Đường Tam Thập Lục mở thư ra đọc, mới biết được là Trần Trường Sinh lúc trước nghe được câu nói của hắn, lo lắng hắn sẽ gây chuyện, cho nên giải thích một phen, hắn trong thơ nói thương thế của mình cũng không cần gấp gáp, chẳng qua cần Từ Hữu Dung dùng Thánh Quang Thuật trị liệu lâu dài, hơn nữa Từ Hữu Dung dù sao cũng là tiểu nữ sinh, hơi lo lắng quá mức ! cũng là chuyện rất bình thường.
Những lời giải thích này rất hợp lý , nhưng không cách nào thuyết phục được Đường Tam Thập Lục, nhưng ở trên đường xá về kinh, hắn cũng sẽ không gây náo động gì nữa, ngẩng đầu chuẩn bị để cho Diệp Tiểu Liên giúp mình mang phong thư hồi âm cho Trần Trường Sinh, lại phát hiện nữ đệ tử Nam Khê trai này vẻ mặt có chút bất thiện, ánh mắt quan sát mình giống như muốn nuốt sống mình.
Hai năm trước ở trên thần đạo Ly cung, hắn từng mắng vị tiểu đệ tử Thánh Nữ phong này như máu chó xối đầu, khóc rống không dứt, đối với hắn mà nói, đây chỉ là chuyện rất nhỏ, thậm chí cũng đã quên mất lâu rồi, cho đến lần trước Trần Trường Sinh nhắc tới chuyện này, hắn mới nhớ lại, hơn nữa đem nàng cùng với tiểu cô nương ban đầu kia liên hệ lại với nhau.
"Mời đừng dùng loại ánh mắt này để nhìn ta , ban đầu là ngươi gây chuyện, ta chỉ phòng vệ mà thôi.
"
Đường Tam Thập Lục nhìn Diệp Tiểu Liên nghiêm nghị nói: "Chọc người trước là bỉ ổi, hi vọng ngươi có thể đồng ý với đạo lý này.
"
Không nói đến thế gian đến tột cùng có đạo lý như vậy hay không, nhưng nếu nói đến chữ bỉ ổi, thật sự rất khó tìm ra người thắng được hắn.
Diệp Tiểu Liên rất rõ ràng điểm này, tự nhiên sẽ không thừa nhận lời của hắn, chẳng qua nhìn chằm chằm vào hắn.
Đường Tam Thập Lục cúi đầu bắt đầu viết thơ, nói: "Gần nhất Nam Khê trai đệ tử các ngươi có vẻ không thoải mái cho lắm.
"
Diệp Tiểu Liên nghĩ thầm, cho dù ai chứng kiến Thánh Nữ những ngày qua cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi để chăm sóc Trần Trường Sinh, cũng sẽ không có tâm tình gì tốt được.
Đường Tam Thập Lục viết qua loa thư hồi âm, đem thư đưa tới trong tay nàng, nhìn vẻ mặt của nàng, đoán được đang suy nghĩ điều gì, nói: "Hắn dù gì cũng bị thương, các ngươi cũng không nên quá keo kiệt.
"
Diệp Tiểu Liên cũng không cách nào nhịn được nữa, nói: "Bị thương chúng ta cũng có thể chăm sóc được, tại sao lại cần trai chủ đích thân động thủ?"
Đường Tam Thập Lục nghĩ thầm đây cũng là vấn đề mình và Chiết Tụ nghĩ mãi mà không rõ, cũng không nói trước mặt nàng, nói: "Bọn họ có hôn ước, tự nhiên dễ dàng hơn chút ít.
"
"Là từng có hôn ước.
" Diệp Tiểu Liên rất chân thành cải chính: "Hôn ước đã giải trừ, hơn nữa còn bị Trần Trường Sinh chính mình giải trừ.
"
!
!
Mao Thu Vũ cùng Lăng Hải Chi vương đứng ở trong thảo nguyên cạnh đường đi, nhìn tòa đại liễn trên con đường phía trước.
Lăng Hải chi vương nhìn Mao Thu Vũ một cái, muốn xác nhận hắn bỗng nhiên nói những lời này có ẩn giấu thâm ý gì không.
Mao Thu Vũ nhìn hắn bình tĩnh nói: "Hiện tại tình hình đã rất rõ ràng, Thánh Nữ hẳn là sẽ gả cho Trần Trường Sinh, các ngươi chuẩn bị sẵn sàng hay chưa?"
Lăng Hải chi vương trầm mặc không nói, sắc mặt có chút âm trầm.
Đến loại tầng cấp này, tự nhiên không người nào dám lấy chuẩn tắc thế tục xuất giá tòng phu để yêu cầu Từ Hữu Dung, nhưng nếu như Từ Hữu Dung thật sự gả cho Trần Trường Sinh, cũng sẽ không có đạo lý đi đối địch với hắn, hắn nghĩ tới thái độ biến hóa của Từ Hữu Dung ở trên Hàn sơn, hơi cảm thấy lạnh lẽo.
Bắt đầu từ rất nhiều năm trước, Thánh Nữ phong chính là đồng minh của Thánh Hậu nương nương ở phía nam, Thánh Hậu thôi động nam bắc hợp lưu, cũng nhận được rất nhiều trợ giúp của Thánh Nữ tiền nhiệm, hơn nữa thế nhân đều biết, Thánh Hậu coi Từ Hữu Dung như con gái, cho nên cho dù là ai đánh giá, loại cục diện này sẽ ở trong thời gian rất lâu cũng sẽ không phát sinh biến hóa.
Nhưng nếu như Thánh Nữ thế hệ này thật sự gả cho Trần Trường Sinh thì sao? Thánh Nữ phong còn tiếp tục ủng hộ Thánh Hậu nương nương hay không?
!
!
Giống như Từ Hữu Dung đã nói, vạn dặm đường từ Hàn sơn về kinh đô rất bình an, không gặp phải bất cứ vấn đề gì.
Ở mãn thiên tinh thần đồng hành, đoàn xe do mấy chục chiếc liễn tạo thành tiến vào kinh đô, đóa hoa hồng ở hoang nguyên đong đưa thời gian rất lâu lặng lẽ biến mất, xa hơn một nam tử mang nón lá cũng không biết đi tới ngọn núi cao nào tiếp tục ngắm sao.
Tiến vào kinh đô, đoàn xe cũng không tách ra, không đi Quốc Giáo học viện, không đi hoàng cung, không đi Đông Ngự thần tướng phủ , mà toàn bộ đều đi Ly cung.
Mao Thu Vũ cùng Lăng Hải chi vương đứng ở trong đám tùng bách hai bên thần đạo, không nhìn nhau, mà đồng thời nhìn cuối thần đạo.
Trừ bọn họ ra, đám người như Đường Tam Thập Lục thì ngay cả cơ hội bước lên thần đạo cũng không có.
Từ Hữu Dung đẩy Trần Trường Sinh trên xe lăn, dọc theo thần đạo đi tới tòa điện u tĩnh ở sâu nhất trong Ly cung.
Giáo Hoàng ở dưới thềm đá trước điện đón chào.
Đây là tôn trọng đối với Quốc Giáo nam phái Thánh Nữ phong một hệ, cũng bởi vì hắn rất lo lắng.
Trần Trường Sinh ngồi trên xe lăn, trên người phủ một tấm thảm lông cừu màu xám, nhìn rất giống bệnh nhân.
Trên thực tế, sắc mặt của hắn rất tốt, huyết khí nhìn rất đủ, vô cùng khỏe mạnh, cũng không giống bệnh nhân chút nào.
Nhìn thấy Giáo Hoàng đứng ở ngoài điện, Từ Hữu Dung không cảm thấy bất ngờ, hai tay cũng không rời khỏi xe lăn, thi lễ một cái.
Trần Trường Sinh nói với nàng nói: "Ta cùng sư thúc có mấy lời muốn nói, ngươi tới chỗ khác chờ ta một chút.
"
Từ Hữu Dung trầm mặc một lát, cuối cùng cũng không bác bỏ quyết định của hắn, xoay người đi tới tòa đại điện cách đó không xa.
Giáo sĩ đứng bảo vệ ở ngoài điện biết thân phận của nàng, tự nhiên không dám cản nàng, chẳng qua là ánh mắt khó tránh khỏi có chút khiếp sợ, sau khi hành lễ, vội vàng chạy đi thông báo.
Từ Hữu Dung không để ý ánh mắt của mọi người, mặt không chút thay đổi đi vào trong điện.
Không gian trong cung điện cực kỳ cao lớn, nhìn qua đại khí chí cực, trên tường đá có khắc vô số câu chuyện trong Đạo Tàng, còn có rất nhiều pho tượng của các bậc tiền bối.
Đây cũng là Quốc Giáo chánh điện —— Quang Minh Điện.
Quốc Giáo chia làm hai phái nam bắc, bắc phái lấy Giáo Hoàng vi tôn, nam phái lại lấy Thánh Nữ làm lãnh tụ, vô số năm qua, giữa hai phái minh tranh ám đấu, không biết có bao nhiêu câu chuyện phát sinh.
Sau đó thế cục dần an ổn, cũng có mấy vị Thánh Nữ phía nam từng đến kinh đô tìm hiểu, dù sao cùng là một mạch, dĩ nhiên sẽ ở tại Ly cung, nhưng dù sao nam bắc có khác, cho nên mấy vị Thánh Nữ này chưa từng bước vào tòa Quang Minh chánh điện này.
Từ Hữu Dung khi còn bé thường xuyên chơi đùa ở hoàng cung cùng Ly cung, cũng từng len lén tiến vào Quang Minh Điện để chơi trốn tìm.
Nhưng nàng bây giờ là Thánh Nữ phía nam, bước vào Quang Minh Điện sẽ có ý nghĩa tượng trưng hoàn toàn bất đồng.
Ti Nguyên đạo nhân nghe được tin tức vội vàng chạy tới, mang theo mấy vị hồng y đại giáo chủ muốn dẫn nàng đi thăm một phen, thần thái rất là kính cẩn.
"Các ngươi không cần để ý tới ta, ta chỉ muốn yên tĩnh ở chỗ này.
" Từ Hữu Dung nói.
Ti Nguyên đạo nhân cùng mấy vị hồng y đại giáo chủ im lặng không nói thành lời, nghĩ thầm nếu như ngài chỉ muốn yên tĩnh một chút, cần gì phải tới nơi này?
Chẳng lẽ ngài không biết, nếu để cho thế nhân biết được Thánh Nữ phía nam rốt cục bước vào Quang Minh chánh điện, sẽ cảm thấy khiếp sợ đến nhường nào?
Từ Hữu Dung không nói thêm gì nữa, chẳng qua là chắp hai tay sau lưng, lẳng lặng đứng ở phía dưới giáo đành, nhìn bức bích hoạ cao gần ba mươi trượng, không biết suy nghĩ điều gì.
Ti Nguyên đạo nhân không thể làm gì, đành mang theo hồng y giáo chủ lui khỏi Quang Minh Điện, sau đó chờ phía bên ngoài.
Cho dù là đêm khuya, Quang Minh Điện vẫn cực kỳ sáng sủa, vô số ánh sáng nhu hòa , từ cột cung điện, trên tường, trong pho tượng lan tỏa ra ngoài.
Từ Hữu Dung đứng trong quang minh, không biết có phải nguyên nhân bởi vì ánh sáng quá sáng hay không, mặt của nàng có chút tái nhợt.
.