Vô Cùng Bích ngã xuống vũng nước trên mặt đất.
Đạo bào của nàng đã cháy, sắc mặt tái nhợt, cả người ướt đẫm, nhìn cực kỳ thê thảm.
Nhưng nàng không lo những thứ này, liều mạng gào lên.
Nàng biết phu quân dùng tiểu hồng hoa bảo vệ cho mình một mạng, tất nhiên đã phải trả giá bao nhiêu.
Hiện tại tình hình đã rất rõ ràng, người mà Thiên Hải Thánh Hậu muốn giết vốn không phải là nàng, mà là! Hắn.
Biệt Dạng Hồng nghe được tiếng kêu của thê tử, hơn nữa hắn dĩ nhiên rõ ràng cục diện bây giờ, tiểu hồng hoa hủy diệt, để cho hắn đang đứng ở thời khắc yếu nhất.
Nhưng hắn không thể rời đi, bởi vì Thiên Hải Thánh Hậu đã tới.
Cánh phượng màu đen ở trong bóng đêm xuất hiện, giống như bóng ma tử vong.
Không có gì có thể nhanh hơn nàng, vô luận cảnh báo của Vô Cùng Bích, hay là suy nghĩ của Biệt Dạng Hồng.
Một nắm đấm trắng noãn , nhìn qua có chút yếu ớt, xuất hiện trước người Biệt Dạng Hồng.
Nắm đấm này phảng phất ẩn chứa toàn bộ lực lượng trong thiên địa, trực tiếp bao phủ khắp nơi.
Biệt Dạng Hồng sinh ra một loại cảm giác, vô luận chính mình đi về nơi đâu, đều không thể tránh né, trừ phi có thể lên trời hoặc xuống đất.
Nhưng đại địa kiên cố, Thiên Thư lăng có cấm chế, để cho cường giả thần thánh lĩnh vực cũng không có cách nào phi hành, hắn có thể trốn làm sao?
Đầu ngón tay nhẹ nhàng nhảy lên, ban đầu sợi dây buộc tiểu hồng hoa rung động.
Trong bóng đêm tựa như có sợi dây vô hình, từ trong tinh không kéo dài đến Thiên Thư lăng, thắt trên người của hắn.
Thân thể của hắn lấy một phương thức khó có thể hiểu bay lên phía trên.
Thời điểm hai chân của hắn vừa rời khỏi mặt đất, nắm đấm trắng noãn kia đã đến.
Nhìn như hắn không thể làm được điều gì, trên thực tế tư thế này rất mấu chốt, bởi vì nắm đấm không rơi vào trên mặt của hắn, mà là rơi vào trên ngực của hắn.
Đến lúc này, sợi dây nhỏ trên đầu ngón tay hắn cũng đã bay đến trước ngực của mình.
Một tiếng nổ lớn như sét đánh nổ tung ở Thiên Thư lăng, trên thạch bình xuất hiện vô số vết rách, toàn bộ nước trong kênh đều bốc hơi lên, hóa thành một mảnh hơi nước.
Trong hơi nước xuất hiện lối đi rõ ràng, xuất phát từ phía rừng đêm ở Thiên Thư lăng.
Trong rừng cũng xuất hiện một lối đi rất rõ ràng , trên mặt đất toàn bộ cây cối đã sụp đổ.
Cuối lối đi là con sông bên ngoài Thiên Thư lăng, đáy sông đã sớm khô khốc xuất hiện một cái rãnh to, trong rãnh bia đá mô phỏng thiên thư bia đã gãy thành mấy đoạn.
Biệt Dạng Hồng nằm trước tấm bia đá gãy lìa, bộ ngực đã lõm vào, cả người đầy là máu.
Cánh phượng màu đen xua tan bóng đêm, nắm đấm trắng noãn lần nữa xuất hiện trong bầu trời đêm, hướng Biệt Dạng Hồng đánh tới, rõ ràng không định cho hắn cơ hội nào để hồi sức.
Vô Cùng Bích hét lên một tiếng, hướng về nơi kia nhào tới.
Đầy trời phong tuyết cùng lưu tinh còn đang giằng co ở cuối thần đạo, gương mặt thật thà không có gì lạ của Quan Tinh Khách hiện ra vẻ tàn khốc.
Hắn không ngờ lấy cảnh giới thực lực của Biệt Dạng Hồng, vẫn không địch nổi một quyền của Thiên Hải Thánh Hậu.
Hắn không thể để ý thế cục cứ như vậy phát triển tiếp, nếu thật sự để Thiên Hải Thánh Hậu đánh chết Biệt Dạng Hồng, như vậy kế tiếp, khẳng định sẽ đến phiên hắn.
Vô số lưu tinh rất nhỏ ở trong bầu trời đêm đột nhiên chuyển hướng, mang theo mãn thiên tinh quang, hướng con sông ngoài Thiên Thư lăng dũng mãnh lao tới, đánh thẳng về phía sau lưng Thiên Hải Thánh Hậu !
Đầy trời phong tuyết không còn ngăn cản, trong nháy mắt phủ trên người Quan Tinh Khách, để lại vô số vết rách, đều là vết thương do kiếm ý chém ra.
Giữa các tinh thần, ẩn ẩn như có liên kết, đó chính là vận mệnh, bên trong tinh vực, tự có lối đi, đó chính là biến hóa.
Trong chốc lát, đầy trời lưu tinh đã bao phủ bờ sông, đánh về phía Thiên Hải Thánh Hậu, nhìn như rậm rạp khó tả, nhưng cuối cùng không phải Tinh hải chân chánh, dĩ nhiên cũng có khe hở.
Không có ai có thể trong thời gian ngắn như vậy, tìm được khe hở giữa lưu tinh.
Quan Tinh Khách rất tự tin đối với điểm này, cho nên hắn tin chắc, Thiên Hải Thánh Hậu phải xoay người đón đỡ một kích toàn lực của mình.
Hắn lựa chọn dùng tu vi hung hãn đón đỡ phong tuyết kiếm của Hãn Thanh, để cho đầy trời lưu tinh hướng phía bên nay, chính là muốn giúp Biệt Dạng Hồng giữ lại một đường sinh cơ.
Lựa chọn này vô luận từ góc độ nào đánh giá cũng là dũng cảm , trí tuệ , nhưng mà sau đó xem ra, lại là hắn phạm phải sai lầm lớn nhất trong cuộc chiến thần thánh này.
Bởi vì mục tiêu của Thiên Hải Thánh Hậu, vốn! Chính là hắn.
Thiên Hải Thánh Hậu không xoay người, mà tiếp tục bay trong bầu trời đêm, sau đó biến mất mất tích.
Hai đạo lưu quang màu đen, bỗng nhiên lộ ra bóng dáng ở đầy trời lưu tinh, đó là cánh phượng xé rách không gian.
Giữa tinh thần đầy trời đều có lối đi, vận mệnh cũng có thể nghịch chuyển, nàng làm sao có thể không nhìn ra khe hở giữa các tinh thần?
Từng tiếng phượng minh vang vọng chí cực, vô cùng cao ngạo, vang lên trước Thiên Thư lăng.
Một con phượng hoàng chân chính xé rách một lối đi giữa tinh thần, đi tới trước người Quan Tinh Khách.
Đây là một con phượng hoàng màu đen, vô cùng khổng lồ, phảng phất có thể che kín một mảnh thiên không.
Quan Tinh Khách quát một tiếng chói tai, không để tâm tới kiếm ý trong tuyết, tay phải lật lên, hướng về bầu trời đêm ấn tới.
Một chưởng đánh ra, trong bầu trời đêm có vô số tinh thần sáng lên, đây đều là tinh thần mà hắn đã quan sát vô số năm bên bờ Tây Hải, cũng là đồng bạn của hắn.
Chỉ tiếc, hắc phượng mở ra hai cánh, che kín ánh mắt của hắn, cũng che phủ tinh thần.
Bóng đêm đại biểu tử vong cứ như vậy từ trên trời rơi xuống.
Ba một tiếng vang nhỏ.
Bàn tay của Thiên Hải Thánh Hậu rơi vào trên bàn tay Quan Tinh Khách.
Lặng lẽ không tiếng động.
Bàn tay của Quan Tinh Khách hoàn hảo không tổn hao gì, nhưng xương cổ tay đã vỡ nát.
Là cường giả thần thánh lĩnh vực, xem tinh thần mấy trăm năm, cốt nhục của hắn đã sớm hóa thành cứng rắn như ngọc, cường độ có thể so với thần khí bình thường.
Nhưng lúc này lại vỡ nát tựa như gỗ mục.
Ngay sau đó, cánh tay của Quan Tinh Khách vỡ nát, kế tiếp, vai hắn cũng vỡ nát.
Thân thể như tinh thạch, xương cốt như ngọc thạch, máu như mảnh vụn tinh thần, cứ như vậy tóe ra khắp cả bầu trời đêm.
Thân thể Quan Tinh Khách không ngừng thấp dần, càng không ngừng vỡ vụn.
Oanh một tiếng nổ!
Bàn tay lơ lửng trong bóng đêm cuối cùng vỡ nát.
Quan Tinh Khách biến thành một đống mảnh vụn trên mặt đất.
Gió đêm gào thét mà tới, đem mảnh vụn cuốn tới bốn phương tám hướng, bay thẳng lên bầu trời đêm, không biết đi nơi nào.
Trong bầu trời đêm, con phượng hoàng màu đen vô cùng khổng lồ dần dần tản đi thân ảnh.
Thiên Hải Thánh Hậu trở lại đỉnh Thiên Thư lăng.
Nàng đứng dọc theo thần đạo, chậm rãi chắp hai tay.
Nàng nhắm mắt lại, sau đó mở mắt ra, lần nữa ngắm nhìn thế giới của mình.
Nàng rất bình tĩnh, tựa như chưa từng có chuyện gì phát sinh.
Cho nên, toàn bộ thế giới cũng an tĩnh.
Ở một khắc Thiên Hải Thánh Hậu nhắm mắt lại, mở mắt ra, thần hồn của nàng lần nữa đi đến nơi xa vạn dặm, đi tới bên dòng suối nhỏ sau miếu cũ ở Tây Trữ trấn.
Rừng cây còn đang nhẹ nhàng đong đưa.
Huyết liên trên mặt suối vẫn đang bồng bềnh chung quanh.
Tăng lữ vẫn ngồi bên khe suối, chân còn trong nước, chưa thu hồi lại.
"Đây là thế giới của trẫm, ngươi đã đến rồi, thì không thể đi nữa.
"
Thiên Hải Thánh Hậu nhìn hắn nói: "Mà trẫm, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.
".