Kiếm ý này rất an tĩnh, nhưng như cũ không mất đi hàn lãnh, cho dù chỉ dùng thần thức để cảm giác, đều có thể bị thương tổn tới thức hải.
Bị trận đấu kiếm lúc trước chấn động, trên thạch bích có tảng đá bị vỡ ra, nhanh như chớp lăn xuống dưới, lại không có thể rơi vào mặt đất, còn ở giữa không trung, đã bị kiếm ý vô hình cắt thành vô số mảnh vụn, cuối cùng hóa thành phấn vụn nhỏ nhất, bị gió núi cuốn ra ngoài thúy cốc, không còn bóng dáng.
Trần Trường Sinh nhìn hình ảnh này, trầm mặc thời gian rất lâu.
Sau đó hắn cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ cũng rất lâu.
Hắn nhớ lại chút ít hình ảnh Tô Ly truyền kiếm năm đó ở trên hoang nguyên, cùng với một số chuyện phát sinh sau đó.
Trước lúc Tô Ly dẫn theo Thánh Nữ phía nam đi Thánh Quang đại lục, đã để lại cho thế giới này mấy phong thư.
Một phong thư chặt đứt chút khí phách cuối cùng của Trường Sinh tông, một phong thư chặt đứt một cánh tay của Chu Lạc.
Những lá thư này tự nhiên là món đồ cực kỳ trân quý đáng sợ.
Trần Trường Sinh nhận được hai phong.
Từ điểm này có thể thấy được, Tô Ly thật sự rất coi trọng hắn, thậm chí đối xử với hắn như đệ tử y bát của mình.
Hai phong thư này cứu Trần Trường Sinh hai mạng, đồng thời cũng giúp tu vi kiếm đạo của hắn tăng lên.
Hiện tại khắp nơi trong thông đạo đều có kiếm ý, ngưng tụ mà không phát, lại là tồn tại sắc bén nhất thế gian này, có thể chém đứt tất cả sự vật.
Điều này làm cho hắn nhớ tới hình ảnh ban đầu ở trong phòng bếp của Quốc Giáo học viện mở ra lá thư của Tô Ly.
Lúc ấy hắn đứng trong kiếm ý, không dám cử động một chtú nào.
Hiện tại, hắn vẫn chỉ có thể không nhúc nhích.
Cũng chỉ có thể đi tới đây ư?
Trần Trường Sinh chợt nhớ tới, trước khi đi Tô Ly cũng từng để lại một phong thư cho Thu Sơn Quân.
Nhưng Thu Sơn Quân không nhận.
Có lẽ, đây chính là chênh lệch giữa hắn cùng với Thu Sơn Quân?
Năm đó trên hoang nguyên Tô Ly truyền kiếm cho hắn, từng nói hắn rất khá, chỉ kém Thu Sơn một chút.
Ở trong Tầm Dương thành trước khi chia tay, Vương Phá cũng đã nói với hắn, hắn rất khá, chỉ kém Thu Sơn một chút.
Từ Tây Trữ đến kinh đô, hắn đã nghe rất nhiều câu tương tự.
Ban đầu trong nghị luận của người khác, hắn cùng Thu Sơn Quân chênh lệch một trời một vực, sau đó loại chênh lệch này mới dần dần thu nhỏ lại, nhưng cho dù hắn hiện tại đã là Giáo Hoàng, Thu Sơn Quân vẫn chỉ là đệ tử bình thường của Ly Sơn kiếm tông, hơn nữa còn tiêu thanh biệt tích năm năm, nhưng vẫn không có người nào nói hắn đã vượt qua được đối phương.
Trần Trường Sinh nhìn này kiếm ý thật ra thì không nhìn thấy, tựa như nhìn Tô Ly, nói: "Ta vẫn muốn thử một chút.
"
Hắn muốn thử xem còn có thể đi thêm mấy bước, cho đến khi đi ra khỏi thạch bích hay không.
Hắn muốn thử chứng minh cho Tô Ly thấy, ban đầu lựa chọn truyền kiếm cho mình là chính xác.
Hắn muốn thử chứng minh cho thiên địa thấy, chính mình có lẽ không mạnh hơn Thu Sơn Quân, nhưng cũng không kém hắn, ít nhất trong một số phương diện.
Tâm ý đã định, khí tức trở nên tĩnh lặng.
Tâm cảnh của hắn lúc này đã hoàn toàn sáng tỏ, tựa như thanh kiếm được nước rửa vô số năm tháng.
Vô số kiếm từ trong vỏ không tiếng động mà ra, tựa như cá nhảy khỏi mặt ao, sắp sửa hóa rồng.
Vô số kiếm quang chiếu sáng vách đá đen tối, đoạt đi toàn bộ màu sắc trong thiên địa, hướng về phía những kiếm ý cực kỳ cường đại kia chém tới.
Kiếm ngân thanh thúy dày đặc vang lên, tựa như muốn hòa vào làm một, tựa như đường chân trời trên biển, sau đó chợt hóa thành tĩnh lặng không tiếng động.
!
!
Đám người bên trên nhai bình vẫn khẩn trương quan sát động tĩnh trong thông đạo.
Có thanh đằng ngăn cách tầm mắt, có kiếm ý rối loạn ánh sáng, không cách nào thấy rõ ràng hình ảnh cụ thể bên trong, nhưng có thể mơ hồ chứng kiến kiếm quang.
Đột nhiên, kiếm quang đại thịnh, ngược lại không thấy rõ được điều gì.
Kiếm ngân mãnh liệt, ngược lại không nghe thấy được tiếng gì.
Chỉ có thể nhìn thấy gió núi gào thét, cuộn lên vô số bụi mù, ở trong lối đi giữa thạch bích không ngừng xung đột, giãy dụa, tựa như một con rồng đang sống lại.
Nhìn hình ảnh này, cảm thụ được chấn động từ vách núi truyền đến, các đệ tử Ly Sơn kiếm tông bình thường sắc mặt trắng nhợt, khiếp sợ nghĩ tới, Giáo Hoàng đại nhân không hổ là đệ tử y bát của Tô Ly sư thúc tổ, kiếm đạo tu vi quả nhiên mạnh mẽ như trong truyền thuyết, chẳng lẽ hắn thật sự có thể vượt qua được ư?
Bạch Thái có chút bận tâm, hỏi: "Hắn chuẩn bị phá hủy con đường bằng đá này ư?"
Sau khi Trần Trường Sinh bắt đầu dùng kiếm phá bích, Thu Sơn Quân vẫn duy trì trầm mặc, vẻ mặt không có bất kỳ biến hóa nào, lộ vẻ vô cùng bình tĩnh.
Cho đến lúc này, trên mặt của hắn lần đầu tiên hiện ra thần sắc ngưng trọng, nói: "Nếu như hắn có thể phá hủy con đường bằng đá này, tự nhiên coi như đã thành công.
"
!
!
Con đường bằng đá chính là một vách đá của Ly sơn chủ phong, năm đó bị Tô Ly dùng kiếm uy khó có thể tưởng tượng chém xuyên qua, sau đó trong mấy trăm năm, vết kiếm trên thạch bích không ngừng tăng thêm, kiếm ý xâm nhuận vào trong vách núi, vô cùng cứng rắn, cho dù là Quốc Giáo trọng bảo cũng rất khó hủy diệt nổi, Trần Trường Sinh tự nhiên cũng không có năng lực như vậy.
Nhưng hắn đã đi qua.
Không biết qua thời gian bao lâu, hắn đã rời khỏi lối đi này, đi tới trên mặt cỏ phía đối diện.
Y phục của hắn đầy vết rách, dây cột tóc chẳng biết lúc nào đã đứt lìa, tóc đen tỏa ra ở phía sau, lộ vẻ hơi chật vật.
Máu tươi từ trên y phục chảy ra, bị gió mát phất một cái đã dần dần phai nhạt, cũng may sau Thiên Thư lăng chi biến, hắn đã nắm giữ một chút pháp môn, không sinh ra dị biến gì.
Hắn trời sanh vô cấu, thần thức yên lặng cường đại chí cực, hiệu suất minh tưởng cực cao, số lượng tinh huy cực kỳ đầy đủ, lúc tọa chiếu từng tắm chân huyết của huyền sương cự long, ngưng kết tinh vực đồng thời thắp sáng ba trăm sáu lăm khí khiếu, có thể nói có thân thể tu đạo hoàn mỹ nhất thế gian này.
Hôm nay lại bị nhiều vết thương như vậy.
Trừ vết kiếm đầy người, trên mặt của hắn cũng có mấy vết máu nhỏ, lông mày bên trái đã bị cắt đứt non nửa đoạn, nếu như hơi lệch một chút, chỉ sợ sẽ thương tổn tới mắt, có thể nghĩ cảnh tượng nơi đó hung hiểm đến cỗ nào, mà chút ít kiếm ý Tô Ly để lại trên thạch bích lại đáng sợ đến cỡ nào.
Đứng ngoài con đường bằng đá, nhìn thúy cốc tràn đầy cùng với bầu trời xanh không mây, Trần Trường Sinh cảm thấy sướng khoái chí cực.
Hôm nay đối mặt với kiếm ý mà Tô Ly lưu lại, hắn đem toàn bộ sở học đời mình thi triển, không có chút giữ lại, không cần chút giấu diếm.
Đây không phải một cuộc chiến đấu hung hiểm nhất của hắn từ khi tu đạo tới nay, lại là một cuộc chiến đấu thống khoái nhất.
Vô số kiếm pháp tận tình thi triển, chém con đường bằng đá cùng thiên địa.
Hắn thậm chí rất muốn hướng về phía thúy cốc trời xanh lớn tiếng hét lên mấy tiếng.
Chẳng qua làm vậy có chút không hợp tính cách của hắn.
Cuối cùng hắn không hét, mà xoay người nhìn lại con đường bằng đá.
Lúc này đã đi qua con đường bằng đá, hắn tự nhiên biết, chút ít kiếm ý chiêu thức trên thạch bích, cũng không phải toàn bộ là Tô Ly năm đó phá vỡ động thiên lưu lại, trong đó có rất nhiều cũng là Tô Ly sau đó mới lưu ở phía trên, còn có một chút hẳn là mọi người trong Ly Sơn kiếm tông lưu ở phía trên.
Hắn nhìn con đường bằng đá kia trầm mặc thời gian rất lâu.
Hắn tựa như thấy được một chút hình ảnh.
Mấy trăm năm qua, Tô Ly thỉnh thoảng sẽ trở về núi, sẽ lại tới đây, nhìn như tùy ý ở trên thạch bích chém một kiếm.
Kiếm đường trưởng lão kiếm đạo tu vi cao thâm, ôm kiếm vào trong con đường bằng đá minh tư khổ tưởng, chỉ vì mong tiến thêm một bước, chợt có cảm ngộ, cũng ở trên con đường bằng đá chém một kiếm.
Mấy trăm năm qua, tinh hoa kiếm đạo của Tô Ly đều đúc kết trong đó, khí phách ý chí của Ly Sơn kiếm tông cũng đều tụ lại trong đó.
Con đường bằng đá chính là nơi đệ tử Ly Sơn kiếm tông đệ tử dùng để rèn luyện kiếm tâm.
Tô Ly đem con gái của mình đặt trong thúy cốc này, tất nhiên sẽ nghĩ tới chuyện Trần Trường Sinh cùng Chiết Tụ nhất định sẽ thử đi vào con đường bằng đá.
Nói một cách khác, đây vốn là bài học cuối cùng hắn để lại cho Trần Trường Sinh.
.