máu của bọn họ bao hàm vô số năng lượng thần thánh, thánh khiết như vàng, so với nham tương càng thêm nóng bỏng.
Sau khi có vài giọt thánh huyết rơi vào Hồng hà, yêu thú khổng lồ trầm mặc chìm vào đáy nước sâu hơn, mà rất nhiều yêu thú trí tuệ chưa phát triển căn bản không cách nào ngăn cản khát vọng bản năng, liều mạng bơi về phía đó, sau đó kịch liệt tranh đoạt, cướp lấy nuốt chửng.
Yêu thú cuối cùng nuốt chửng vài giọt thánh huyết này , ngay sau đó bị yêu thú hung tàn hơn nuốt chửng, quá trình tàn khốc mà không thú vị như vậy lập lại rất nhiều lần.
Cho đến đêm khuya, vài giọt thánh huyết này cuối cùng mới xác định thuộc về ai, bị một con hỏa giao đến từ chỗ sâu trong thiên thụ cướp lấy toàn bộ.
Con hỏa giao này cũng không phải là kẻ may mắn, lực chiến đấu của nó có thể so với cường giả Tụ Tinh cảnh, nhưng căn bản không cách nào thừa nhận thần thánh lực lượng ẩn chứa trong vài giọt thánh huyết này.
Ở đáy nước chảy xiết mà hung hiểm, hỏa giao giãy dụa suốt một đêm thời gian, cuối cùng bốc cháy mà chết, đêm đó Hồng hà sáng ngời giống như đang thiêu đốt.
!
!
Đêm đó có rất nhiều dân chúng Yêu tộc chú ý tới sự khác thường của Hồng hà, bọn họ quỳ gối hai bờ sông, không ngừng khấn cầu , cầu Bạch Đế Bệ Hạ sớm ngày xuất quan, cầu thiên thần có thể giáng xuống ân trạch, cầu chín khỏa thiên thụ ẩn sâu trong mây mù có thể ngăn cản toàn bộ tai nạn thay cho Yêu tộc.
Lưu quang mặc dù không rơi vào mặt đất, không mang đến thiên hỏa kinh khủng, nhưng Bạch Đế thành vẫn vô cùng hỗn loạn, bởi vì khí lãng từ trên cao truyền đến vẫn phá hủy rất nhiều kiến trúc, nhất là phòng hộ của mấy chỗ thú viên cùng bãi cỏ tới gần tả giáp thiên thụ đã bị lật đổ hoàn toàn, không biết bao nhiêu bầy thú thừa dịp hỗn loạn mà chạy ra ngoài.
Vì duy trì trị an, mau sớm ổn định cục diện, Bạch Đế thành chính thức giới nghiêm, trừ dân chúng quỳ lạy dọc theo hai bờ sông không người nào đi quản, phần lớn khu vực trong thành cũng đã yên lặng, khắp nơi đều có binh lính tuần tra, những địa phương cấm địa tới gần hoàng cung cùng Bạch Thạch sơn lại được Hồng hà yêu vệ tinh nhuệ nhất tự mình trông chừng.
Một dải ngoài thành dọc theo bờ sông quản chế tương đối dễ dàng hơn chút ít, cùng ngày thường so sánh cũng lộ vẻ vắng lạnh hơn rất nhiều, căn bản không có người dám ra cửa, mặc dù ra cửa cũng đi về phía Hồng hà như đang thiêu đốt để quỳ lạy, làm gì còn có tâm tư đi uống rượu, tửu quán nhỏ buôn bán cực kém, đã đóng cửa từ thật sớ.
Hiên Viên Phá rời khỏi tửu quán đi bên bờ, nhìn sâu trong nước sông nổi lên ánh sáng cùng ngọn lửa, cảm thụ được bên trong ẩn chứa thần thánh khí tức, hắn trong vô thức ngắm nhìn thiên không, nghĩ thầm ban ngày đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ là cường giả thần thánh lĩnh vực chiến đấu sao?
Từ Trích Tinh viện chuyển tới Quốc Giáo học viện, từ kinh đô trở lại Bạch Đế thành, thanh niên Hùng tộc này tu hành vẫn vô cùng cần cù, ở trong mắt người khác cánh tay hắn đã phế đi, nhưng chính hắn vẫn bảo lưu lòng tự tin cực mạnh, tựa như Quốc Giáo học viện mấy người kia, nhưng hắn biết rõ cảnh giới bây giờ của mình, cự ly thần thánh lĩnh vực còn vô cùng xa xôi, cho dù nhìn lâu hơn nữa, cũng không có cách nào từ ngọn lửa thần thánh trong nước sông phát hiện điều gì, cho nên rất nhanh chóng rời bờ sông, đi tới nhà mình.
Nhà của hắn ở ngoài thành dọc theo bờ sông, tại một địa phương tên là Tùng đinh, nơi này có rất nhiều bần dân Bạch Đế thành, phần lớn kiến trúc cũng dùng gỗ thông thường thấy nhất cũng rẻ tiền nhất để xây dựng, miễn cưỡng còn có thể chống nóng lạnh, chẳng qua là đường nước thải thường xuyên tắc nghẽn, đi lại trong đó, thỉnh thoảng sẽ ngửi thấy chút mùi hôi thối.
Hiên Viên Phá tựa như không phát hiện đối với chuyện này, trầm mặc đi lại dọc theo con dốc, vô luận nhà cửa bên đường truyền ra tiếng đánh chửi, hay là nơi xa truyền đến tiếng chân trọng kỵ hoặc là trong bầu trời đêm phi liễn cực kỳ giống lưu hỏa, cũng không để cho ánh mắt của hắn có bất kỳ biến hóa nào.
.