Đường gia Nhị gia dần dần thu lại nụ cười, nhìn hắn nói: "Giáo Hoàng đại nhân thật sự muốn nhục nhã Đường gia chúng ta ư?"
Trần Trường Sinh ánh mắt ngưng lại nhìn nơi nào đó ngoài điện, nói: "Ta chưa từng muốn nhục nhã ai, nhưng tên kia thường xuyên cố ý xuyên tạc ý của ta để thỏa mãn sở thích của hắn, tỷ như hiện tại, hắn nhất định sẽ nói ta đang nhục nhã ngươi, không liên quan tới Đường gia, bởi vì ngươi có tư cách gì đại biểu Đường gia chứ?"
Đây là một câu nói trọng yếu nhất.
Mặc dù những lời này là Trần Trường Sinh mượn danh nghĩa Đường Tam Thập Lục để nói ra, nhưng rất rõ ràng cũng là lời hắn muốn nói.
Quốc Giáo không đồng ý chi thứ hai thừa kế Đường gia, thậm chí căn bản không muốn cùng chi thứ hai tiến hành bất kỳ nói chuyện hay đàm phán, vẫn kiên định đứng về phía đích tôn.
Đây là cũng là chuyện đã rất rõ ràng.
Nhưng trước hôm nay, Đường gia Nhị gia khó tránh khỏi vẫn có chút thiết tưởng khác.
Tại dưới tình huống triều đình rõ ràng thế thịnh, Đường gia đích tôn rõ ràng thất thế, Ly cung có khả năng từ bỏ ý định trước đây, cố gắng mượn hơi người cầm quyền thực tế của Đường gia là hắn khay không?
Nếu như tình huống như thế thật sự xảy ra, vị trí của Đường gia sẽ quan trọng hơn, cũng sẽ tự nhiên hơn, có thể đạt được càng nhiều lợi ích.
Hiện tại những lời này của Trần Trường Sinh đã trực tiếp tuyên bố loại khả năng này không còn tồn tại.
Đường gia Nhị gia không thất vọng, nhưng lần nữa cảm nhận được đạo áp lực kia.
Chuyện này đồng nghĩa, nếu hắn muốn trở thành gia chủ Đường gia, đầu tiên cần vượt qua cửa ải này của Trần Trường Sinh.
Hắn mặc dù rất tự tin, hơn nữa có được triều đình cùng Thương Hành Chu toàn lực ủng hộ, nhưng lần này, đối thủ của hắn là toàn bộ Quốc Giáo.
"Ta không phải muốn nhục nhã Đường gia, trên thực tế, cũng không phải muốn nhục nhã ngươi.
Ta chỉ thật sự không thích nụ cười của ngươi."
Trần Trường Sinh thanh âm vẫn bình tĩnh như vậy, tựa như vẻ mặt của hắn lúc này.
Ngay trước mặt nói lời như vậy, sẽ có vẻ không lễ phép, nhưng được cái là thẳng thắn.
"Vương Phá cũng không thích ta cười như vậy...!Năm đó hắn ở nhà cũ lần đầu tiên nhìn thấy ta cười như vậy, chỉ hận không thể hướng trên mặt ta đập một quyền."
Đường gia Nhị gia nói: "Nhưng cho dù đến hôm nay, hắn đã là cường giả thần thánh lĩnh vực, đối với chuyện ta vẫn cười như vậy, hắn vẫn không có cách gì làm gì ta.
Giáo Hoàng đại nhân, nếu như ngươi thật không thích ta cười như vậy, như vậy cứ nhắm mắt lại, hoặc là thử tập làm quen đi."
So với câu nói kia của Trần Trường Sinh, thái độ của hắn càng thêm vô lễ cộng thêm với cực kỳ cường ngạnh.
Ý tứ của những lời này đã rất rõ ràng cũng rất đơn giản.
Ly cung không cần nghĩ tới việc nhúng tay vào chuyện của Đường gia, cũng không có năng lực để nhúng tay, vậy thì mời làm bộ như không biết, hoặc là...!cố mà chịu đựng.
...
...
Vấn Thủy đạo điện bất kể là chánh điện hay là hậu điện cũng rất to lớn, có thể sánh ngang với các điện ở Ly cung.
Bởi vì vô số năm qua, Vấn Thủy thành Đường gia đã kính dâng quá nhiều tài phú cho Quốc Giáo.
Hoặc chính bởi vì nguyên nhân như thế, Đường gia cung phụng cùng tùy tùng, nhìn đạo điện cũng không có tâm tình kính sợ, ngược lại có cảm giác kiêu ngạo như nhìn sản nghiệp nhà mình.
Đường gia Nhị gia sau khi tiến vào điện một thời gian rất dài, nhưng không có thanh âm truyền đến, vẻ mặt hai vị cung phụng dần dần nghiêm trọng, tùy tùng lại càng hận không thể xông vào.
Nếu như không phải có hai vị đại chủ giáo canh ở ngoài điện, nếu như không phải Giáo Hoàng Bệ Hạ ở trong điện, nếu như vẫn là thường ngày, người của Đường gia thật sự có thể làm ra được loại chuyện này.
Hai vị cung phụng liếc mắt nhìn nhau, nhìn ra cảnh giác bất an trong mắt nhau, không dễ dàng phát giác truyền một cái tin tức về phía ngoài bìa rừng.
Trong rừng cây không có thanh âm xé gió vang lên, nhưng mơ hồ có khí tức cực kỳ nhẹ ba động, ngay cả trận pháp đạo điện cuãng không phát hiện.
Vấn Thủy chủ giáo mang theo mười mấy giáo sĩ cùng số lượng càng nhiều là kỵ binh thủ tại chỗ này.
Trên một nhánh cây sâu trong đông lâm, Chiết Tụ ôm Ma Soái kỳ kiếm, nhắm mắt lại, tựa như đang dưỡng thần, nhưng thần thức thủy chung đi theo mấy đạo khí tức này.
Nếu như Đường gia thực có can đảm mạo phạm tín đồ toàn thiên hạ mà xuất thủ, hai vị cung phụng mang theo nhân thủ, tuyệt đối không cách nào xông vào trong đạo điện, bởi vì Lăng Hải chi vương cùng Án Lâm ở nơi đây, mà những người núp trong rừng cây, hẳn là trong thời gian rất ngắn sẽ chết sạch sẽ.
Đường gia tự nhiên sẽ không làm ra hành động ngu xuẩn như vậy, bọn họ chân chính chuẩn bị hẳn là ở phương hướng khác.
Đạo điện hậu viên ở bên bờ Vấn Thủy, bờ bên kia là một con đê dài, sau đê là tửu lâu và dân trạch.
Cách xa hơn hai trăm trượng trên dưới hai nơi dân trạch cửa phòng đóng chặt, bên trong ánh sáng u ám, có rất nhiều người ẩn thân ở trong đó, còn có mấy cái rương sắt trầm trọng ——trong rương chứa phá sơn phủ, loại quân giới do Đường gia thiết kế này ở trên chiến trường thường thường dùng để chém đứt chân trước sắc bén mà cứng rắn của lang kỵ, hôm nay chuẩn bị dùng để chặt đứt hai sợi xích sắt trầm trọng trên Vấn Thủy.
Khi xích sắt đã bị phá bỏ, Vấn Thủy đã bình tĩnh nhiều năm sẽ có hơn mười chiếc thuyền thiết giáp tràn vào, trên thuyền cài đặt hơn mười tòa thần nỏ.
Đường ống thông từ đạo điện xuống nước đường lúc này đã hiện đầy một loại món đồ màu đen sềnh sệch như dầu, không biết là dùng gì để làm thành.
Tà dương chiếu rọi vào trên tửu lâu, nơi lầu hai phong cảnh tốt hơn, có thể nhìn càng thêm xa hơn.
La Bố ngồi bên lan can, hướng về phía mặt trời lặn mà uống rượu, ở trong lòng yên lặng tính toán thời gian Đường gia Nhị gia vào điện đã bao lâu.
Quốc Giáo rất nhiều cường giả, theo đạo lý mà nói, cho dù Đường gia chuẩn bị thời gian rất lâu, cũng có thể ứng phó được.
Vấn đề là đây cũng không phải là toàn bộ thực lực của Đường gia.
La Bố nhìn xuống lầu dưới.
Tịch dương quải ở Vấn Thủy, vãn vân thu vào màn đêm , cây bên bờ tựa như cũng biến thành nhất xuyên phong.
Một vị nhạc công mù đánh đàn bên mép nước.
Bảy tiểu thương, sáu nha dịch, ba thầy tướng số, hai lão nhân bán kẹo vừng cùng một tiểu cô nương mua son phấn ở trên đường.
Tựa như ngày hôm qua.
Nhìn những hình ảnh này, La Bố trầm mặc không nói, nghĩ thầm thực lực của Đường gia quả nhiên sâu không lường được.
Chẳng lẽ tên kia hôm nay thật sự gặp phải phiền toái?
...
...
"Đã như vậy, ngươi tới gặp ta để làm gì?" Trần Trường Sinh nhìn Đường gia Nhị gia hỏi.
Đường gia Nhị gia nói: "Nơi đây là Vấn Thủy thành, ta thân là chủ nhân dĩ nhiên muốn qua thăm hỏi, xem xem có điểm gì chiêu đãi còn chưa chu toàn hay không, đây là lễ số."
Trần Trường Sinh an tĩnh một lát, nói: "Ta biết rồi."
Đây cũng là ý tứ đã phê duyệt xong, tiễn khách.
Đường gia Nhị gia tự nhiên sẽ không rời đi như vậy, hắn còn không nhìn thấy người mà mình muốn gặp.
"Ngài có một người bạn ở Vấn Thủy, thật đúng dịp chính là, ta cũng có bằng hữu ở Ly cung, hắn gọi là Bạch Thạch."
Hắn nói với Trần Trường Sinh: "Không biết lúc này hắn ở nơi đâu, bạn cũ khó có cơ hội gặp lại, ta muốn mời hắn uống chén rượu."
Trần Trường Sinh nói: "Thật đáng tiếc, hắn không có cách nào uống chén rượu này, bởi vì hắn đã chết."
Hắn rất bình tĩnh, giống như đang nói một chuyện rất tầm thường.
Đường gia Nhị gia rốt cuộc không cách nào giữ vững bình tĩnh nữa, từ từ biến sắc, sau đó lại cười không tiếng động lần nữa.
Lần này, nụ cười của hắn có chút ý vị khó nói, còn có lạnh lẽo nhiều hơn.
"Vậy Giáo Hoàng đại nhân có nghĩ tới chuyện, vị bằng hữu kia của ngài có thể cũng đã chết hay không?"
Hắn quan sát ánh mắt của Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh vẫn rất bình tĩnh: "Sẽ không, bởi vì ta còn chưa chết."
Đây chính là sức mạnh.
Hắn là Giáo Hoàng.
Chỉ cần hắn còn sống, như vậy ai dám giết chết vị bằng hữu kia của hắn?
Đường gia Nhị gia quan sát ánh mắt của hắn, nhìn chằm chằm rất lâu, bỗng nhiên nói: "Giáo Hoàng đại nhân có lẽ còn có điều chưa biết, đại huynh của ta thân mang bệnh nặng, triền miên trên giường hai năm có thừa, không có thuốc nào trị nổi, có thể chết đi bất cứ lúc nào, mà bệnh này...!rất có thể là di truyền ."
Trần Trường Sinh nói: "Vậy vì sao ngươi không bị bệnh? Cho nên trong mắt của ta, bệnh này không thể di truyền , vị bằng hữu kia của ta sẽ không mắc bệnh."
Đường gia Nhị gia thanh âm trở nên càng thêm rét lạnh: "Bệnh chuyện này ai có thể nói chính xác chứ?"
Trần Trường Sinh quan sát ánh mắt của hắn, từng câu từng chữ nói: "Ta nói là chính xác, ta không cho phép hắn bị bệnh, hắn sẽ không thể bị bệnh.".